GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Trung tâm thương mại gần nhà Vu Chu là một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng, mấy người từ tầng hầm đi thẳng lên tầng bốn, cửa hàng Teppanyaki giá bình quân đầu người khá cao, không nhiều người ăn lắm, bởi vậy không cần phải chờ đợi.

Bốn người muốn một phòng nhỏ, gọi mỗi người một suất tự chọn, Bành Hướng Chi ở trên thực đơn chọn đại một mạch, sau đó đóng lại đưa cho nhân viên phục vụ, hai tay ôm mặt nói với Tô Xướng: "Đủ ý tứ với cậu chứ? Ăn buffet, sẽ không gọi đến làm cậu phá sản."

Tô Xướng cười, không nói gì.

"Cậu thật khinh người nha, cậu chắc chắn cậu sẽ không phá sản sao?" Bành Hướng Chi trừng cô.

"Cậu có biết bây giờ trên mạng có bao nhiêu người muốn cậu nghèo chết không?"

"Không biết." Tô Xướng nói.

"Ai nha, phía dưới Weibo của cậu không phải ngày nào cũng có người kêu, Xướng bảo à nghèo một cái cho em xem đi, cho em một cơ hội bao nuôi chị." Bành Hướng Chi quái gở.

Vu Chu bật cười.

Tô Xướng liếc sang nàng một cái, cũng nhếch khóe miệng.

Y, tình nhân thối, Bành Hướng Chi nổi hết da gà, trước kia sao không phát hiện cô thích liếc mắt đưa tình như vậy chứ.

"Thấy ghét." Cô ấy nhỏ giọng mắng một câu, chuẩn bị tìm đồng minh, "Vãn Vãn, chúng ta nói chuyện một chút đi."

"Mời nói."

"Giọng điệu này của em rốt cuộc từ đâu ra vậy?" Bành Hướng Chi nói xong liền cười không ngừng.

"Bẩm sinh."

"Phụt ha ha ha ha ha em cũng đừng chọc tôi cười nữa."

Hướng Vãn nhíu mày, Vu Chu vội nói: "Em ấy học trên TV, xem phim cung đấu nhiều quá đó."

Nhưng Tô Xướng lại như có điều suy nghĩ, cô nhìn cử chỉ của Hướng Vãn, lại nhìn sang Vu Chu vội vàng giải thích, lại ngẫm lại hành động "không rành thế sự" của Hướng Vãn, đột nhiên nhớ tới, Vu Chu đỏ mắt nói với cô, Hướng Vãn là xuyên không tới.

Cô có một ý nghĩ không quá chắc chắn, có lẽ Hướng Vãn gặp biến cố gì đó, não bộ bị va chạm các loại, mất trí nhớ hơn nữa căn cứ vào nội dung phim truyền hình trước kia bóp méo tiềm thức về thân phận, sau khi tình cờ gặp Vu Chu, thì nói cho nàng biết, bản thân là xuyên không tới.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ không tin, nhưng đó là Vu Chu.

Rất thích phô trương thanh thế, nhưng cho tới bây giờ liền mềm lòng đến rối tinh rối mù, dục vọng bảo vệ và tinh thần chính nghĩa đều bạo rạp của thiếu nữ trung nhị.

Cho nên, mặc kệ Hướng Vãn đến cùng có phải xuyên không tới hay không, Vu Chu đều tin, hơn nữa còn cưu mang cô nàng, chăm sóc cô nàng, thậm chí giúp cô nàng giấu diếm thân phận.

Như vậy có lẽ có thể giải thích, tại sao Hướng Vãn lại nói chuyện kỳ lạ, tại sao cô nàng tựa hồ cái gì cũng không có, đột nhiên xuất hiện, lại hoàn toàn dựa vào Vu Chu để sống.

Nghĩ tới đây, trái tim có chút đau, lúc Vu Chu nói với cô Hướng Vãn là xuyên không tới đây, có phải đang xin cô giúp đỡ hay không?

Ít nhất là, hy vọng cô tin tưởng nàng.

Nếu như không phải muốn nuôi Hướng Vãn, nàng nhất thời có lẽ cũng sẽ không khó khăn đến vậy.

Tô Xướng thầm thở dài một hơi, hỏi Hướng Vãn: "Nghe nói em muốn tham gia lớp lồng tiếng hè?"

"Vâng."

"Vậy lớp văn hóa thì sao, em định bổ sung thế nào?"

