GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Sau khi ở bên Kỷ Minh Tranh, thỉnh thoảng tôi lại nhớ tới Tô Xướng.

Có thời hạn cụ thể. Là năm 2022, Tô Xướng và Vu Chu chia tay trong khoảng thời gian đó.

Tại sao lại là sau khi ở bên Kỷ Minh Tranh? Bởi vì, tôi thực sự đã nhìn thấy dáng vẻ của hoa nở, và từ từ nhận ra hình dạng của đóa hoa mà năm xưa Tô Xướng cầm trong tay.

Tô Xướng trong mắt tôi luôn là kiểu con gái rất có "phong thái gia đình lắm tiền." Lúc đó chúng tôi làm quen thế nào nhỉ? Để tôi nhớ lại xem, hình như là ở một quán bar, dù sao thì tôi rất ít thấy những cô gái mặc áo vest ở trong bar, Tô Xướng, một cô gái chừng 20 tuổi, là một ví dụ.

Khi đó cậu ấy mặc một cái áo vest màu xám đậm, tay áo xắn lên, không có logo gì, kiểu dáng cũng không đặc biệt, nhưng lúc đó tôi cứ cảm thấy sao lại đẹp đến vậy? Cái bộ đồ treo trên người cậu ấy, như thể có một bàn tay đang nâng lấy bộ khung xương của cậu ấy, cực kỳ thoải mái, cực kỳ lười biếng. Sau này tôi mới biết, đó là BV (Bottega Veneta). Haha.

Điều làm người ta ấn tượng sâu sắc hơn cả quần áo chính là gương mặt cậu ấy. Cậu ấy không trang điểm, có thể nhiều nhất chỉ là thoa một chút son dưỡng, trong không gian đêm khuya, làn da cậu ấy trắng đến mức có phần bệnh lý. Tôi chú ý đến cậu ấy không chỉ vì vẻ đẹp, mà còn vì sự yên tĩnh. Cậu ấy cầm một ly nước lọc, nhấp từng ngụm nhỏ, bình tĩnh nhìn những chai rượu trên quầy bar.

Nếu như không phải lúc ấy có người đàn ông đến gần, tôi cũng sẽ không đi giải vây, cũng sẽ không cùng Tô Xướng tán gẫu, tôi hỏi cậu ấy tại sao lại đến một mình, cậu ấy nói vừa về nước, không có bạn bè gì, tôi nói vậy cũng không phải trùng hợp sao, cuộc đời tôi sinh ra đã thích kết bạn.

Cậu ấy liền cười, mẹ nó, cười rộ lên càng xinh đẹp.

Sau khi quen biết, tôi vẫn luôn nhớ thương cô nương không thích nói chuyện này, thỉnh thoảng hẹn ăn cơm. Sau đó có lần theo đến phòng thu, cậu ấy ở bên ngoài chờ tôi, có người nghe giọng cậu ấy hay, bảo cậu ấy cũng tới thu âm, kết quả dùng cậu ấy không dùng tôi, nói khẩu âm Giang Thành của tôi quá nặng.

... Nghe có chút giống tiết mục cẩu huyết mà ngôi sao cùng bạn bè phỏng vấn kết quả bản thân được chọn.

Dù sao cứ khó hiểu như vậy, cậu ấy vào nghề, cho nên tôi nói, tôi cũng là người dẫn đường cho cậu ấy.

Sau đó có lần, tôi cũng kéo Vãn Vãn vào trong phòng thu thử giọng như vậy, lúc nắm tay em ấy đẩy cửa ra, còn rất cảm khái, luôn nhớ tới bộ dáng hi hi ha ha của tôi và Tô Xướng năm đó, à, hi hi ha ha hình như chỉ có tôi.

Cho nên tôi nói, Tô Xướng trong ấn tượng của tôi, từ trước đến nay đều là người được vận mệnh thiên vị, nếu trong sự lựa chọn có Tô Xướng, tất cả lựa chọn khác, đều sẽ trở thành "cái khác". Giọng nói hay, ngộ tính cao, diễn hay, nghiêm túc, trong giới này không có lý do gì không cần cậu ấy.

Cho nên tôi nói, tôi thật sự không tưởng tượng ra, Tô Xướng cũng có thể là người bị ruồng bỏ.

Khi đó, chắc là mùa xuân... năm 2022. Lúc ấy tôi hẹn cậu ấy thu một bộ kịch, cậu ấy vẫn như vậy kéo 258 vạn đi tới, bộ dạng chưa tỉnh ngủ lắm, ném điện thoại lên sô pha, xoa cổ hỏi tôi: "Hôm nay mình thu âm một mình sao?"

