GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Đêm yên tĩnh như thể mặt trăng đã bị đóng băng trong tủ lạnh.

Vu Chu lộ cánh tay và bờ vai trần trụi từ trong chăn ra, cảm giác chỉ "mặc" làn da thật tốt quá, mỗi một sợi tóc gáy đều đang tham luyến cảm xúc của chăn bông.

Mơ mơ màng màng, cũng không biết tối hôm qua làm được mấy giờ, cũng không biết mình vừa rồi có ngủ một lát hay không.

Nàng nằm sấp đến gần mép giường, bởi vì mở điều hòa, nơi này không nóng như nhiệt độ cơ thể, nàng cảm thấy có chút thoải mái.

Tô Xướng phía sau rục rịch, cánh tay vốn đang ôm nàng khoác lên gối, năm ngón tay luồng qua tóc nàng, hơi chạm vào gáy nàng, sau đó không dùng sức gãi gãi.

Ngứa quá, Vu Chu tránh một chút.

Nghe thấy Tô Xướng ở phía sau mang theo giọng mũi nỉ non: "Muốn đi đâu?"

Vu Chu nói: "Em xem di động thử, mấy giờ rồi."

Cầm điện thoại trên tủ thức dậy, lật lại, gần bốn giờ, híp mắt mở khóa, nàng nhớ tới dư luận trên mạng ban ngày Tô Xướng nói, theo bản năng liền đặt ngón cái ở trên diễn đàn kia.

Nhưng nàng suy nghĩ một chút, hiện tại sức chịu đựng của nàng vẫn chưa tu luyện tốt, nàng vẫn là không xem, nàng tin tưởng Tô Xướng có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là mình giống như trước đây không quan tâm, nàng có thể ở phương diện khác chống đỡ cho Tô Xướng.

Vì thế nàng để điện thoại xuống, kéo chăn che vai, lại rút vào trong lòng Tô Xướng.

Ngủ chưa được mấy tiếng, trời đã sáng hẳn, Vu Chu đứng dậy, đầu tiên là nhìn lướt qua cục giấy trên mặt đất.

Ngày hôm qua giữa chừng hai người đi tắm, sau đó lại làm vài lần, hai người đều không có sức tắm nữa, vì thế chỉ dùng khăn giấy lau dọn lại một chút, sau đó tiện tay ném xuống đất.

Nàng thu dọn khăn giấy một chút, ném vào thùng rác, sau đó đi tới trước sô pha nhỏ, nhặt một bộ đồ ngủ Tô Xướng mặc vào, vừa cài nút áo, vừa đi ra ngoài.

Rèm cửa phòng khách không đóng, đã bị ánh mặt trời xâm nhập, từ phòng ngủ âm thầm đi ra, có loại ảo giác trở về nhân gian.

Bò sữa nhỏ tới cọ nàng, bắp chân trần trụi bị cái đuôi quét, có chút ngứa, Vu Chu cười ngồi xổm xuống ôm nó, nhưng bò sữa nhỏ lại không thích bị ôm, chân sau đạp một cái liền rời khỏi lòng mềm mại của nàng.

Đầu tiên là nhìn đồ ăn và nước của nó, sau đó tìm một sợi dây buộc tóc trong nhà vệ sinh, buộc tóc lại, vừa buộc vừa đi vào phòng bếp kiểu Trung Quốc bên trong.

Mở tủ lạnh ra, chỉ có trứng gà với một chút trái cây, trên mặt bàn đặt một thùng sữa, Vu Chu cầm mấy quả trứng gà đi ra, rửa tay làm bữa sáng.

Rất đơn giản, cũng chỉ chiên hai quả trứng, hâm nóng sữa một chút.

Nếu như nàng ở nhà một mình, là lười hâm nóng, nhưng nghĩ dạ dày Tô Xướng không tốt, phòng bếp lại có nồi sữa nhỏ, liền hâm nóng cho cô một chút.

Bởi vì cái nồi sữa nhỏ này nhìn thật sự rất đáng yêu nha, ha ha ha ha ha.

Cô cố gắng làm động tác nhẹ nhàng, hơn nữa phòng rất lớn, chắc sẽ không đến mức đánh thức Tô Xướng, nhưng nàng vừa cho trứng vào nồi, quay đầu liền thấy Tô Xướng mặc một bộ đồ ngủ khác, lười biếng tựa vào cửa, nhìn nàng."

Vu Chu bị dọa nhảy dựng: "Giống như mèo, không phát ra tiếng?"

Tô Xướng cười, mí mắt hơi sưng.

Vu Chu đi lấy xẻng: "Nhìn em làm gì." Lại làm thần cửa, cũng không đến phụ một tay.

"Mới vừa thức dậy không thấy em, còn tưởng rằng em đi rồi." Tô Xướng nhẹ nhàng cười, giọng nói giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh.