Vu Chu cảnh giác vểnh tai lên, không thích hợp, tại sao Tô Xướng lại đột nhiên quan tâm Hướng Vãn như vậy?

Phải nói, trước kia Tô Xướng từng quan tâm đến ai à?

Bành Hướng Chi cũng không hiểu ra sao, đứng nghiêng đầu nhìn các cô.

"Em......" Không biết, Hướng Vãn quay mặt nhìn Vu Chu.

Vu Chu nói: "Em cũng đang rầu rĩ, em ấy không có bằng cấp gì cả, không phải chúng ta vẫn luôn đi theo giáo dục bắt buộc sao, em ấy nhổ hành trên đất khô, em cũng không biết nên để em ấy học cái gì trước tiên."

Biết chữ gì gì đó, lẽ ra phải học từ tiểu học, nhưng cô nàng lại hiển nhiên không phải văn hóa tiểu học.

Tô Xướng nói: "Chị có mấy người bạn giáo sư, lát nữa giúp em hỏi thử. Nếu không được thì sắp xếp gia sư cho em ấy."

"Em...... " Em làm gì có tiền, Vu Chu trong lòng nghĩ.

"Về tiền bạc em không cần quan tâm, chị trả trước cho." Mắt thấy Vu Chu muốn từ chối, Tô Xướng còn nói, "Chờ Hướng Vãn huấn luyện xong, giúp chị thu mấy bộ kịch."

Hướng Vãn mới ra mắt, thu âm kịch có thể kiếm được mấy đồng, điều này rõ ràng là làm từ thiện.

Ngay cả Bành Hướng Chi cũng khẽ cười một tiếng, ý vị sâu xa. Hướng Vãn không hiểu lắm, chỉ nhìn Vu Chu, Vu Chu cắn môi, nói: "Như vậy không tốt đâu, em, em nghĩ lại đã."

"Nghĩ cái gì?"

"Hả?"

Tô Xướng trước kia, chưa bao giờ cố ý can thiệp vào chuyện của người khác, cho nên Vu Chu căn bản không nghĩ tới, cô sẽ hỏi ngược lại.

Nàng thấy Tô Xướng rụt rè dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Em có quan hệ gì với em ấy?"

Ý ngầm là —— vì sao có thể thay cô nàng từ chối?

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng hơi mang theo nụ cười, nhưng Vu Chu biết, cô đang tức giận.

Tô Xướng rất ít khi tức giận, lần này ngay cả Bành Hướng Chi cũng căng thẳng lên, hít sâu một hơi, từ trên bàn đứng lên, cười gượng hai tiếng muốn hòa giải.

"Tô Xướng." Cô ấy ở dưới bàn đẩy đầu gối Tô Xướng đang bắt chéo chân, nhỏ giọng gọi cô.

Tô Xướng quay sang, chậm rãi thở ra một hơi, không biết tại sao, giống như cô có hơi buồn.

Sau đó cô mím môi, nói: "Chị chỉ cảm thấy, em và Hướng Vãn bèo nước gặp nhau, chị cũng vậy. Có cần tiếp nhận sự giúp đỡ của bạn bè hay không, nên để em ấy tự lựa chọn."

Giải thích rất kiên nhẫn, âm cuối giống như là thở dài ra.

Vu Chu hiểu, quả thật Tô Xướng nói rất có lý, nàng có thể giúp Hướng Vãn, người khác sao lại không thể chứ, vì sao nàng lại coi mình là người giám hộ, coi Hướng Vãn như mèo con chó con của mình, nhất định muốn cô nàng đi theo mình cái này cũng ngượng ngùng cái kia cũng ngượng ngùng, nếu thật sự có cơ hội, nàng dường như cũng không có lập trường giúp Hướng Vãn từ chối.

Vì thế nàng quay sang: "Vãn Vãn, em nghĩ thế nào?"

Vu Chu nghe xong lời của cô, hoặc là nói lại một lần nữa nhượng bộ, Tô Xướng lại không có một chút vui vẻ, ngược lại cô rũ mắt xuống, trong lòng rất khó chịu.

Hướng Vãn nói: "Nói thật thì."

Ba người chờ cô nàng trả lời.

"Em nghe không hiểu lắm."

......

"Hả, không hiểu từ chỗ nào?" Vu Chu hỏi.

"Ngay từ đầu."

"Em không rõ, vì sao em phải học tập, lại phải gọi là thú?" Hướng Vãn rất hoang mang.

......

Ba người phì cười, Bành Hướng Chi lắc đầu: "Vãn Vãn à......"