"Đúng vậy, không phải đã nói với cậu rồi sao, hôm nay chỉ thu cậu thôi."

"Ồ, quên mất." Cô ngáp một cái rồi đi vào trong phòng thu, mọi chuyện vẫn như thường lệ.

Thu âm rất thuận lợi, nhưng rõ ràng nhìn ra được cô đối với kịch bản không quá quen thuộc, có lúc sẽ dừng lại nhìn mấy lần, sẽ nói với kỹ thuật viên âm thanh: "Cô ơi, phiền cô dịch kịch bản lên hai dòng, cám ơn."

Loại lời này ở trong phòng thu của chúng tôi rất thường thấy, nhưng ở trên người Tô Xướng, rất ít. Bởi vì đôi khi mức độ quen thuộc của cậu ấy đối với kịch bản thậm chí vượt qua đạo diễn lồng tiếng.

Đến khoảng sáu giờ chiều, cậu ấy rõ ràng có chút buồn ngủ, có một câu dài nói thế nào cũng không thuận lắm, vì thế cậu ấy tháo tai nghe xuống, nói với tôi: "Đưa quyển kịch bản cho mình đi, mình xem một chút."

Tôi đưa kịch bản đã in xong cho cậu ấy, cậu ấy ngồi trước micro, cúi đầu rất nghiêm túc xem, có thể là trong phòng thu âm quá yên tĩnh, trong lòng tôi không hiểu sao lại thở dài, đột nhiên, rất không thoải mái.

Vì thế tôi không có gì để nói, hỏi cậu ấy: "Sao, chưa xem kịch bản à?"

"Ừ," cậu ấy nhẹ nhàng trả lời tôi," Gần đây... bận, không có thời gian."

Nói xong cậu ấy lật trang giấy, xẹt một tiếng, giống như thứ gì đó bị xé.

Cậu ấy xem chậm, toàn bộ trong phòng thu cứ chờ như vậy, nói thật tôi có chút bực, vì thế "chậc" một tiếng muốn thúc giục cậu ấy, ngẩng đầu liền thấy cậu ấy nhíu mày, nhìn một đoạn kịch bản nào đó, khóe miệng nhàn nhạt nhếch xuống, lại thu hồi lại.

Biểu cảm không đúng lắm, trong lòng tôi lộp bộp một chút, sợ cậu ấy cảm thấy lời thoại có vấn đề gì đó: "Sao vậy?"

Cậu ấy trầm mặc một hồi, mím môi, nói: "Không có, viết rất tốt."

Cảnh đó là gương vỡ lại lành, nữ chính nói —— chúng ta có thể làm lại từ đầu không.

"Chúng ta có thể làm lại từ đầu không?" Tô Xướng nhỏ giọng đọc câu này, sau đó hạ khóe môi, làm ra biểu cảm gần như cười khổ, sau đó gật đầu, ngữ khí phức tạp nói: "Viết thật sự rất tốt."

Ơ, nhập vai rồi, lúc ấy tôi có chút đắc ý: "Đúng vậy, mình chọn kịch bản, không tốt có thể cho cậu lồng sao."

Lần thu âm đó Tô Xướng còn rất nhiệt tình, tương đối mà nói. Bởi vì lúc tác giả đến thăm ban cậu ấy lại hàn huyên với người ta hai câu, hỏi cô ấy, lúc sáng tác có tham khảo kinh nghiệm của bản thân không?

Tôi nói từ khi nào cậu lại cảm thấy hứng đối với người ta viết tiểu thuyết như vậy, sao, muốn đổi nghề à?

Tác giả nhỏ kia rất thẹn thùng, nói cô Tô, có hay không, tôi chính là suy nghĩ vớ vẩn.

Ồ. Tô Xướng gật đầu, không nói nữa.

Sau khi kết thúc hạng mục, Tô Xướng hiếm khi nhận lời mời của tôi, cùng tôi ra bến Thượng Hải uống rượu. Con người Tô Xướng này, rất thần kỳ, ký ức của tôi và tất cả mọi người đều là hình thức video, chỉ có cùng cậu ấy, giống như một bức tranh, bất động thanh sắc.

Hôm đó chúng tôi ở quán bar trên sân thượng của Florida, quán bar này rất đặc biệt, không mở nhạc cũng không đánh đĩa, ha ha ha sao đột nhiên có chút vần điệu vậy? Tôi nhớ bên trái là một cô gái mặc lễ phục dài màu đen đang kéo đàn cello, ở giữa là quầy bar, bên phải là ghế dài vây quanh sô pha, tiêu phí theo chế độ hội viên khách sạn, cho nên không có ai, tôi rất ít khi đến nơi yên tĩnh như vậy uống rượu, nhưng Tô Xướng thích.