"Bây giờ em không đi làm, đi đâu chứ." Vu Chu lật mặt trứng.

Sau đó cầm bát đũa đã rửa xong muốn đi đến phòng ăn.

Đi qua cửa, bị Tô Xướng ôm eo, cúi đầu muốn hôn lại.

Vu Chu cảm thấy buồn nôn, mắt đang cười, thân thể lại đang ghét bỏ, giơ tay che miệng cô, đẩy về phía sau: "Đánh răng chưa?"

Tô Xướng ở trong lòng bàn tay nàng nói: "Đi ngay."

Môi nhẹ nhàng chạm vào đường vân tay nàng, buông nàng ra, đi vào phòng vệ sinh.

Ăn cơm xong, Tô Xướng nhận được điện thoại của Hướng Vãn, sắc mặt của cô rất bình thản, "Ừ" vài tiếng, sau đó đi tới bên cửa sổ, nói hai câu, lắc đầu, rồi cúp máy.

Vu Chu đi qua, khom chân ngồi trên sô pha, ngửa mặt nhìn cô: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Em ấy nói, tấm ảnh kia bị đào lại rồi." Tô Xướng nói.

Trong lòng Vu Chu căng thẳng: "Sau đó thì sao?"

Nàng đột nhiên cảm thấy hành vi tối hôm qua không xem trên diễn đàn, là đúng.

"Sau đó em ấy nói, trong điện thoại cũ lúc trước em đưa cho em ấy, tìm thấy tấm ảnh chụp cùng lúc với tấm ảnh này, còn có tấm ảnh mà em đã chụp màn hình vòng bạn bè trước khi xóa." Tô Xướng nhìn nàng một cái, lúc đó Vu Chu muốn xóa, chắc chắn rất không nỡ, nên mới chụp màn hình lại.

Vu Chu nghe Tô Xướng nói, gật đầu. Đúng, ngay từ đầu nàng nghĩ Hướng Vãn là cổ nhân, đoán chừng sẽ không ở lâu, điện thoại cũng không biết dùng, bởi vậy lúc đưa điện thoại cũ cho cô nàng, cũng không có dọn dẹp thông tin bên trong.

"Vậy, ý của em ấy là sao?" Vu Chu không hiểu lắm.

"Em ấy nói, nếu như chị muốn, em ấy có thể đăng mấy tấm ảnh này cùng với ảnh chụp màn hình có ngày tháng lên Weibo, sau đó kết hợp với một caption."

—— Đây là năm đầu tiên tôi vào nghề, nhưng không phải năm đầu tiên tôi tiếp xúc với lồng tiếng, mấy năm trước vừa tới Giang Thành, ở nhờ nhà chị Xướng, và từ đó đã nhen nhóm ước mơ về công việc liên quan đến âm thanh. Giờ đây, tôi đã ký hợp đồng với SC Studio, mọi suy nghĩ và mong muốn ban đầu đều đang từng bước trở thành hiện thực, cảm ơn bà chủ.

Đại ý là như thế.

Vu Chu không ủng hộ: "Em ấy như vậy có thể giúp anh làm sáng tỏ, hoặc là nói có thể thả một ít đạn khói, nhưng như vậy sẽ khiến em ấy đặt mình vào trong dư luận, em không cảm thấy là một cách hay."

Hướng Vãn không thèm để ý mấy thứ lộn xộn này, cô nàng tham khảo, thật ra là ngay từ đầu, trong một hồi phong ba chụp ảnh trong nhà Vu Chu, Tô Xướng dạy cô nàng "Dời đi tầm mắt, đảo loạn nước đục".

Nhưng lần này thì khác, rất dễ dẫn lửa thiêu thân.

Hơn nữa CP của cô nàng và Tô Xướng đã quá lửa bỏng, hiện tại lại ở cùng một studio, mọi việc tốt quá hoá dở, thật ra đã đến lúc nên tránh hiềm nghi.

"Ừ," Tô Xướng nói, "Chị nói với em ấy, chị bảo pháp vụ chuẩn bị thư luật sư."

Hướng Vãn chưa từng tiếp xúc với hệ thống tư pháp hiện đại, cho nên đối với cái này không có khái niệm lắm, Tô Xướng chỉ bảo cô nàng không cần lo lắng, pháp vụ sẽ xử lý.

"Đây hình như... là lần đầu tiên chị gửi thư luật sư." Vu Chu xác nhận với cô.

Chuyện thư luật sư này, đối với nàng mà nói thật xa xôi, nàng chính là một thường dân, hàng ngày chỉ tranh cãi với người khác vì đối phương không trả tiền vay mà bẻ xả vài lần, số tiền lớn nhất cũng không đủ tiêu chuẩn để lập án.

"Ừ," Tô Xướng ngồi xuống sô pha, tới gần nàng, cười cười, "Vừa hay, giới thiệu studio của chị một chút."