Bầu không khí thoải mái trở lại, giống như bị vỡ băng, Vu Chu nhìn sang Tô Xướng, thấy Tô Xướng cũng đang nhìn mình.

Hai người nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn nước trà.

Vẫn là Bành Hướng Chi lên tiếng: "Vừa rồi là nói đến người giám hộ, người giám hộ của em là ai?"

"Người giám hộ?"

"Chính là hộ khẩu của em, trong hộ khẩu của em không có sao? Tên của ba mẹ em, hoặc là tên của ông bà cậu mợ." Bành Hướng Chi giải thích.

Vu Chu nói: "Hộ khẩu của em ấy còn chưa làm xong, thời gian trước dẫn em ấy đi đăng ký, còn chưa làm xong, hiện tại chỉ có một tờ giấy chứng nhận chưa đăng ký."

"Vậy em ấy cũng không có người nhà gì hết sao, định cư ở đâu?"

Vu Chu ấp úng, Hướng Vãn thấy nàng hồi lâu không nói lời nào, cũng không mở miệng.

"Sao vậy?" Bành Hướng Chi tò mò.

"Em ấy ở trong hộ khẩu của tôi." Vu Chu nói xong, lại vội vàng nói: "Bởi vì chỉ có tôi mới có thể đưa ra giấy chứng nhận trực thuộc."

"Đúng vậy." Hướng Vãn nói.

"Hộ khẩu!" Bành Hướng Chi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Tô Xướng, gọi Hướng Vãn, "Cậu ấy còn chưa đăng ký nhập hộ khẩu, sao em đã đăng ký vào rồi!"

Động tác uống trà của Tô Xướng dừng lại, Vu Chu thiếu chút nữa sặc, lại vội vàng uống một ngụm lớn.

"Cái này...... hình như không có liên quan gì." Vu Chu nhỏ giọng nói.

Sau đó nghe thấy Bành Hướng Chi đối diện nói: "Không liên quan?"

"Không liên quan, thì tai cậu ấy đỏ cái gì?" Bành Hướng Chi chỉ Tô Xướng, nghiền ngẫm cười rộ lên.

Vu Chu giương mắt nhìn, giống như phía sau tai thật sự có một cục hồng nho nhỏ. A cái này......

Tô Xướng cụp mi không nhìn nàng, nhưng Vu Chu đột nhiên hiểu vì sao tai Tô Xướng lại đỏ, bởi vì câu trả lời vừa rồi của mình, hình như không phủ nhận, quan hệ giữa Tô Xướng và mình, so với Hướng Vãn, hoặc là nói so với những người khác càng gần một tầng.

Không hỏi ngược lại, vì sao Tô Xướng không vào thì người khác không thể vào.

Mà là nói, chuyện này có liên quan gì.

Nghe vào trong tai người có lòng, có lẽ chính là nói, bất luận trên hộ khẩu là tên ai, Vu Chu và Tô Xướng đều nên người thân thiết nhất. Hoặc là nói, đã từng là.

Nhưng mà nàng không xác định, Tô Xướng có phải là người có lòng kia hay không.

Thần du thiên ngoại, cho đến khi Vu Chu nghe Tô Xướng nói với mình: "Em yên tâm."

"Hả?"

"Hướng Vãn lên lớp huấn luyện, chị và Hướng Chi sẽ chăm sóc em ấy nhiều hơn."

Vu Chu liếc nhìn Hướng Vãn, đột nhiên có chút cảm động, ôi, có nên nói hay không, nàng thích nhất loại tiết mục giúp đỡ lẫn nhau này, đoàn hồn của hai thiếu nữ nên dùng ở chỗ này.

Bành Hướng Chi cũng nói: "Chúng ta tạo một nhóm WeChat, nếu có cái gì, thì cứ nhắn vào trong nhóm."

Vừa nói vừa thao tác, thêm hết mấy người vào, đặt tên —— Hiệp hội quan tâm Hướng Vãn trường thành.

Cứu mạng...... Vu Chu cũng không muốn làm mẹ online, vì thế đổi thành —— Cung hỉ phát tài.

Sửa xong mới phản ứng lại một chuyện: "Chị muốn đi làm giảng viên?"

Tô Xướng vừa rồi nói, cô và đạo diễn Bành sẽ chăm sóc Hướng Vãn.

"Ừ." Tô Xướng xê đĩa, đón món lên.

Wow, khởi đầu của Hướng Vãn đỉnh vãi. Trâu bò hơn cả bò bít tết.

