Vẫn là A8.
Phòng thu âm quen thuộc, Bành Hướng Chi quen thuộc, Điểm Điểm quen thuộc, trong cửa sổ quan sát, Tô Xướng quen thuộc.
Đảo mắt đã đến mùa đông, mọi người đều mặc dày hơn một chút, Bành Hướng Chi mặc quần jean màu đen, mang một đôi giày dài đến đầu gối, phía trên là một chiếc áo len màu nâu rộng thùng thình, tóc vẫn rất xoăn, cô ấy ngại che mặt, đẩy nó sang một bên.
Vu Chu đột nhiên nhớ tới dáng vẻ nhìn thấy cô ấy vào mùa hè, áo sơ mi trắng váy đen bó sát người, son môi rất chính trực, ngự đến vô cùng khó có thể tiếp cận.
"Điện Thờ" sẽ kết thúc vào hôm nay.
Vu Chu không biết nói như thế nào.
Một bộ kịch truyền thanh ngắn ngủi, lại giống như làm cho nàng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ví dụ như một cô gái như Bành Hướng Chi, nếu gặp nhau trên đường, đoán chừng nàng sẽ không cảm thấy mình và cô ấy là người cùng một đường, mặc áo thun bình thường sao có thể nói chuyện với đôi môi đỏ mọng và đôi giày cao gót 10 phân chứ?
Nhưng bây giờ nàng đã thấy dáng vẻ ăn no nằm trên sô pha nấc cục, thấy dáng vẻ cô ấy uống say ngã vào cửa nhà mình.
Con người là một môn học, cần đi vào, cần thăm dò.
Ở chung cũng là một môn học, là muốn chân tình đổi lấy chân tình.
Câu cuối cùng của Tô Xướng, là lời giới thiệu cho kỳ cuối cùng.
Cô nói ——
"Nguyên tác Bát Đại Khâm Sai, kịch truyền thanh bách hợp linh dị "Điện Thờ" mùa thứ hai, kỳ thứ 15, kết thúc."
Hôm nay cô ngồi thu, tìm một cái ghế xoay chân cao, quay lưng về phía các cô đeo tai nghe, trước mặt là micro.
Thu xong câu này, cô một chân chống trên mặt đất, một chân nhẹ giẫm lên thành ghế cao, hơi xoay ghế.
Chỉ một động tác nhỏ này, trong nháy mắt đã khiến Vu Chu trở lại hiện thực.
Bành Hướng Chi nghe lại một lần, xác nhận không có vấn đề, bảo Điểm Điểm lưu trữ tốt văn kiện công trình, sau đó nói với Tô Xướng: "Được, có thể ra rồi."
Tô Xướng lại không đi ra, chỉ xoay ghế dựa tới phía cửa sổ kính này, thấy Bành Hướng Chi nhìn về phía cô, cô chống tay phải ở mép ghế, vươn ngón trỏ, lại chậm rãi, có ý chỉ, vẽ nửa vòng tròn.
Động tác dọn dẹp, Vu Chu xem hiểu, nàng đang muốn tự giác đi ra ngoài, lại thấy Bành Hướng Chi cười hừ một tiếng, cùng Tô Xướng liếc nhau, sau đó vỗ vỗ vai Điểm Điểm: "Lưu xong chúng ta ra ngoài, ăn chút gì đi."
"Xong rồi." Điểm Điểm nhấp chuột hai cái.
Hai người đứng dậy, Tô Xướng ngồi ở bên trong lắc nhẹ ghế dựa, Vu Chu nhìn cô một cái, muốn đi theo Bành Hướng Chi ra ngoài, lại thấy Bành Hướng Chi chỉ vào chỗ ngồi vừa rồi, nói với nàng: "Em, ngồi ở đó."
"Hả?" Vu Chu có chút phản ứng không kịp.
"Ai nha, ngồi đó đi." Bành Hướng Chi ấn vai nàng, ấn nàng lên ghế.
Sau đó cùng Điểm Điểm hai người một trước một sau đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Vu Chu căng thẳng lên, bởi vì toàn bộ phòng thu chỉ còn nàng và Tô Xướng. Nàng biết Tô Xướng muốn nói chuyện với mình, nhưng không biết sẽ nhanh như vậy, nàng cho rằng sẽ ở tiệc đóng máy, hoặc là nhanh hơn nữa, cũng là sau khi bọn họ kết thúc công việc đi ăn cơm.
Nhưng Tô Xướng hình như rất gấp, chuẩn bị ở trong phòng thu.