"Chị gửi thư luật sư, chỉ là hù dọa bọn họ, đúng không?" Vu Chu nói.

"Xem tình hình đã."

Có phải kiện tụng pháp luật để studio xử lý hay không, thật ra bản thân Tô Xướng cũng không cảm thấy những lời đồn đãi này có giá trị tổn thương thực chất gì.

Vu Chu bĩu môi: "Nhưng chị không sợ kiện sao? Em sợ lắm."

"Sợ cái gì?"

"Không biết, em chỉ sợ trên người em có kiện tụng." Thân thể Vu Chu nhảy dựng lên, giống như bây giờ bắt đầu căng thẳng thay cô.

Tô Xướng bị nàng chọc cười: "Kiện tụng có gì phải sợ?"

"Trời ạ, luật sư, thẩm phán, bồi thẩm đoàn gì đó, sau đó phải ra tòa, cái gì mà chứng cứ biện luận, sau đó còn có phán quyết, tên của em sẽ viết lên đó, trời ạ, thật đáng sợ."

Tốc độ nói của Vu Chu đều nhanh hơn.

Tô Xướng lắc đầu, giọng nói rất ôn hòa: "Chuyện chưa từng làm, bất luận dùng hình thức gì phơi bày dưới ánh mặt trời, cũng không có gì phải sợ."

"Tình huống duy nhất chị nên sợ hãi, chính là chị thật sự không trong sạch."

Nhưng cô không có không trong sạch.

Wow, Vu Chu nghiêng đầu, mái tóc dài buộc từ đầu vai rủ xuống, có chút tinh mắt: "Bây giờ chị bảnh quá."

Tô Xướng không chịu nổi nhất là nàng cười dưới ánh mặt trời ấm áp, trong mắt chỉ có hình bóng của mình.

Vì thế cô nhéo nhéo vành tai của cô, nâng mặt Vu Chu lại gần, chính mình hôn lên.

Khi hơi thở đan xen, cô bắt đầu thò tay vào từ vạt áo ngủ, đặt lên lưng Vu Chu.

Vu Chu phục rồi, lui đầu một chút: "Chị, lại muốn cái kia à?"

Tô Xướng cũng rút ngắn khoảng cách, nhưng tay tiếp tục hướng lên trên, ngón trỏ chống lại cái đáy tròn trịa, nhẹ nhàng nâng lên trên.

Sau đó nhìn Vu Chu, giọng nói còn nhẹ hơn với động tác nhỏ: "Có một chút muốn."

Nói đến phần sau, hình như cô cũng có chút thẹn thùng, mím môi.

"Chị biến thái quá nha." Vu Chu chịu không nổi.

Tô Xướng hắng giọng, liếc nhìn nàng một cái: "Vậy sao?"

"Phải...... hơi vượt quá, em thấy vậy." Vu Chu nhịn không được cười ra tiếng.

"Vậy thì vượt qua đi." Tô Xướng ôm nàng, dùng âm thanh vô cùng nhỏ lặng lẽ nói.

Sau đó liền cùng nàng ở trên sô pha, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong.

Làm xong màn dạo đầu, Vu Chu đẩy cô ra, giọng nói trầm thấp như dính nước: "Chưa rửa tay sao? Đi rửa tay trước đi."

"Ừ." Tô Xướng chuẩn bị đứng dậy.

Vu Chu còn nói: "Chị đặt mấy hộp bao ngón tay trên mạng đi, hôm qua cũng không có."

Nàng rất ngượng ngùng, nhớ tới ngày hôm qua Tô Xướng hỏi nàng: Hai ngón tay, vẫn có thể chứ?

Lời này làm cho nàng vô cùng choáng váng, bởi vì trong này có hai tầng ý nghĩa, tầng thứ nhất là, Tô Xướng có chút khẩn cấp, không chịu bắt đầu từ một ngón tay, muốn chiếm hữu chính mình nhiều hơn, tầng thứ hai là, Tô Xướng sợ thời gian chia tay có hơi lâu, Vu Chu không thể thích ứng giống như trước kia.

Cho nên những lời này vừa thân mật, vừa xa lạ, vừa có cảm giác khoảng cách, vừa có cảm giác gặp lại.

Để cho nàng kết rắn chắc thực địa cảm nhận được một hồi, cái gì gọi là mất mà được.

Giờ phút này, Tô Xướng còn chưa hoàn toàn đứng dậy thưởng thức trên câu nói của Vu Chu, hơi hơi nghiêng đầu, cười: "Mấy hộp?"

Sau đó nhìn  Vu Chu, dùng ngữ khí của nàng nhẹ nhàng đáp lễ nàng: "Em biến thái quá nha."

Biến thái đến mức cô không muốn dùng tay nữa.

Hôn từ trên xuống dưới, môi có thể không cần nói chuyện, cũng làm hài lòng người khác.

Đúng không? Vu Chu.

Bình luận

Truyện đang đọc