Vu Chu cảm thấy mình không thích ăn thịt nướng, bởi vì mặc dù nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, nhưng nàng ăn đều giống nhau, nhưng Hướng Vãn lại rất thích, nhìn cô nàng ăn đến cười tủm tỉm, Vu Chu cũng cảm thấy có chút ngon.

Mấy người ăn uống no nê, Tô Xướng nói muốn mua một bộ quần áo để thay, sau đó cởi quần áo trên người ra trả lại cho Vu Chu.

Vu Chu có chút cạn lời, nhỏ giọng oán giận cô một câu: "Không giặt mà cứ trả thế à?"

Thật không biết làm người.

Tô Xướng có chút kinh ngạc, hình như theo Vu Chu, thật đúng là không có khái niệm này.

Nhưng nhìn Vu Chu ăn của cô một bữa, bộ dạng còn đúng lý hợp tình, cô cười cười: "Có muốn chuyển phí giặt khô vào thẻ của em không?"

Vãi, khinh nàng không có nổi tiền giặt khô.

Thôi, Vu Chu không muốn so đo, mấy người căn cứ vào nguyên tắc cơm nước tiêu cơm, cùng Tô Xướng đi dạo phố.

Tô Xướng trực tiếp xuống tầng ba, rẽ trái rẽ phải đến một cửa hàng nhỏ của Tây Ban Nha, cửa hàng này trước kia cô và Vu Chu cũng từng tới, không đắt lắm, nhãn hiệu tầm trung.

Nhìn lướt qua mẫu trưng bày trong tủ kính, đi về hàng thứ nhất bên tay trái, cơ bản tất cả đều là màu đen trắng xám, Tô Xướng không thích đi dạo phố, tùy ý chỉ hai bộ, nói size với sales, sau đó vào phòng thử đồ.

Áo sơ mi cổ đứng màu trắng hơi trong suốt, cùng quần đùi màu đen chất liệu quần tây, ôm lấy vòng eo thon, lộ đôi chân, rất hợp với đôi giày cô đang mang.

"Đẹp không?" Tô Xướng từ trong gương nhìn về phía các cô trên sô pha.

Bành Hướng Chi lật tạp chí: "Cậu có cần thiết phải hỏi câu này không?"

Tô Xướng lại nhìn Vu Chu một cái. Vu Chu gật đầu: "Rất đẹp."

"Vậy thì cái này."

Cô chạm vào vòng eo vừa vặn, đi đến quầy thu ngân, vốn là dựa vào lật xem mẫu mới nhất của mùa, ngẩng đầu nói với nhân viên bán hàng hai câu, không vội trả tiền, đi tới nói với Hướng Vãn: "Đủ 5000 được giảm giá, tôi còn thiếu chút nữa, em có muốn chọn một bộ không?"

Hướng Vãn vẫn mặc quần áo của Vu Chu, đồ của mình còn sợ giặt hỏng.

Vu Chu lại muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới dáng vẻ lúc ăn cơm vừa rồi, ngậm miệng, chỉ nhỏ giọng phiên dịch cho Hướng Vãn: "Chính là nói mua nhiều một chút thì có lời một chút."

"Nói cách khác, chị ấy muốn tặng quần áo cho em." Nàng lặng lẽ nói.

"Thích hợp không?" Hướng Vãn ở phủ Thừa tướng, ngược lại thường xuyên nhận được quà gửi đến cửa, nhưng ở xã hội hiện đại, cô nàng có chút không chắc chắn.

"Cái này tôi cũng không nói được," Vu Chu suýt chút nữa vặn gãy cổ, vẫn thì thầm bên tai cô nàng: "Hay là em xem có thích hay không, nếu có thì em cứ nhớ kỹ ân tình của chị ấy."

Hướng Vãn vẻ mặt rất phức tạp, nhưng một bộ xiêm y, cũng đã đến mức là ân tình, người hiện đại bần hơn cô nàng tưởng tượng một chút.

Cô nàng nhìn Tô Xướng một cái, gật đầu đứng lên: "Từ chối thì bất kính."

Mắt thấy Hướng Vãn đi chọn, Tô Xướng ngồi trên sô pha bên cạnh Vu Chu, bắt chéo chân lật tạp chí.

Vu Chu có chuyện muốn nói với cô, ý bảo cô đi theo mình.

Hai người đi đến phòng thử đồ, Vu Chu kéo cổ tay cô định đi vào.

Lại bị nhân viên bán hàng ngăn lại, mỉm cười nói: "Xin lỗi, chỗ chúng tôi không thể thử đồ cùng lúc."