Tô Xướng nhìn nàng một cái, giật giật cổ họng, sau đó xoay qua, vẫn đeo tai nghe, quay lưng về phía nàng, đối mặt với micro.
Vu Chu nhìn bóng lưng cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo len lớn màu xám, quần đen bó sát người, giày bốt Martin, tùy hứng lại tự tại.
Âm hưởng tốt trên phòng thu âm có thể phát huy tối đa tính chất của giọng nói, bao gồm cả khuyết điểm.
Bởi vậy Vu Chu đã nghe thấy, trước khi cô mở miệng, có một chút hơi thở hồi hộp.
Rồi có những âm thanh phát ra từ dàn âm thanh, từ mọi hướng.
Người bên trong, nói: "Tác giả Đại Đại."
Tim Vu Chu đập thình thịch.
"Em đã nghe hết tất cả các buổi thu âm, có hài lòng với CV của Thẩm Bạch không?"
Âm thanh thật dịu dàng, thật dịu dàng, giống như biển sâu ban đêm, lay động trăng sáng hóa thành thuyền.
"Ờ..." Cổ họng Vu Chu căng thẳng, "Em hài lòng mà."
Nàng thấy bóng lưng người bên trong hơi nghiêng đầu, giống như đang dùng động tác nhỏ nói cho nàng biết, cô nghe không rõ.
Vì thế Vu Chu học theo Bành Hướng Chi, ghé sát micro trước mặt, lặp lại một lần nữa: "Hài lòng."
Lời nói hiển nhiên truyền vào trong tai nghe, bởi vì nàng nghe thấy người đeo tai nghe kia, cười.
Muốn chết à...
"Vậy, kết thúc thu âm rồi, chị có thể hỏi em một số vấn đề không?" Nhẹ nhàng, giống như sợ quấy nhiễu nàng.
"Ừ, có thể." Vu Chu hít sâu một hơi, nàng nghĩ tới một vạn cách nói chuyện, nhưng thật sự là, không nghĩ tới cách này.
Giao lưu thông qua micro và tai nghe, người bên trong, chỉ cho nàng một bóng lưng giống như công việc.
Nàng nghe Tô Xướng thở dài, vấn đề đầu tiên hình như cũng rất khó khăn.
Cô hỏi: "Chu Chu, em có thích ai không?"
Có một chút thấp thỏm, nhưng không rõ ràng, nếu như không phải âm hưởng hiệu quả tốt, Vu Chu đoán chừng nghe không ra.
Nàng đột nhiên hiểu được Tô Xướng tại sao phải dùng phương thức này, cô quá quen kìm nén, cũng quá không quen bộc bạch, nhưng cô chỉ có một cơ hội này, cô hy vọng đem tất cả cảm xúc cô đã từng giấu diếm, đều dùng thiết bị tốt nhất mổ xẻ ra, để cho Vu Chu nghe được rõ ràng.
Nhưng bị âm thanh như vậy bao vây, lại rất mê hoặc, mê hoặc đến nỗi cả người Vu Chu đều có một chút không khống chế được.
"Em có."
Lời vừa ra khỏi miệng, Vu Chu trong nháy mắt lại thích phương thức này, bởi vì nàng có thể không kiêng nể gì nhìn bóng lưng Tô Xướng.
Rất lâu, rất lâu cũng không có nhìn chằm chằm cô không chớp mắt như vậy.
Tiếng Tô Xướng nhẹ nhàng chậm rãi hít thở, lộ ra không phải cô rất bất ngờ, nhưng cũng rất căng thẳng, cô lại hỏi: "Là người chị biết sao?"
"Đúng vậy." Là người cô biết.
"Là chị sao?" Một câu này là giọng thầm thì.
"Là chị."
Cho tới bây giờ Vu Chu cũng không có ý định giấu giếm, từ khoảnh khắc nàng ở nhà Tô xướng đưa tay ôm lấy cổ cô, nàng đã biết, Tô xướng gần như đã đoán ra được rồi.
Nàng nghe thấy một tiếng hít thở dài chậm rãi, lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghe thấy một tiếng cười cực nhẹ, có một chút vui vẻ, lại có một chút... tủi thân.
"Vậy em... vậy tại sao lúc ấy em lại nói..."
"Tô Xướng," Vu Chu ghé sát micro một chút, giọng nói có chút run rẩy, "Vấn đề giữa em và chị, cho tới bây giờ cũng không phải là thích hay không thích, em vẫn luôn thích chị, trước kia thích chị, hiện tại cũng vậy, chị tìm em, em không có cách nào khống chế, bởi vì em chính là thích chị, nhưng mà..."