Ảnh chụp trong trí nhớ của tôi, Tô Xướng bưng ly rượu, tựa vào tay vịn sô pha, nhìn mặt sông hóng gió, bến Thượng Hải đèn đuốc vạn nhà, quán bar ánh sáng lay động, cho dù không có ánh sao ánh trăng, cũng đủ lấp lánh ánh sáng, tôi nhìn theo tầm mắt của cậu ấy, cũng ghé vào bên cạnh sân khấu, nói: "Cậu xem những tòa nhà đối diện sông kia, nhìn từ góc độ này, thật đẹp, phồn hoa nhiệt tình, cảm giác đô thị kia."

Cậu ấy lại cười, ánh mắt hơi nheo lại, giống như đang lảng tránh, lại giống như đang nhớ lại.

Cậu ấy nhìn một ngọn đèn trong hư không, lại nhẹ giọng mang theo mùi rượu nói: "Đẹp sao? Rất vất vả, bây giờ còn chưa tan làm."

Rất kỳ lạ, trong những lời này của cậu ấy, mang theo cảm động lây không nên thuộc về chúng tôi. Làm cái nghề này của chúng tôi, đi làm không có thời gian, lúc gấp tiến độ, thu đến 9-10 tiếng cổ họng đều khàn cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng cậu ấy lại bị tôi nghe ra một chút đau lòng đối với sáng đi chiều về.

"Xì, cậu nhìn xem khu vực này là gì đi, trong những tòa nhà kia, đều là quản lý cấp cao, cái gì, tinh anh, kiếm được rất nhiều." Tôi oán hận cậu ấy.

"Cũng không phải, có nhân viên nhỏ." Nửa câu sau rất thấp, giấu trong cổ họng cậu ấy, cũng giấu trong gió, ngay lúc đó tôi không nghe rõ.

Thật lâu sau tôi mới nhận ra, lúc ấy cậu ấy hẳn là đang nhớ Vu Chu, suy nghĩ, Vu Chu có phải chưa tan làm hay không, Vu Chu, có phải rất vất vả hay không.

Nhưng Tô Xướng chính là người như vậy, chỉ cần cậu ấy không muốn, bạn vĩnh viễn không nghe được nửa câu cậu ấy giấu trong cổ họng.

Bởi vậy, tôi có thể nhận ra, cũng chỉ có vài câu nói khác thường như vậy. À, còn có một lần, là khi chúng tôi ra ngoài liên hoan, có người nói hay là gọi cháo cá trắm cỏ đi, Tô Xướng ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn thoáng qua.

Ngoài ra thì không có.

Câu chuyện sau đó, rất nhiều người đều biết, cậu ấy tới tìm tôi, nói có một tiểu thuyết rất hay, muốn mời tôi đến làm đạo diễn, tôi theo thói quen trước khi hợp tác lên mạng tìm đánh giá, ít đến đáng thương.

Nhưng Tô Xướng rất coi trọng, ngày hôm sau lại gửi WeChat cho tôi, hỏi tôi xem chưa, cảm thấy thế nào.

Tôi thấy rất kỳ lạ, nói cậu từ đâu tìm được tiểu thuyết này, cũng không có mấy ai đọc qua.

"Nhưng viết rất hay." Cậu ấy không giải thích gì, chỉ nghiêm túc nói với tôi như vậy, với một giọng điệu tôi chưa từng nghe.

"Câu chuyện gì mà cậu thích như vậy," tôi vừa đắp mặt nạ, vừa lướt đọc, hai mắt đọc, "Linh dị? Đậu má, cậu thích thể loại này."

"Cậu thích xem quỷ à?" Tôi hóng hớt hỏi cậu ấy.

Cậu ấy im lặng một lúc rồi nói: "Cũng không phải."

Cuối cùng tôi đóng tiểu thuyết lại, liếc nhìn tên tác giả: "Bát Đại Khâm Sai, khá đặc biệt đó."

Cậu ấy ở đầu dây bên kia cười, chính là kiểu cười này, thứ mình thích, được người khác khẳng định một chút. Cho dù khẳng định của tôi vô cùng yếu ớt.

Sau đó tôi luôn suy nghĩ, lúc ấy cậu ấy lấy tâm trạng gì lại cười vậy? Có phải giống như đang đuổi theo một quả bóng bay đã rời khỏi tay, thất hồn lạc phách nhìn nó từ từ bay lên không, có người qua đường ngẩng đầu nhìn một cái, nói "Thật xinh đẹp", vì vậy cậu ấy híp híp mắt, cũng bỗng nhiên cảm thấy, quả bóng bay xinh đẹp như vậy, ở lại trên bầu trời cũng rất tốt.

