ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Sương mù tràn ngập núi Vụ Ảnh, giống như tiên sơn ngăn cách với thế gian, đẹp tới nỗi làm cho người ta quên hết tất cả những phiền não. Ở trong núi có thần lộc bảy mau đang chạy, có chim trĩ sặc sỡ đang múa cánh, có chim sẻ đang vui vẻ ca hát trên ngọn cây, có vượn trắng đang hái hoa quả, dưới cây ăn quả còn có một con heo rừng đốt lửa nướng cá, đầu bên kia triền núi, dê trắng lười biếng nằm đó, cách đó không xa tầm năm bước chân có một con hổ trắng vô cùng lớn, trên đầu của hổ trắng có một con rùa đang bò, con rùa nửa ngày trời mới giơ được một cái chân ra nhưng lại nhanh chóng thụt về.

Những động vận này đáng lẽ ra phải tương sinh tương khắc với nhau, nhưng khi ở cùng một chỗ lại đặc biệt hài hòa, giống như bồng lai tiên cảnh, giết chóc sinh tử sẽ không xuất hiện trên người bọn họ.

Thậm chí Trang Khanh còn có thể nhìn thấy, nơi mà thần lộc bảy màu chạy qua, trăm hoa đua nở, có động vật nhỏ chui từ trong bùn ra, lấy hoa nhỏ giấu vào trong động. Núi Vụ Ảnh trong truyền thuyết thì ra có dáng vẻ như thế này, anh cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Phù Ly lại được nuôi thành tính cách thiện lương, khờ dại.

"Cương Liệp đại vương....." Phù Ly kinh ngạc nhìn thấy nơi này đột nhiên xuất hiện núi non, cậu đi về phía trước mấy bước. Trang Khanh tỉnh táo lại, vươn tay kéo lấy Phù Ly, thuận tiện nhốt Thận yêu muốn chạy trốn vào trong kết giới.

Trong núi rừng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc cẩm bào, người đàn ông này thân hình cao gầy, trên tay còn bê một con thỏ trắng. Trang Khanh cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, nghĩ tới sáng sớm nay Phó Tư tới tìm Phù Ly, Trang Khanh đột nhiên nhớ ra người mặc cẩm bào này có vài phần tương tự như Phó Tư. Nhất là dáng vẻ khi cười lên vừa dịu dàng vừa lịch sự gần như không có gì khác biệt so với Phó Tư cả.

Thân phận của anh ở nhân gian, là ông chủ Công ty khoa học công nghệ sinh vật Trường Long, có đôi khi sẽ tham gia hoạt động từ thiện của các ban ngành liên quan, cho nên cũng đã từng gặp Phó Tư.

Trên đời này không có chiếc lá nào giống y hệt nhau, đương nhiên cũng sẽ không có con người hoàn toàn tương đồng, Phó Tư với người trong huyễn cảnh giống nhau như vậy, lẽ nào chỉ là trùng hợp.

Sau khi người đàn ông ôm thỏ trắng xuất hiện, động vật trên núi đều vây quanh, sau đó Trang Khanh nhìn thấy người đàn ông đặt con thỏ trong tay vào tay vượn trắng, nhóm động vật mang theo con thỏ tới sườn núi quây xung quanh một vòng, người đàn ông này đứng từ đằng xa nhìn lại, nụ cười trên mặt dịu dàng và bao dung nhưng trong đôi mắt lại giống như đang ẩn chứa lửa nóng.

Nhìn thấy tất cả xuất hiện trong huyễn cảnh, ánh mắt Trang Khanh rơi xuống trên người con thỏ lông trắng kia. Con thỏ lông trắng bị nhóm động vật vây xung quanh, một lát lại dùng chân trước vuốt vuốt cái tai, một lát lại gặm quả mà vượn trắng đưa cho, một lát lại nhảy lên đỉnh đầu hổ trắng, học theo dáng vẻ của hổ trắng há miệng gầm rú, nhưng trong huyễn cảnh chỉ có hình ảnh không có âm thanh, Trang Khanh không nghe được tiếng gào của thỏ trắng.

Nhưng cho dù không nghe được âm thanh, Trang Khanh vẫn có thể nhìn ra, con thỏ trắng này được một đám động vật cưng chiều. Trang Khanh thậm chí còn có thể liên tưởng tới những vị phụ huynh cưng chiều con cái ở thế giới con người, một đám người coi đứa trẻ như hoàng đế, công chúa cuối cùng cưng chiều tới mức coi trời bằng vung.