Giọng điệu như sợ "xảy ra" chuyện gì.

Đáy mắt Tô Xướng có chút ý cười, Vu Chu xấu hổ nói: "Hai chúng tôi đều là nữ, cũng không được sao?"

"Không được thưa cô." Liếc mắt nhìn màu tóc nhuộn xám của Tô Xướng, mỉm cười mang theo chút ý vị sâu xa.

Được rồi, vì thế Vu Chu lại kéo Tô Xướng đi ra ngoài, nói: "Bạn chúng tôi còn ở đây, chúng tôi sẽ quay lại ngay."

Sợ người ta hiểu lầm hai người mặc quần áo xong bỏ đi không tính tiền.

Kéo Tô Xướng đi tới một góc, Vu Chu mới dừng lại, đang muốn mở miệng, thấy ánh mắt Tô Xướng dừng ở trên cổ tay mình, lại ngước mắt nhìn nàng một cái.

Vu Chu "à" một tiếng, buông cổ tay Tô Xướng ra.

Sau đó bắt đầu nói: "Em cảm thấy hôm nay hình như chị hơi lạ, còn luôn muốn tiếp tế Hướng Vãn."

"Em không biết ở nhà Hướng Vãn đã nói gì với chị, chị nhìn thấy lại liên tưởng cái gì, em chỉ muốn nói với chị, em không nghèo."

"Em vẫn còn một chút tiền, chỉ là chị biết đấy, em trước giờ có thói quen lên kế hoạch dùng tiền, Hướng Vãn đến làm rối loạn kế hoạch của em, cho nên em đã cẩn thận tính toán lại, nói với em ấy không có tiền, cũng chỉ hy vọng em ấy có thể thông cảm cho em một chút, chịu ấm ức một chút."

"Nhưng chị, đừng hiểu lầm em rất nghèo rất nghèo, được không? Em chỉ có chút tiền không cần thiết tiêu, em sẽ không tiêu."

"Nếu chị coi Hướng Vãn là bạn, tặng em ấy chút gì đó, thật sự em không có lập trường gì để nói, nhưng nếu chị...... chị muốn giúp em giảm nhẹ gánh nặng gì đó, ừm, em chỉ nói với chị, em thật sự không nghèo."

"Em nghỉ việc chỉ là muốn chậm lại một chút, công việc kia quá nhàm chán, nếu như không gặp phải chuyện Hướng Vãn này, em đoán rất nhanh sẽ phải đi tìm công việc, theo kế hoạch của em, tiêu phí là không có vấn đề."

Nguyên nhân từ chức vẫn còn một điều, nàng không nói, là bởi vì mỗi lần tan làm đi tới ngã tư kia, nàng cũng có chút hoảng hốt, giống như trong dòng xe cộ, sẽ có đèn xe Tô Xướng tới đón nàng.

"Em chỉ muốn nói điều này." Vu Chu nói.

Tô Xướng lẳng lặng nghe nàng nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nói: "Biết rồi."

Từ khi gặp lại tới nay đây là lần Vu Chu nói nhiều nhất, cô nghe có chút thoải mái.

Hai người đối mặt hít thở vài lần, Tô Xướng lại dừng tầm mắt ở trên tay Vu Chu, mở miệng, đưa tay kéo lên.

Lòng bàn tay Vu Chu hướng lên trên, ngón áp út giật giật, nghe Tô Xướng nói: "Có vài thứ, hình như chị hiểu được một chút."

Cô chớp lông mi dài mà dày, sau đó vươn ngón trỏ, trong lòng bàn tay Vu Chu vẽ một vòng tròn, lại hơi dùng sức, khép bàn tay của nàng lại.

Cô nhìn Vu Chu, nói: "Vòng tròn này, là hiện tại chị đồng ý đúng mực, chị sẽ làm chuyện trong chừng mực của bạn bè."

Không muốn Vu Chu suy nghĩ nhiều, không muốn Vu Chu luôn cảm thấy bản thân nợ cô cái gì, cũng không muốn nàng giải thích với cô như vậy, mặc dù cô vẫn hết sức muốn nghe Vu Chu nói chuyện.

Cô có chút nóng nảy, bắt đầu từ lúc cảm thấy mình chưa đủ quen thuộc ở nhà Vu Chu.

Vu Chu nhìn Tô Xướng buông tay mình ra, nói: "Trở về thôi."

"Ừ."

Bình luận

Truyện đang đọc