Khi đó cậu ấy có thể có suy nghĩ như vậy, bất luận Vu Chu có còn thuộc về cậu ấy hay không, nhưng nếu Bát Đại Khâm Sai được người ta nhìn thấy, lấp lánh sáng ngời, Tô Xướng cũng sẽ cảm thấy, rất đẹp, rất tốt.

Về sau, mỗi một bước họ hợp lại, tôi gần như đều chứng kiến, cũng dần dần nhìn cậu ấy từ mờ mịt trở nên chắc chắn, từ cẩn thận từng li từng tí đến lòng tự tin sắp thành hình.

Chỉ là tôi không ngờ tới, có một ngày Tô Xướng sẽ khóc trước mặt tôi.

Chính xác mà nói, không phải khóc, hốc mắt cậu ấy chỉ đỏ thôi.

Lúc ấy cậu ấy vẫn ở quán bar trên sân thượng mà chúng tôi đã đi qua, không nói một câu, từng ly từng ly, chậm rãi uống nước, khoảng một tiếng sau, mới mở miệng truy vấn tôi, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó khàn giọng nói: "Cô ấy nói, cô ấy muốn dập đầu với mình."

Tôi bối rối, hoàn toàn không kịp phản ứng với ngữ cảnh, đến nỗi một câu tôi cũng không nói nên lời. Chỉ có thể nhìn Tô Xướng, cậu ấy mỉm cười tự giễu, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên.

Tô Xướng vẫn như cũ là nhìn đèn đuốc vạn nhà đối diện sông, trong đó có một người cậu ấy từng đau lòng. Trong văn phòng đã có người thay đổi.

Có thể bướng bỉnh chỉ có tầm mắt Tô Xướng.

Cậu ấy vô cùng nhẹ nhàng hít mũi, sau đó thấp giọng nói: "Sao có thể có một câu nói, đồng thời khiến mình cảm thấy, mình quan trọng, rồi lại không quan trọng như vậy chứ?"

Vu Chu nói em ấy muốn dập đầu với cậu ấy, quy công tất cả thành công đều cho Tô Xướng, điều này nói rõ, sức ảnh hưởng của Tô Xướng đối với em ấy, có quan trọng như vậy.

Nhưng mà, Vu Chu dễ dàng nói ra những lời này, dễ dàng tổn thương cậu ấy, lại giống như vứt bỏ cảm nhận đối với Tô Xướng, cậu ấy trở thành người mà Vu Chu không quan tâm nhất trên đời này.

Logic này, vài năm sau tôi mới hiểu được.

Có lẽ tôi không thông minh như Tô Xướng.

Nhưng đôi khi, tôi cũng muốn cậu ấy ngốc một chút.

Đêm đó Tô Xướng còn nói hai câu, cậu ấy đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Không hổ là tác giả."

"Thật ra, cô ấy rất giỏi, chỉ là chính cô ấy không cảm thấy."

Em ấy có thể dùng một câu làm Tô Xướng khóc, rất ghê gớm.

Tôi không an ủi Tô Xướng, cũng là lần đầu tiên tôi đối với cậu ấy, không biết nên nói cái gì, có lẽ lúc ấy tôi đang suy nghĩ, cô gái vĩnh viễn điềm tĩnh, vĩnh viễn gợn sóng không sợ hãi này, đến cùng là người như thế nào?

Là người mặc áo khoác vest lười biếng.

Là người về nước không có bạn bè, một mình uống rượu.

Là người may mắn không nhìn thấy option B.

Là người đối với kịch bản còn quen thuộc hơn đạo diễn.

Là người bởi vì một câu cháo cá mà giật mình.

Là muốn hỏi người lạ, cô có gặp người nào bắt đầu lại từ đầu không?

Vẫn là cũng không thuần thục tìm được tôi, lặp đi lặp lại, người viết câu chuyện này rất hay.

Tôi nhớ lại thời gian thu âm "Điện Thờ" đã định, tôi nói với Tô Xướng, ngay tuần sau, tác giả cũng sẽ đến phòng thu nghe.

Bình thường Tô Xướng sẽ trả lời tôi "Đã nhận được", nhưng hôm đó, cậu ấy trả lời —— Tuần sau gặp lại.

Khi đó tôi sẽ không biết, đây là một trong ngàn vạn lần thu âm không đặc biệt, cũng là một trong ngàn vạn lần gặp lại đặc biệt nhất.

Ừ, tuần sau gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc