Hướng Vãn có chút căng thẳng, nhưng cũng may không nhiều lắm, cùng các bạn học trò chuyện đơn giản vài câu, nhưng vẫn không thích ứng lắm.
Bọn họ nói chuyện trong giới lồng tiếng cô nàng nghe không hiểu lắm, hơn nữa, có một chút nhớ Vu Chu.
Cô nàng lấy điện thoại ra, mở giao diện nhắn tin với Vu Chu, ấn nút thoại, mở miệng, lại từ bỏ.
Sau đó trượt lên để hủy giọng nói.
Hướng Vãn đứng dậy, đi đến phòng trà ở góc rẽ, ngửa đầu nhìn máy bán hàng tự động còn cao hơn cả người.
Bên trong màu sắc rực rỡ, chứa nước ngọt người ta muốn uống khi khát, giống như chứa nỗi nhớ bình thường được đóng gói hoa lệ.
Phía sau nhớ tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng với mùi thơm có khoảng cách.
"Cô ấy đi chưa?" Tô Xướng hỏi.
"Ừ, vừa rồi muốn chào chị mà chị không có ở đây." Hướng Vãn xoay người, nói với Tô Xướng.
Tô Xướng "Ừ" một tiếng, đưa một xấp tài liệu trong tay cho cô nàng: "Tôi đã xin trước tài liệu của hai giảng viên hôm nay, còn có của tôi, chuyển sang chữ phồn thể, in ra một bản."
Hướng Vãn nhận lấy: "Đa tạ."
"Không chắc giản thể em có thể xem hiểu bao nhiêu, chỗ không hiểu, em dùng cái này đối chiếu một chút. Có điều em vẫn nên nhanh chóng học giản thể thì tốt hơn."
"Em đang học," Hướng Vãn nói, "Nhận ra được một ít rồi."
Lại lắc lắc điện thoại: "Bây giờ hệ thống của em cũng đã thiết lập thành giản thể rồi."
Tô Xướng cười: "Mua nước rồi thì vào đi, cần gì thì có thể tìm tôi."
Hướng Vãn gật đầu: "Em biết mà."
Tô Xướng vốn muốn đi, nghe cô nàng nói ba chữ này, lại dừng một chút, nhẹ giọng hỏi cô nàng: "Là......"
Tim đập mạnh, lời nói cũng có chút do dự, như đang mong đợi điều gì.
"Cô ấy đã nói với em, bảo em tìm tôi sao?"
"Cái gì?" Hướng Vãn không nghe rõ.
"Không có gì." Tô Xướng nhếch khóe miệng, đi ra ngoài.
Ba mươi mốt người ngồi trong một phòng học đơn giản, bàn ghế màu trắng, trước mặt là một màn hình lớn và bảng trắng, có người phụ trách giới thiệu sơ qua, đại khái là về việc thành lập và phát triển của Tam Thanh Studio, cùng với chương trình học, giảng viên và nội dung chủ yếu của lớp đào tạo lần này.
Tô Xướng làm giảng viên mở màn, đứng ở cuối cùng, nghiêng người dựa vào bàn ghế không người, chờ người phụ trách giới thiệu xong.
Có học viên thỉnh thoảng nhìn về phía sau, Tô Xướng nhàn nhạt nhìn một cái.
Bị bắt gặp, học viên lại ngượng ngùng lui về.
Nói đến cuối cùng, trên PPT của người phụ trách chiếu ra một mã QR, nói: "Các bạn thêm vào nhóm WeChat của lớp đào tạo chúng ta, các giảng viên cũng ở trong đây, có vấn đề gì có thể hỏi trong nhóm, có thông báo tạm thời cũng sẽ gửi vào nhóm."
Các học viên nhao nhao lấy điện thoại ra, quét mã vào màn hình.
Hướng Vãn nhìn người bên cạnh, cũng lấy điện thoại ra, nhưng cô nàng điều chỉnh chức năng của máy ảnh.
Yên lặng chụp một tấm, cúi đầu, nghiên cứu mã QR một lúc lâu, cũng không biết sử dụng như thế nào.
Tô Xướng nhìn cô nàng, thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại của mình ra.
Học viên lần lượt thêm vào nhóm, thông qua quét mã chia sẻ tham gia, ở bên trong chào hỏi sinh động.
Đột nhiên phía dưới xuất hiện một dòng chữ nhắc nhở: Thành viên nhóm "Tô Xướng" mời "Hướng Vãn" tham gia nhóm chat.
Nhóm WeChat đột nhiên yên tĩnh lại.
Phòng học cũng yên tĩnh hơn một chút, Hướng Vãn quay đầu, đối diện với ánh mắt của một bạn học nam chưa kịp thu hồi.
Người phụ trách thấy đã thêm nhóm xong, tắt PPT đi, tạm biệt.
Tô Xướng đứng thẳng người, nhẹ nhàng gõ điện thoại lên bàn học.
"Vào học." Cô nói.
Chương trình học ngày đầu tiên kết thúc rất thuận lợi, từ lúc Vu Chu đón Hướng Vãn ở cửa tàu điện ngầm liền nhìn ra được, cô nàng rất vui vẻ, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy một chút nhảy nhót, thậm chí chủ động đề xuất muốn sẵn tiện đi siêu thị mua thức ăn, hôm qua bà Triệu nói muốn ăn đậu phụ nhưng không mua được, cô nàng cùng Vu Chu đi xem hôm nay có hay không.
Vẫn không có, nhưng mua hai bó rau khác.
Tiền được Hướng Vãn thanh toán, sau đó lại chuyển cho Vu Chu 25,7 tệ còn lại trong ví.
"Dự án thu âm lần trước của em, gửi tiền cho em, có một xíu thôi, em giao cho chị." Cô nàng nói.
Cư dân mạng đều thích hóng hớt, sau khi náo loạn trên mạng một hồi, cũng có không ít người biết Hướng Vãn, lại vào xã đoàn Tô Xướng giới thiệu, người trong xã đoàn không biết có cho cô nàng hạng mục gì không.
Dù sao cũng là Tô Xướng giới thiệu tới, để cho cô nàng thu vai quần chúng hình như không thích hợp lắm, nhưng xã đoàn đều là người làm kịch có tâm huyết, để cho một người mới nhảy dù xuống làm chủ dịch hiệp dịch của kịch thương mại cũng không thích hợp lắm, bởi vậy một tuần sau mới có người tìm cô nàng, nói có một khách mời trong kịch cổ, hỏi cô nàng có muốn thử một lần không.
Cô nàng đương nhiên muốn, rất nhanh liền gửi bản thu qua, ngày đầu tiên đối phương không phản hồi, ngày hôm sau liền thanh toán tiền cho cô nàng.
Tiền không nhiều, dù sao cũng không có bao nhiêu từ, nhưng Hướng Vãn rất vui.
Cô nàng chuyển khoản xong, mỉm cười nói: "Sau này những gì em kiếm được đều đưa hết cho chị."
"Đưa tôi làm gì, em giữ lại đi, em cũng đâu có tiền." Vu Chu cất đồ ăn từ quầy thu ngân, cùng cô nàng về nhà.
"Em không cần tiền, ở nhà chị lâu như vậy, em phải đóng tiền ăn." Hướng Vãn nói.
"Wow, em vừa nói như vậy có vẻ rất biết ơn báo đáp nha."
"Đó là đương nhiên." Hướng Vãn lại cười, "Sau này em kiếm được nhiều hơn, chị muốn cái gì, em cũng mua cho chị."
Vu Chu cười cô nàng: "Nói cứ như em có thể kiếm được nhiều tiền vậy."
"Em có thể." Hướng Vãn nghiêm túc nói.
"Sao em biết?"
"Phụ thân đại nhân có mời người tính mệnh cho em, cực kỳ tốt."
Vu Chu vui vẻ: "Mệnh cách cổ đại của em, đến hiện đại có thể dùng sao?"
"Dùng được." Gặp được chị, không phải sao? Hướng Vãn thầm nói trong lòng.
Về nhà cùng nhau nấu cơm, theo thường lệ là Vu Chu và Hướng Vãn rửa chén, bà Triệu xem phim đến nước mắt nước mũi tèm lem, vò khăn giấy khóc sướt mướt, Vu Chu với Hướng Vãn chơi điện thoại một hồi, nhìn nhau, cùng nhau nhịn cười. Lại vùi đầu, nhìn điện thoại, lại tiếp tục nhịn cười.
Vu Chu chịu không nổi, sợ cười quá lớn tiếng bà Triệu lại đánh nàng.
Nên đứng dậy đá nhẹ vào bắp chân Hướng Vãn: "Chúng ta đi tắm rửa ngủ nghỉ thôi."
"Con đến phòng ngủ chính trước, chờ mẹ xem xong con sẽ ra ngoài sô pha ngủ." Nàng nói với bà Triệu.
Bà Triệu vừa hỉ mũi vừa khóc: "Hai chị em các con dù sao cũng không có gì, ngủ cùng nhau thì có làm sao, con nói giống như muốn đuổi mẹ, không cho mẹ xem TV vậy, mẹ chỉ có chút sở thích này thôi, đến tuổi này rồi chẳng có gì cả, chồng thì không có chí khí, con gái thì không nghe lời, con trai cũng không thích......"
"Con có biết mấy dì nhảy quảng trường đều có cháu hay không, mẹ còn không có cháu ngoại để bế, còn phải giả vờ mạnh mẽ, nói rằng ôi con gái tôi không kết hôn, nhà tôi rất hiện đại rất cởi mở, con gái thì chỉ cần vui vẻ là được, còn phải nói với người ta rằng tôi chỉ cần hưởng phúc, không phải bế cháu, nhưng mà mẹ chỉ muốn bế cháu ngoại thôi......"
"Nếu con và Tô Xướng ở bên nhau, vậy con bé có tiền, các con có thể làm thụ tinh ống nghiệm, con hiện tại nghèo về đến nhà rồi, mẹ cả đời này là bế không được cháu ngoại......"
Bà và nhân vật chính trên TV hung hăng đồng tình, khóc đến không ngừng được.
"A được rồi được rồi, mẹ xem tuỳ ý," Vu Chu phát điên, kéo tay Hướng Vãn, "Đi thôi đi thôi."
Tiếng tắm rửa của phòng tắm hai bên rửa sạch nỗi buồn của một người phụ nữ trung niên.
Vu Chu và Hướng Vãn tắm rửa xong, nằm lên giường chơi điện thoại, chơi một hồi cảm thấy đau mắt, Vu Chu nghĩ đến hôm nay còn chưa nói với Hướng Vãn về tình hình huấn luyện, liền hỏi cô nàng có thu hoạch gì không, có gì vui không.
Hướng Vãn nghĩ nghĩ, nói: "Có người hỏi em, xiêm y có nhãn hiệu gì."
"Ha ha, đẹp phải không? Em nói thế nào?"
"Em nói, em không nhớ, phải đi hỏi cô Tô một chút."
"Ơ......" Vu Chu có chút cứng đờ.
Nàng không biết có nên nói cho Hướng Vãn và Tô Xướng hay không, hiện tại trên mạng đã có fan CP của hai người rồi.
"Còn nữa không?" Vu Chu nghiêng người, mặt đối mặt với Hướng Vãn đang nằm nghiêng.
"Cơm trưa em nhớ lời chị dặn, cùng các học viên đến căn tin ăn, nhưng em không có thẻ, nên đi hỏi mượn cô Tô."
"Còn nữa không?"
"Sau khi tan học, cô Tô hỏi có muốn đi xe của chị ấy không, em nói không cần, em muốn tự mình đi tàu điện ngầm một lần, chị còn chờ em ở đầu tàu điện ngầm."
"Ừm...... Chương trình học thì sao? Chương trình học giảng thế nào?"
"Đều vô cùng tốt, dễ hiểu, dù là không có cơ sở gì, cũng có thể nghe rõ, đặc biệt là cô Tô, giảng vô cùng hay, rất nhiều học viên đều thích cực kỳ, giữa giờ uống trà, luôn nhắc tới chị ấy."
"...... Còn có gì, khác không?" Giọng Vu Chu dần nhỏ đi.
"Còn có cô Tô nói......"
Hướng Vãn nghe thấy một tiếng nức nở nhẹ nhàng, cô nàng ngước mắt lên, thấy trong phòng tối, Vu Chu lẳng lặng nhìn cô nàng, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, rơi xuống gối.
Lông mi của nàng khẽ run, cổ họng cũng nuốt từng ngụm, cứ như vậy nhìn cô nàng, cực lực kiềm chế, không tiếng động, đột nhiên khóc thút thít.
"Chị...... làm sao vậy?" Hướng Vãn luống cuống, muốn giơ tay lau nước mắt cho nàng, lại không dám nâng lên.
Vu Chu sụt sịt mũi, thấp giọng nghẹn ngào nói: "Tất cả đều là Tô Xướng."
Một giọt nước mắt lại rơi xuống.
Thế giới này bỗng chốc chỉ toàn là Tô Xướng, mẹ nàng ba câu không rời Tô Xướng, ngay cả Hướng Vãn cũng ba câu không rời Tô Xướng.
Tất cả mọi người đều rất thích Tô Xướng, vì vậy cô lại dễ dàng chiếm lĩnh thế giới của nàng.
Nàng vốn là một người cai thuốc rất tốt, nhưng dù có tốt đến đâu, cũng không chịu nổi mười đầu ngón tay ngứa ngáy, thúc giục nàng tái nghiện.
Cai thuốc đã khó, nàng rất vất vả, rốt cuộc có biết không......
Nàng nhắm mắt lại, cổ họng nuốt từng ngụm từng ngụm, mãnh liệt đè xuống chua xót, ôm gối, nén khóc.
Hướng Vãn giơ tay, ôm lấy nàng.
Vu Chu ôm cổ cô nàng, vùi đầu vào cổ cô nàng, nức nở.
Nàng nói: "Tôi vốn sắp khỏi rồi."
Những lời này rất ấm ức, nức nở từ trong cổ họng nặn ra.
Hướng Vãn vuốt tóc nàng, nước mắt Vu Chu làm ướt gáy cô nàng, hơi nóng ẩm ướt phun lên mặt cô nàng.
Cô nàng chưa từng thấy Vu Chu khóc, nàng dường như cho tới bây giờ đều là cợt nhả, bộ dáng không sao cả, chưa từng nghĩ tới có một lúc có thể rõ ràng cảm nhận được hô hấp yếu ớt cùng run rẩy bất lực của Vu Chu như vậy.
Trên thực tế, sau khi chia tay, Vu Chu cũng thật sự không có khóc, hơn ba năm, nuôi chó cũng có tình cảm, lúc đứng lên cũng thường xuyên hoảng hốt cảm thấy trong nhà còn có một người, lúc ngủ cũng sẽ cảm thấy một cái gối đầu khác rất dư thừa.
Khóa cửa vang lên, đợi tiếng bước chân nửa ngày, mới ý thức được cô sẽ không trở lại nữa. Mới biết được thì ra là nhà bên cạnh đóng cửa.
Nàng tìm rất nhiều chuyện để dời đi sự chú ý, nhưng nàng không rõ, nếu Tô Xướng không muốn xuất hiện, cô có thể thật sự biến mất sạch sẽ hơn nửa năm, thỉnh thoảng nhớ ra đi xem cô, cũng chỉ có Weibo ba bốn ngày mới có một bài đăng.
Cô ngay cả vòng bạn bè cũng không đăng.
Mà Tô Xướng chỉ cần vừa muốn xuất hiện, ngắn ngủi mười ngày, hai mươi ngày, cuộc sống của nàng giống như lại bắt đầu vây quanh cô.
Không chỉ là mình nàng, bạn xem, ngay cả mẹ nàng, ngay cả Hướng Vãn, cũng một tiếng Tô Xướng, hai tiếng Tô Xướng.
Dựa vào cái gì.
Dựa vào cái gì chứ?
Dường như cả thế giới đều thích cô. Không, không phải "dường như".
Hướng Vãn ôm Vu Chu, hốc mắt cũng hơi ướt, cô nàng dịu dàng vuốt tóc Vu Chu, nhẹ nhàng nói với nàng: "Em không nhắc tới nữa."
"Không phải không nhắc tới, không phải không nhắc tới." Vu Chu ở trong lòng cô nàng, khóc nói.
Nàng biết vấn đề không phải ở người khác, nàng giống như lại có một chút, sắp bệnh rồi.