Giọng của nàng run rẩy càng lúc càng dữ dội, làm cho nàng không thể không dừng lại, nuốt tủi thân trong miệng xuống, lại chậm rãi nói.
Bóng lưng trong phòng thu âm giật giật, Tô Xướng hình như muốn quay đầu lại.
Vu Chu vội vàng ngăn cô lại: "Chị đừng nhúc nhích, đừng quay lại, chị nghe em nói."
Tô Xướng quả nhiên dừng lại, lẳng lặng đứng đó, ngón tay nắm lấy ghế, có chút luống cuống.
Vu Chu nhìn người mình yêu hơn bốn năm này, cô luôn khiến lòng nàng chua xót.
"Vấn đề của chúng ta, là không thích hợp. Chị không thể không cảm thấy, ở nửa sau của mối quan hệ yêu đương của chúng ta, chúng ta đã không có gì để nói, mỗi ngày mở mắt chị không ở đây, nhắm mắt chị còn chưa kết thúc công việc, có đôi khi em chỉ có thể nửa mê nửa tỉnh, mới nhìn thấy chị ngủ ở bên cạnh. Có đôi khi chúng ta cả ngày không nói một câu, về đến nhà chị và em làm tình, khi đó em cảm thấy, chúng ta vừa quen thuộc, vừa xa lạ."
Rõ ràng khoảng cách cơ thể là số âm, nhưng nàng không biết cả ngày cô đang nghĩ gì, đang làm gì.
Tô Xướng muốn nói chuyện, chỉ thở ra một hơi, lại từ bỏ, lẳng lặng nghe nàng nói.
"Em nói với chị về công việc của em, chị nghe không hiểu, em cũng cảm thấy em nói những điều đó, hình như rất làm chị phiền, giống như mỗi ngày em so đo giữa đồng nghiệp lục đục với nhau, sếp hôm nay nói với em cái gì, có phải đang có ý kiến gì với em hay không, chị hoàn toàn không hiểu, tại sao chị ta lại có ý kiến với em. Dần dà, em quên mất những điều không vui mà em đã nói với chị, những điều không vui mà em chưa nói với chị."
"Mà những công việc của chị, quá xa với em, em khi đó căn bản không hiểu dư luận trên mạng là cái gì," nàng cười, "Em quá vô danh, em chưa từng trải qua những điều này, có thể chị cũng cảm thấy, không muốn khiến em lo lắng, hoặc những gì chị phải đối mặt không tốt như vậy, cho nên chị không muốn nói với em."
"Vì chị tưởng em không có hứng thú." Cuối cùng Tô Xướng cũng nhịn không được, trả lời một câu.
"Lúc đó em không có hứng thú, là bởi vì khi đó em không thích Tô Xướng cao cao tại thượng trên mạng." Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
Trên mạng nhiều người yêu chị như vậy, bọn họ giống như hiểu rõ chị như vậy, bọn họ biết rõ mỗi một bộ kịch của chị, cho dù là khách mời, thông qua dấu vết để lại là có thể biết bước sắp xếp công việc tiếp theo của chị, chị thích cái gì, không thích cái gì, những điểm nào trong tính cách của chị khiến người ta thích, đâu là điều cấm kỵ của chị, bọn họ còn rõ hơn cả em, người chung chăn gối với chị.
Quá nhiều người coi cô là bảo bối, khiến Vu Chu, người chưa bao giờ được thừa nhận, giống như người ngoài cuộc.
Thậm chí bọn họ còn khẳng định chắc nịch rằng: "Tô Tô là thẳng, trong một cuộc phỏng vấn vào một ngày nào đó trong năm, khi MC hỏi về bạn trai của cô ấy, cô ấy cười và nói không thể tiết lộ."
Trên mạng đua nhau ghép một Tô Xướng với một Tô Xướng hoàn toàn khác với bạn gái của cô.
Mà không được thừa nhận chuyện này, khiến nàng đến cả lập trường phản bác cũng không có.
Bóng lưng Tô Xướng giống như đang run rẩy, giọng nói của Vu Chu cũng chua xót đến không kiềm chế được, nước mắt của nàng rơi xuống, khiến nàng lại cảm kích phương thức nói chuyện này, giữ lại thể diện cơ bản cho hai người.
Ít nhất hai người sẽ không nhìn thấy, chính mình khóc ở trước mặt đối phương.
"Bây giờ em đã hiểu một chút, bởi vì em cũng có một ít fan, bọn họ sẽ gửi tin nhắn riêng cho em mỗi ngày nói chào buổi sáng, ngủ ngon, bọn họ sẽ quan tâm đến cảm xúc của em, sợ em không vui, bọn họ rất căng thẳng, bọn họ giống như bạn bè của em trên mạng. Em có một chút hiểu được, bọn họ không cần thích em thật, bọn họ có lẽ thích một mặt nào đó của em, hoặc có lẽ chỉ là thích một ký hiệu trong tưởng tượng, hoặc là nói, bọn họ chỉ thích câu chuyện này của em, câu chuyện này cung cấp giá trị cảm xúc cho bọn họ, bởi vậy, hình dáng thật của em, dường như cũng không quan trọng."
Ít nhất trong lúc nàng ở chung với bạn bè fan trên mạng, cả hai đều chân thành, khoảng cách thông tin và những hiểu lầm tuyệt vời do chưa gặp mặt có thể không nhất thiết đã đâm lao phải theo lao.
"Bây giờ em có chút hiểu tâm trạng của chị, tách biệt thế giới ảo và thế giới thật." Vu Chu nói.
Tô Xướng trì hoãn một hồi, mới mở miệng: "Vậy..."
"Vậy những thứ này, có thể giải quyết không?"
"Thẳng thắn mà nói, chuyện này, dường như có thể. Mà chúng ta không có vấn đề giao tiếp, hình như sau khi em từ chức và tham gia vào môi trường công việc của chị, cũng có thể giải quyết. Nhưng vẫn còn, về cuộc sống của chúng ta."
"Ừ." Tô Xướng ý bảo nàng nói tiếp.
"Trước kia em luôn suy nghĩ, hai người ở bên nhau, có một ít thói quen, là phải hoà hợp với nhau, nhưng về sau em mới suy nghĩ cẩn thận, thật ra cái gì mà chị không đổ rác, lãng phí ăn uống, đều là chuyện rất nhỏ rất nhỏ. Nếu như là một cặp tình nhân bình thường, bọn họ có thể đã cãi nhau, mắng tới mắng lui, hôm nay em động một chút, ngày mai chị sửa lại, sau đó cứ như vậy trôi qua."
"Nhưng Tô Xướng, vấn đề của chúng ta, trước hôm nay, chị chưa từng cảm thấy em quan tâm nhiều đến việc không đổ rác, không dọn dẹp nhà cửa, hay chị có để cơm vào tủ lạnh hay không, những chuyện nhỏ này, đúng không?"
Tô Xướng im lặng, sau đó nói: "Đúng vậy."
"Đúng vậy, vấn đề chính là, em không dám."
Không dám lặp lại yêu cầu cô, không dám vì vậy mà cãi nhau với cô.
"Bởi vì em biết, chị trước giờ luôn sống như thế, em không nghĩ rằng sự hòa hợp khi ở bên nhau có nghĩa là chị phải nhân nhượng mức tiêu dùng của em, cũng như lối sống của em tiết kiệm hơn của chị. Em sợ chị cảm thấy, khi ở bên em, mức tiêu dùng bị giảm xuống, em sợ chị cần phải hạ thấp mức sống vốn có của chị để nhân nhượng em."
"Chị không có." Tô Xướng cũng có chút nghẹn ngào.
"Em biết chị sẽ không nghĩ như vậy, nhưng tôi có. Cho nên, là em có vấn đề Tô Xướng, là em có vấn đề. Em không có tự tin có thể hái mặt trăng, từ trong lòng em cũng không cảm thấy, mặt trăng nên chạy về phía em."
Nàng cố gắng kiềm chế tiếng nức nở của mình, nghe như thể nàng chỉ thở ra chậm rãi.
"Trong khoảng thời gian này, em làm bạn với chị, thật ra so với hai chúng ta làm người yêu, thoải mái hơn một chút. Chúng ta không cần ép buộc sống cùng nhau, chúng ta thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, thỉnh thoảng tâm sự, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
"Nhưng chị sẽ suy nghĩ nhiều như vậy." Tô Xướng khàn giọng nói.
Bóng lưng cô khẽ run lên, tiếp tục nói: "Nhưng chị sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, chị sẽ muốn có được em, muốn em, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em, muốn cùng em dựa vào nhau, muốn cùng em bạc đầu đến già."
Chị sẽ nghĩ rất nhiều rất nhiều về chuyện của em, nhìn thấy một chỗ, nghe được một câu chuyện, trong tất cả kế hoạch làm bạn, đều có em.
"Bây giờ chị chỉ là không cam lòng, bởi vì chị bị chia tay không rõ ràng." Vu Chu nói.