"Con heo có hai cái răng nanh dài ra chính là Cương Liệp đại vương, chuyện mà ông ấy thích làm nhất chính là mời mọi người ăn cơm, hoa nở mời ăn cơm, ngày thu hoạch mời ăn cơm, việc làm yêu thích nhất mỗi ngày chính là nhìn chằm chằm tôi ăn các loại đồ ăn, Bạch Viên trưởng lão lắm lời nhất, chị chim trĩ tính tình kém nhất, chim sẻ dù làm thế nào cũng không thể biến thành hình, Bạch Dương trưởng lão không có việc gì thì lại ngủ, Bạch Hổ trưởng lão uy phong nhất, có lần có yêu tu khác tới giành núi bị ông đánh chạy mất, còn có thần lộc bảy màu......." Phù Ly nói với Trang Khanh về những yêu quái trên núi, những cỏ cây hoa lá, những ngày tháng được nhóm động vật này cưng chiều, giống như có thể xuyên tới những ngày tháng của hai nghìn năm trước, gặp lại những yêu tu này.

"Vậy người đó thì sao?" Trang Khanh đợi Phù Ly giới thiệu xong về những yêu tu trên núi, chỉ chỉ người vẫn ở tại chỗ không hề nhúc nhích, "Anh ta cũng là yêu tu trong núi sao?"

Phù Ly lắc đầu: "Anh ta là thú cưng mà tôi nuôi, thì ra..........anh ta trông như thế này."

Mày kiếm mắt sáng, cử chỉ tao nhã, là một con người rất xuất chúng. Chẳng qua thời gian đã quá dài, cậu đã quên mất dáng vẻ người này.

Chẳng qua.........

Phù Ly đột nhiên đạp mạnh lên đầu Thận yêu, Thận yêu bị nước chảy vào trong, liên tục phun ra vài bọt khí mới bị Phù Ly túm sừng lôi ra từ trong nước.

"Ảo cảnh mà mày tạo ra rất đẹp, cũng rất chân thực, nhưng tao chưa từng trèo lên đầu Bạch Hổ trưởng lão trước mặt những người khác. Bạch Hổ và Bạch Viên trưởng lão là ấn sư của tao, bốn chữ tôn sư trọng đạo tao là người hiểu rõ hơn ai hết! Cho nên dùng cái loại huyễn cảnh không ăn khớp này muốn làm tao rơi vào bẫy rập. Mày tưởng rằng tao là những con chim hải âu chờ rơi vào miệng mày chắc?" Phù Ly lại đạp một cái làm cho Thận Yêu rơi vào trong biển, lăn qua lăn lại vài lần, Thận yêu bị dằn vặt không thể nói lên lời.

"Long, Long Quân, cứu......."

Phù Ly tát một cái vào mặt Thận yêu, Thận yêu lăn vài vòng trên mặt nước, hắn còn chưa kịp chạy trốn, lại bị Phù Ly túm lấy đuôi kéo về. Thận yêu mở miệng, mấy cái răng từ trong miệng rơi ra.

"Hôm nay mày có gọi ai cũng chẳng có tác dụng gì đâu." Phù Ly mặt lạnh lùng khống chế mệnh huyệt của Thận yêu, trên mặt tràn đầy sát khí, "Tao không cần biết ai bảo mày dùng chuyện cũ từ hai nghìn năm trước để tính kế tao, nhưng núi Vụ Ảnh là giới hạn làm yêu của tao!"

Cậu xòe năm ngón tay ra, ngón tay mọc ra vuốt sắc nhọn, sát ý càng ngày càng nồng, có vẻ như rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Mây đen trên không trung cuồn cuộn, vang lên mấy tiếng sấm.

"Phù Ly." Trang Khanh ngẩng đầu lên nhìn trời, túm lấy cánh tay của Phù Ly.

Thận yêu cứ nghĩ rằng mình đã chết tới nơi rồi trong lòng cảm thấy vui vẻ, cho dù là con rồng ăn cây táo rào cây sung nhưng vẫn là yêu tu thủy tộc, dựa vào cùng là thủy tộc thế nào cũng sẽ bảo vệ cho hắn một mạng.

"Nếu như cậu giết chết hắn ta rồi, sao có thể tra rõ được người đứng đằng sau sai khiến là ai?"

Thận: Con rồng này chính là sự sỉ nhục của thủy tộc!

Trang Khanh cầm lấy cổ tay Phù Ly, nhìn Thận đang bị cậu bóp chặt trong tay, "Cứ giữ lại mạng cho cậu ta trước đã?"

Phù Ly nhìn cổ tay bị Trang Khanh nắm chặt lấy, hít vào một hơi thật sâu, quay người nhìn ảo cảnh núi Vụ Ảnh trên biển, vươn cánh tay có chút run rẩy, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một cái quạt màu đỏ, dùng sức quạt.

Hình ảnh những động vật trong huyễn cảnh vẫn đang vui vẻ tụ họp dần dần trở nên mơ hồ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Phù Ly nhắm mắt lại, dùng sức quạt mạnh một cái nữa, ảo cảnh trên biển biến mất, khôi phục dáng vẻ vốn có của biển lớn.

Trang Khanh muốn an ủi Phù Ly vài câu, nhưng thấy sau khi Phù Ly mở mắt ra là khuôn mặt bình tĩnh, đột nhiên anh không thể nói ra được lời nào. Anh xoay người nhìn Thận yêu, "Ai là người sai khiến mày?"

Thận yêu liên tục lắc đầu, không dám nói.

"Được thôi, nếu như mày không nói ra, tao đành đánh chết mày vậy." Bàn tay nắm lấy Thận của Phù Ly tăng thêm vài phần sức lực.

"Đại nhân, tui có lời mún nói." Thận yêu nói ra tiếng phổ thông không mấy tiêu chuẩn, gương mặt giống như rồng lại hiện ra vài phần a dua, "Không phải tui hông mún nói, chỉ là tui lo khi nói ra rùi thì sẽ hông còn mệnh nữa." Hắn vừa nói, vừa lén lút đưa mắt liếc nhìn Trang Khanh, chờ đợi Trang Khanh có thể hiểu được ám chỉ trong mắt hắn.

Đáng tiếc tròng mắt hắn xoay sắp rơi xuống rồi, vẻ mặt Trang Khanh vẫn lạnh lùng, chẳng hề có chút phản ứng. Thấy thế, Thận yêu hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa, hắn rũ cái đuôi không ngừng giãy giụa xuống, mệt mỏi nói: "Trước đây vài ngày, Thanh Diễn Long Quân của tộc Thanh Long nói với tui đã nhận được ân huệ của một con người, ông ta nói muốn báo ân với người này, nên bảo tui giúp người đó tìm được ân nhân kiếp trước."

Trang Khanh híp mắt: "Nói trọng điểm!"

"Long Quân đã nói sao tui lại có thể hông giúp, cho nên tui mới căn cứ theo những chuyện mà Long Quân nói, giúp con người kia sáng tạo ra một đoạn ký ức, hi vọng người kia sẽ có thể tìm được ân nhân kiếp trước." Thận yêu nuốt nước miếng, thấy sắc mặt Phù Ly không được tốt, hắn lại sửa lời, "Kỳ thực tui không tán thành đồng tính luyến ái ớ, nhưng Long Quân đã yêu cầu, tui cũng hông dám hông đồng ý, cậu nói xem như vậy có đúng không?"

"Lại là tộc Thanh Long?" Phù Ly trầm mặt xuống, "Tôi biết ngay long tộc không ra gì mà."

Thận yêu yên lặng nhìn Trang Khanh không nói gì.

Kỳ thật, hắn cũng cảm thấy như vậy.

Quăng thận yêu đi, Phù Ly chui đầu vào trong nước biển.

Trang Khanh ngẩng đầu nhìn mây đen đã kín trời, không nhịn được lo lắng trong lòng, hóa thân thành rồng bay lên trên.

Thận yêu được giữ lại mạng, vội vàng quẫy đuôi bơi bạt mạng, hắn phải cách xa Long Cung của long tộc một chút, càng xa càng tốt.

"Long tộc đánh nhau với long tộc, như vậy mới thú vị." Sau khi thận yêu bơi một đoạn dài rồi, lại dệt lên một ảo cảnh dụ hải âu trên biển.

Chịu đủ hoảng sợ, cả người toàn là vết thương, vừa mệt vừa đói, hắn có lẽ chính là con Thận yêu thảm nhất trên thế giới.

"Ai da, vảy trên cổ mình đều bị tróc hết rồi." Thận yêu đập vào nước, há miệng nuốt mấy con chim hải âu rơi vào trong ảo cảnh, lười biếng dựa vào mặt biển, "Chó cắn chó miệng toàn lông, thực sự quá thú vị."

Đột nhiên có một con chim lạ cực lớn bay qua, đập cánh một cái làm hắn bay đi thật xa, hắn nhìn lên không trung đen nghịt, có chút hoảng hốt nghĩ, tại sao hắn lại bay qua đây?"

"Thịch!"

Thận yêu nặng nề rơi vào trong biển, hắn mở to mắt nhìn con chim cực lớn vớt hắn ra từ trong biển.

Lẽ nào là hắn ăn hải âu quá nhiều, yêu tu điểu tộc tới tìm hắn báo thù?

Liên tục bị cánh của chim lớn quạt mấy lần, Thận yêu tuyệt vọng trôi trong nước, dùng mỏ chọc chết hắn đi còn hơn, chỉ cần chọc một cái, tra tấn hắn như vậy làm gì? Hu hu hu, đừng túm lấy đuôi nữa, sẽ gãy mất.

Cuối cùng hắn ngửa bụng nổi trên mặt nước, có chút hoảng sợ nghĩ, đây là hồi quang phản chiếu sao, tại sao trên biển lại có thể nhìn thấy chim lửa?

Phạch!

Con chim lửa này đạp lên bụng hắn, hắn chìm xuống đáy biển.

Cách màn nước biển, hắn nhìn thấy chim lửa sải rộng đôi cánh, bay lên biến thành một con chim trĩ, biến mất trên mặt biển.

Trong thủy tộc, hắn là Thận tương tự như rồng, kết quả lại bị rồng bắt nạt. Rời khỏi biến hắn có thể biến thành chim trĩ kết quả lại bị chim trĩ ức hiếp, đây là chuyện gì? Là Thận thì nên bị bắt nạt sao, Thận thì không có tự tôn sao?

Thôi bỏ đi, dù sao cũng bảo vệ được cái mạng, tự tôn hay không tự tôn cũng chẳng sao cả.

Thận vung cái đuôi gãy, ẩn sâu vào sương mù dày đặc trên biển.

Phù Ly đứng trước kết giới của tộc Thanh Long, vung chiếc quạt đỏ lên, kết giới lập tức xuất hiện một khe hở vô cùng lớn. Binh tôm tướng cua nhìn thấy có người ngoài xông vào, vừa muốn phát ra cảnh báo đã bị Phù Ly quạy bay. Cậu một đường không dừng thẳng hướng xông vào cổng lớn Thủy Tinh Cung, đá vào cánh cổng lớn.

Cửa cung vang lên một tiếng rồi gục xuống, những nữ yêu tu đang chơi đùa bên trong đều hét ầm ĩ hóa thành nguyên hình, trốn sau cây cột hoặc là đá san hô, ló mặt ra lén lút nhìn Phù Ly.

"Người nào dám xông vào cung của chúng ta?" Thanh Nguyên cầm vũ khí xông ra, nhưng vừa nhìn thấy Phù Ly, bước chân của hắn dừng lại, "Là ngươi?"

Phù Ly liếc mắt đánh giá Thanh Nguyên: "Bại tướng dưới tay, cút ra."

Thanh Nguyên tức tới nỗi hai tay run rẩy: "Phù Ly, ngươi không cần khinh người quá đáng."

"Phì." Phù Ly vung quạt, Thanh Nguyên bay đâm vào đống san hô, phun ra một ngụm máu đen lớn. Phù Ly nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sát ý, "Tôi đã nhịn các người hai nghìn năm, nhưng các người vẫn cố tình nhắc lại chuyện cũ, hơn một trăm sinh mạng ở núi Vụ Ảnh, tộc Thanh Long các người đã quên nhưng tôi thì vẫn còn nhớ rõ."

Thanh Nguyên ôm ngực phun ra từng ngụm máu, núi Vụ Ảnh? Một trăm sinh mệnh?

Tên Phù Ly này rốt cuộc đang phát điên gì?

"Thanh Nguyên trưởng lão, không sao chứ?" Một sứa yêu biến thành hình người đỡ lấy Thanh Nguyên, có chút sợ hãi nói, "Yêu quái này muốn làm gì thế?" Lần trước khi Côn Bằng xông vào Long Cung, hắn cũng đã từng nhìn thấy con yêu quái này, hình như chính là nhân viên của ban quản lý.

Gần đây tộc Thanh Long bọn họ không hề ra khỏi biển, tại sao ban quản lý lại tìm bọn họ gây phiền phức?

Phù Ly chẳng hề quan tâm người khác nhìn cậu như thế nào, cũng may cậu còn có vài phần lý trí, không đại khai sát giới, trên đường đi gặp binh lính đều bị cậu quạt qua một bên, mục tiêu của cậu là chính điện Long Cung.

Có Thanh Long đi lên ngăn cản, Phù Ly không nói nhiều lời trực tiếp dùng quạt quạt bay. Không bao lâu, ngói lưu ly trên nóc Long Cung cũng bị thổi bay, lộ ra mái hiên trụi lủi. Đồ ngọc, trân bảo bày trong phòng toàn bộ đều không có kết cục tốt đẹp, bay thì bay, vỡ thì vỡ, không có một thứ nào còn nguyên.

Khi tộc trưởng tộc Thanh Long mang theo vệ binh tới, Phù Ly đang túm sừng một cỏn rồng, nhìn thấy tộc trưởng đi ra, cậu buông lỏng sừng rồng, con rồng này vội vàng trốn sau lưng tộc trưởng.

"Khách quý tới nhà, vốn là chuyện may mắn của bản tộc, nhưng đạo hữu phô trương thanh thế, sợ rằng có chút không lịch sự." Tộc trưởng tộc Thanh Long nắm chặt cây gậy, "Không biết khách quý tại sao lại thất lễ như thế?"

"Quý tộc lợi dụng Thận yêu tính kế tôi, là lịch sự sao?" Phù Ly dùng chiếc quạt đỏ chỉ vào những còn rồng phía trước, "Năm đó tộc Thanh Long các người làm loạn ở sông Hoài, làm chết vô số sinh linh, tạo thành đại họa nhân gian, mẹ khóc con, chồng khóc vợ chết thảm, các ngươi đã quên rồi sao?"

Tộc trưởng tộc Thanh Long sắc mặt đại biến, chuyện của hai nghìn năm trước, là ác mộng của cả tộc Thanh Long bọn họ, từ đó về sau tộc Thanh Long cũng không dám tùy ý ở bên ngoài nữa, theo địa vị càng ngày càng cao trong yêu giới của tộc Thanh Long, gần như không ai còn dám nhắc tới chuyện này trước mặt bọn họ, con yêu quái này rốt cuộc là ai, sao lại có thể nhắc tới chuyện này.

"Trên dưới núi Vụ Ảnh chúng tôi gần trăm yêu quái, toàn bộ đều chết dưới tay Thanh Long. Tới ngày hôm nay tộc Thanh Long các ngươi còn có thể lấy chuyện ở núi Vụ Ảnh năm ấy ra tính kế tôi." Phù Ly nắm chặt chiếc quạt đỏ trong tay, "Hôm nay cho dù thiên đạo không cho phép, tôi cũng sẽ liều mạng với các người."

Nói xong, chiếc quạt trong tay cậu càng ngày càng đỏ, cuối cùng giống như ngọn lửa cháy làm cho long tộc không dám tiến lên.

"Chu Tước bản mệnh là hỏa........" Tộc trưởng tộc Thanh Long hai tay phát run, nhỏ giọng nói với tộc nhân, "Không ai được chạm vào chiếc quạt này, lửa ở trên đó là khắc tinh của tộc Thanh Long chúng ta."

Ông nhìn về phía Phù Ly, muốn hóa giải ân oán này: "Hai nghìn năm trước, quả thực là tộc Thanh Long sai, nhưng sau khi chuyện năm đó qua đi, tộc Thanh Long cũng đã trả một giá đắt, được bài học kinh nghiệm, mong đạo hữu hãy thông suốt."

"Nếu đã nhận được bài học, tại sao tộc Thanh Long các công còn cấu kết với Thận yêu?" Phù Ly cười lạnh, "Tôi biết tộc Thanh Long các người trời sinh kiêu ngạo, nhưng vạn vật thế gian không phải đều nằm trong tính toán của các người."

"Chuyện này là ta làm, không liên quan gì tới tộc nhân khác." Thanh Diễn vẫn chưa lành vết thương cũ đi từ phía sau lên, hắn đi tới chắn trước mặt đám Thanh Long, "Ta chẳng qua chỉ giúp đạo hữu tìm được người có duyên kiếp trước, ngươi cần gì phải phẫn nộ như thế?"

Phù Ly nhìn dáng vẻ thờ ơ này của Thanh Diễn, nhớ tới tất cả những yêu quái trên núi Vụ Ảnh, đôi mắt dần dần biến thành màu vàng: "Năm đó nếu như tôi không yếu đuối sợ chết, thì những yêu tu trên núi Vụ Ảnh đã chết từ hai nghìn năm trước cũng sẽ không bị tộc Thanh Long lấy chuyện này ra làm càn."

Thiên đạo gì, nhân đức gì, trật tự thiên địa gì chẳng có quan hệ gì với cậu cả?

Trên trán Phù Ly xuất hiện một đường hoa văn, nắm quạt đánh tới Thanh Diễn. Tộc trưởng thấy thế hóa thành hình rồng tới giúp Thanh Diễn.

Mạnh mẽ xé mở thông đạo giữa nhân gian và Minh Giới, phá hủy ảo cảnh của Thận yêu, đánh từ cổng lớn Long Cung lại đây, Phù Ly đã hao phí không ít linh lực, nhưng giờ phút này, cậu dường như không biết mệt mỏi và đau đớn, đánh với hai con Thanh Long.

"Phù Ly!" Trang Khanh nhìn Thanh Long cắn vào vai Phù Ly, chạy nhanh tới hóa thành rồng, tiến lên đâm con Thanh Long kia ra. Nhưng Phù Ly căn bản không quan tâm tới vết thương trên người mình, vung cây quạt bốc cháy quạt lên đầu Thanh Long.

Trang Khanh nhìn thấy dáng vẻ Phù Ly có gì đó không đúng, giống như bị tẩu hỏa nhập ma. Trong lòng anh khiếp sợ, cố gắng khống chế động tác của Phù Ly, lại bị Phù Ly túm lấy sừng.

"Anh đừng cản tôi." Đồng từ màu vàng kim của Phù Ly không chút cảm xúc, hoa văn màu vàng kim che kín cả khuôn mặt.

Trang Khanh giật mình, trước đây dù Phù Ly có không vui cũng chỉ oán giận mấy câu, trong đầu chỉ nghĩ tới thi đại học, thi công chức, tính tình ôn hòa lại dễ nói chuyện. Nhưng Phù Ly đồng tử vàng kim trước mắt này, không chỉ có yêu khí nặng nề, cả người đầy lệ khí, còn rất giống dáng vẻ của Chu Yếm và Ngu Cường.

Lạnh lùng, xem thường sinh mệnh, thậm chí..........sát khí đằng đằng.

Ầm!

Trên không trung vang lên tiếng sấm, tiếng sấm sét xuyên thấu biển rộng, truyền tới Long Cung. Trang Khanh nhớ tới thảm trạng của Ngu Cường, muốn ngăn cản Phù Ly nhưng lại thấy hai con rồng đi tới đánh lén Phù Ly, anh vung đuôi đánh bay hai con rồng này.

"Trang Khanh!" Thanh Nguyên ôm ngực đi từ ngoài vào, "Yêu tu này muốn diệt long tộc của ta, ngươi lại còn giúp hắn, lẽ nào ngươi cùng một giuộc với hắn?"

Trang Khanh cảnh giác nhìn Thanh Long xúm lại từ bốn phía: "Tộc Thanh Long làm trái điều luật của ban quản lý, tôi và đồng nghiệp tới tra án, có chút xung đột là bình tường."

"Gào!"

Phù Ly đang chiến đấu kịch liệt cùng với tộc trưởng va Thanh Diễn đột nhiên hóa thành nguyên hình, há miệng thét dài một tiếng, cắn vào lưng Thanh Diễn.

Máu rồng đặc theo miệng chảy vào trong yết hầu Phù Ly, ngọt lành thơm mát, kêu gọi cảm giác đói khát của Phù Ly. Nuốt xuống máu trong miệng, Phù Ly liên tiếp cắn mấy ngụm, máu nhiễm đỏ cả lông trắng trên người cậu.

"Hắn, hắn nuốt thịt của Thanh Diễn trưởng lão rồi." Sứa yêu bị dọa không thể nói thành lời, "Con, con thỏ.............ăn rồng."

"Rống!" Phù Ly cả người bị nhiễm máu trồng hai mắt đã biến thành màu đỏ kim, cậu nghe thấy tiếng hét của sứa yêu, quay đầu hướng về phía sứa yêu rống một tiếng, miệng nhỏ máu rồng.

Sứa yêu sợ tới mức cả người run rẩy, ngồi phịch xuống hai tay chống đất, đạp chân lùi về phía sau. Rõ ràng chỉ là một con thỏ yêu rất nhỏ, tại sao lại đáng sợ đến như vậy? Giống như.........giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt hắn xuống.

Ầm ầm.

Trên trời lại vang lên tiếng sấm.

Phù Ly không quan tâm tới sứa yêu, tiếp tục cúi đầu gặm thịt trên đuôi Thanh Diễn, Thanh Diễn phát ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng Phù Ly dường như không nghe được tiếng gì cả, chỉ như một cái máy há miệng cắn xé Thanh Diễn, rất nhanh trên đuôi Thanh Diễn đã xuất hiện một lỗ máu khổng lồ.

Phù Ly cảm thấy bản thân mình sau khi ăn miếng thịt rồng đầu tiên, cả người giống như tràn đầy khí lực, ở sâu trong nội tâm có một âm thanh đang nói với cậu, ăn sạch con rồng này, nhất định phải ăn sạch con rồng này.

Từ nhỏ cậu đã muốn ăn rồng.

Từ nhỏ.........ăn rồng?

"Cương Liệp đại vương, thịt rồng có thể ăn sao?"

"Rồng giống như Phì Di dọa con sợ, đều là sinh vật trơn nhẵn không lông, khẳng định không ngon. Mỗi ngày bọn họ đều ngâm mình trong nước, nói không chừng là rất tanh."

Cương Liệp đại vương lừa cậu, rõ ràng là thịt rồng rất ngon, thơm mềm vừa miệng, còn tràn ngập linh khí.

"Chúng ta cho dù làm yêu, cũng không thể tùy tiện làm tổn thương đến sinh linh khác, càng không thể ăn những yêu quái đã có linh trí, chỉ cần có bắt đầu thì vĩnh viễn không có kết thúc."

"Vậy lỡ như không cẩn thận ăn phải thì làm sao?"

Phù Ly dừng lại việc vùi đầu cắn xé rồng, hai mắt như đỏ như vàng, móng vuốt đang túm lấy thân rồng không ngừng phát run.

"Tiểu Phù Ly, tất cả những yêu tu trên núi Vụ Ảnh chúng ta đều không ăn linh tinh."

"Vậy nếu như ăn rồi thì sao?"

"Ăn rồi.............."

"Ăn rồi.............thì tránh xa ta một chút, sau này cũng đừng về núi Vụ Ảnh nữa, đừng để cho chúng ta biết."

Núi Vụ Ảnh, đã sớm không về được nữa rồi.

Ánh vàng trong mắt Phù Ly dần dần nhạt đi, màu đỏ nhuộm đôi mắt cậu.

Long tộc làm ác như thế, tại sao còn phải giữ bọn họ lại, ăn bọn họ, ăn bọn họ!

Thanh Diễn đau đớn gào thét nhưng không có long tộc nào có thể tới gần Phù Ly, bởi vì cả người Phù Ly tản ra ảnh sáng đỏ, bất cứ con rồng nào tới gần cậu đều giống như bị lửa nóng thiêu đốt, xé rách linh hồn.

Ầm ầm ầm!

Trên trời vang lên chín tiếng sét, ánh sét truyền tới Long Cung.

"Phù Ly." Trang Khanh hóa thành hình người, từng chút từng chút tới gần ánh sáng đỏ, toàn thân anh bị ánh sáng chiếu đỏ bừng, cả người bị thiêu đốt giống như người lửa.

Ầm!

Một tia sét màu tím xuyên phá tầng mây, xuyên qua biển lớn, đánh thẳng về phía Long Cung. Cả biển đều bị ánh sét này chiếu rọi, sáng như ban ngày.

Trang Khanh vươn tay, cuối cùng xách được tai con thỏ.

"Cậu có còn muốn thi công chức không?"

Trang Khanh gõ vào đầu con thỏ, con thỏ bị anh gõ duỗi thẳng chân ra.

Sấm chớp lóe lên, sét đánh xuống, chiếu sáng hai mắt con thỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly: Tôi, tôi còn có thể cứu vớt, tôi muốn thi công chức!

Bình luận

Truyện đang đọc