"Chị không phải không cam lòng." Tô Xướng lắc đầu, "Lúc mới chia tay, chị rất tổn thương, cũng giận dỗi, muốn không bao giờ tìm em nữa, mỗi ngày chị đều tự nói với mình quên đi, cô ấy không thích mày nữa."
Giọng nói của cô thay đổi, mang theo âm mũi dày đặc, âm cuối run lên, người làm công việc âm thanh chuyên nghiệp nhất cũng không khống chế được.
"Nhưng sau khi tất cả cảm xúc đều bình tĩnh lại, chị chỉ phát hiện một chuyện, chính là chị vẫn muốn ở bên em."
Không phải không cam lòng, mà là thật sự không có cách nào.
Nhưng cô căn bản không biết, nếu như một người nói không thích cô nữa, cô còn phải đi lì lợm la liếm như thế nào, bởi vậy mới ở trong kiềm chế ngày qua ngày, chờ đợi một cơ hội gặp lại, không quá phận, đường hoàng, giữ lòng tự tôn, tiếp cận nàng.
"Sau khi gặp lại em, chị vẫn luôn nghĩ, có thể em cũng không phải không thích chị, chỉ là có một số chuyện, chị làm không đủ tốt, mỗi ngày chị đều đoán, đến cuối cùng là cái gì làm không tốt, nhưng..." Nhưng cô lấy được một bài thi rất khó rất khó, mỗi một đề đều không nắm chắc, thậm chí cô cũng không biết, có giáo viên chấm bài thi hay không.
"Em nói, nếu như chị muốn hoà hợp với em, là giảm tiêu dùng, nhưng nếu như chị cảm thấy, trên thế giới này thứ đắt nhất, chị muốn nhất, chính là em thì sao?" Tô Xướng siết chặt mặt ghế, nhưng giọng nói lại phóng rất nhẹ.
Vu Chu cho tới bây giờ cũng không biết bản thân nàng đáng giá cỡ nào, nàng nhiệt tình, thiện lương, chân thành, rồi lại mẫn cảm, nàng sẽ đồng tình với rất nhiều thứ, thậm chí đồng tình với một cọng cỏ, nàng có trí tưởng tượng phong phú nhất nhưng có thể sống một cuộc sống thực tế nhất.
Nàng là người lãng mạn nhất Tô Xướng từng gặp, lãng mạn ở chỗ, bản thân nàng chính là sự kết hợp giữa thực tế và không thực tế.
"Chu Chu, em biết không?"
Tô Xướng nuốt nước bọt.
"Chị có thể tìm được một trăm người thích hợp với mình, chị có thể tìm được một trăm người bạn cùng phòng ở chung rất tốt, nhưng chị..."
"Chỉ biết tê tâm liệt phế mà yêu một người như vậy."
Thích hợp là rất quan trọng, nhưng tình yêu không quan trọng sao? Tình yêu không khó sao? Tình yêu nên từ bỏ sao?
Nếu cô không cam lòng, cũng chỉ là không cam lòng giữa tình yêu và các lựa chọn khác, cái trước là cái bị từ bỏ.
Vu Chu nói không nên lời, dây thanh quản của nàng giống như bị Tô Xướng vững vàng bắt được, lòng của nàng trướng đến cũng không nghe lời, ừng ực ừng ực, muốn xâm chiếm toàn bộ thân thể của nàng.
"Em nói, chị đều nghe được, chị sẽ thử đi làm, cũng cố gắng nói với em, nhưng mà, em có thể cho chúng ta một cơ hội không, chị không muốn cưỡng cầu em, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, được không?"
Tô Xướng cuối cùng đã hỏi nàng như vậy.
Ở lĩnh vực chính mình tự hào nhất cũng yếu ớt nhất, thông qua thiết bị cao cấp nhất, hỏi nàng như vậy.
Vu Chu dao động, nàng thừa nhận, nàng thật sự dao động.
Nàng hít một hơi vào mũi ướt sũng, đồng ý.
"Được, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên."
————————————
Thất Tiểu Hoàng Thúc
Vu Chu nói "Em không có tự tin có thể hái mặt trăng, từ trong lòng em cũng không cảm thấy, mặt trăng nên chạy về phía em", điển cố này xuất phát từ bộ phim kinh điển "Sabrina": "Of course I won"t try to pick the moon, I want the moon to come to me." (Dịch: Đương nhiên sẽ không cố gắng hái mặt trăng, tôi muốn mặt trăng chạy về phía tôi)
"Mặt trăng" ám chỉ "Người trong lòng".