GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Đêm 30, tiếng tiểu phẩm từ chương trình mừng năm mới và pháo hoa ngút trời, đã khiến ngày này trở thành ngày quý giá nhất trong năm.

11 giờ 45 phút, Vu Chu nhận được điện thoại của Tô Xướng.

Bên cô rất yên tĩnh, còn bên Vu Chu lại rất ồn ào, vì vậy nàng bước lên cầu thang, đi đến phòng ngủ lầu hai, nghe cô nói chuyện.

Nhưng Tô Xướng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói với nàng: "Chúc mừng năm mới."

Là nói trước, có thể sợ bên cô qua 0 giờ, sẽ không có lúc yên tĩnh như vậy nữa.

Vu Chu cười cười, cũng nói: "Năm mới vui vẻ."

"Ừ, cũng giúp chị nói với dì và chú một tiếng."

Giọng nói của cô có chút mềm mại, khiến Vu Chu không vui, cười một tiếng: "Có vài người không phải rất biết điều sao, nghe nói trước ngày lễ ngày Tết còn gửi WeChat mà, sao, lần này không thể tự mình gửi sao?"

Đầu dây bên kia dùng hơi thở lặng lẽ nói: "Lần này muốn em nói giúp chị."

Tê rần, lỗ tai tê dại, Vu Chu có chút không chịu nổi, nàng biết lỗ tai mình nóng lên.

Nàng có chút không được tự nhiên, vì vậy nói sang chuyện khác: "Sao bên chị lại yên tĩnh vậy, mọi người không xem TV sao?"

"Không có."

"Ba mẹ chị cũng không xem à?"

"Có một mình chị thôi." Tô Xướng nói.

"Hả? Chị không về nhà hả?"

"Không về."

"Tại sao vậy, thế ba mẹ chị đâu?" Vu Chu nhíu mày.

"Ừ..." Tô Xướng nghĩ, "Ba và bà nội chị vẫn còn ở Canada, mẹ em đang ở Đức, có lẽ vậy."

Cái này đại khái, thật vi diệu, hơn nữa chỉ cụ thể đến quốc gia. Vu Chu cẩn thận nhớ lại, hai người ở bên nhau hơn ba năm, năm đầu tiên là ai về nhà nấy tìm mẹ, năm ấy Tô Xướng là đón Tết cùng ba mẹ và ông nội cô.

Năm thứ hai, năm thứ ba, cô cùng Vu Chu về nhà, khi đó Vu Chu cảm thấy, cô rất yêu mình, cho nên mỗi lần mình nói không muốn về nhà một mình, Tô Xướng trầm ngâm một chút, liền đồng ý.

Nàng còn nói với Tô Xướng: "Chị cùng em về nhà trước, sau Tết âm lịch chị cũng không cần đi làm, lại dành thời gian trở về với ba mẹ chị, được không?"

Tô Xướng nói được.

Sau đó bận rộn, liền quên chuyện về nhà, hai người đều không nhắc tới.

Vu Chu dùng quan hệ gia đình của mình tưởng tượng cô, cho rằng cô ở sau lưng cũng làm một ít công tác với cha mẹ, dù sao thỉnh thoảng cô cũng gửi WeChat gọi điện thoại cho cha mẹ, trông mọi thứ như thường.

Nàng cũng không hỏi nhiều chuyện trong nhà Tô Xướng, bởi vì trước đó nàng đã từng hỏi một lần, Tô Xướng có muốn come out với người nhà hay không, Tô Xướng nói không muốn lắm, nàng cũng cố gắng không đề cập tới.

Nhưng nàng không biết, từ sau khi bắt đầu dịch bệnh, Tô Xướng đã hai năm không gặp cha mẹ rồi.

Vu Chu có chút không biết nói cái gì, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, dưới lầu đã bắt đầu đếm ngược, nàng hỏi Tô Xướng: "Chị có muốn, tới nhà em đón năm mới không?"

Tô Xướng cười, nói: "Em muốn dẫn vài người về nhà ăn Tết à?"

À cái này...... đúng là có chút xấu hổ.

"Ừ..." Vu Chu cũng cảm thấy có chút không hay lắm, nhưng nàng nói, "Đều là bạn bè, mẹ em cũng biết, chắc không có vấn đề gì."

"Thôi," Tô Xướng nói, "Để Hướng Vãn nghỉ ngơi cho tốt một chút, năm ngoái bọn chị chạy không ít dự án, sau lễ vẫn còn, chị sợ em ấy vừa nhìn thấy chị liền nghĩ đến công việc, sẽ lo lắng."

"Ồ."

Vu Chu lấy tay sờ cửa sổ lạnh như băng.

Lúc cúp điện thoại, đã là 2023, hai người cũng coi như cùng nhau đón năm mới, Tô Xướng lại nói với nàng một câu: "Năm mới vui vẻ, Chu Chu."

"Chúc mừng năm mới."

Ngày hôm sau là mùng một Tết, bà Triệu dậy sớm nấu bánh trôi, một người bốn cái, bốn mùa phát tài. Bánh trôi nóng hổi ăn đến mặt Hướng Vãn đỏ bừng. Nghỉ ngơi một chút, đoàn người ra ngoài mua sắm, nhà Vu Chu bình thường không đến nhà khác chơi, nhưng họ hàng gần sẽ tới nhà nàng ăn cơm.

Bởi vì nhà lớn, bàn cơm cũng lớn, có thể ngồi xuống một bàn rất lớn.

Thông thường là ba nhà dì và hai cậu của nàng, một bàn tròn lớn, một bàn thấp, có thể ngồi gọn gàng.

Mua thức ăn xong về nhà, bà Triệu và ba Vu bắt đầu nấu cơm, Hướng Vãn phụ, Vu Chu quét dọn nhà cửa.

Cửa lớn mở ra, họ hàng tự giác đi vào, túi ném trên sô pha, chào hỏi nhau liền ngồi xuống bóc đậu phộng, cậu út cùng dì vào phòng bếp giúp một tay, hai mợ ở trên sô pha nhìn nhau xem ai nhuộm tóc đẹp hơn.

Hướng Vãn bưng thức ăn đi ra, mợ cả "Ồ" một tiếng, hỏi bà Triệu đi theo sau: "Em gái nhà ai vậy?"

"Con gái nuôi của em, Hướng Vãn, xinh nhỉ?" Bà Triệu có chút đắc ý.

Sau đó kéo tay Hướng Vãn, giới thiệu từng người một, nói là làm diễn viên lồng tiếng, hiện tại trên mạng cũng có chút danh tiếng.

Mấy mợ không cho Hướng Vãn vào nấu cơm, lôi kéo cô nàng ngồi xuống sô pha, hỏi cô nàng từng lồng cho phim truyền hình nào, có nhân vật nào mà các mợ từng nghe qua không.

Hướng Vãn chậm rãi, lễ phép nói chuyện với các mợ, gặp phải chỗ không biết trả lời thế nào, lại nhìn Vu Chu, Vu Chu liền tới giải vây.

"Úi, người bạn kia của con sao không tới?" Mợ út vỗ đùi Vu Chu một cái.

"Người nào ạ?" Vu Chu giả bộ hồ đồ.

"Tô...... Tô gì ấy, cũng làm lồng tiếng." Mợ út nhanh mồm nhanh miệng, rất kỳ lạ, "Lạ thật, có phải con mở lớp lồng tiếng ở Giang Thành không, sao toàn là bạn diễn viên lồng tiếng vậy."

Hướng Vãn nhếch khóe miệng, Vu Chu rất xấu hổ.

Bắt đầu ăn cơm, trưởng bối cùng các tiểu bối đều lần lượt ngồi vào chỗ, Vu Chu cùng Hướng Vãn còn có các em họ ngồi bàn trẻ con, em họ hai và dượng mang một thùng bia từ trong xe trở về, đặt bên cạnh bàn, em họ hai rửa tay xong, lại không ngồi vào chỗ, nhẹ nhàng đụng đụng lưng Vu Chu.

"Này, chị."

"Hả?" Vu Chu bưng bát, quay đầu nhìn cậu.

"Chị lại đây." Em họ hai ra hiệu cho nàng đi theo đến cửa phòng vệ sinh.

"Gì thế? Chị không có lì xì cho em đâu, em nhỏ hơn chị có một tuổi, em có còn mặt mũi không." Vu Chu vẫn bưng bát.

"Em thấy Tô Xướng ở bên ngoài." Em họ hai nói.

Hả? Bát của Vu Chu sắp rớt rồi.

"Thật hay giả vậy?" Nàng dùng giọng lớn nhất nói, khẩu hình rất khoa trương.

Em họ hai biết quan hệ của nàng và Tô Xướng, năm đầu tiên nàng đưa Tô Xướng về nhà, hai người đã lén thẳng thắn, em họ hai yểm trợ cho hai người, sau đó nhận một chút tiền lì xì.

"Em thấy giống." Em họ hai ôm túi, hất cằm ra ngoài, "Chị ra ngoài xem, ở ngay ngã tư, dù sao cái xe kia cũng giống."

Con trai luôn nhạy với xe, nếu không xem xe nhiều, cũng sẽ không chú ý tới Tô Xướng.

Tim Vu Chu như tê dại, vội vàng buông bát đũa, chạy ra ngoài.

Quả nhiên, từ xa nàng đã nhìn thấy xe Tô Xướng, cô đứng bên cạnh xe, vùi đầu nhắn tin. Mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, tóc buộc lên, rũ ra mấy sợi ở bên cạnh mặt, nhìn vừa lạnh lùng vừa dịu dàng.

Miệng Vu Chu hơi căng, nàng chạy tới, tiếng bước chân quấy rầy Tô Xướng.

Tô Xướng ngẩng đầu lên, cầm di động trong tay, cười nói: "Vừa định gửi WeChat cho em."

Cô không nhớ là căn nhà nào, ừm... chính xác mà nói, cũng không nghĩ ra có nên vào hay không.

Tuy rằng ngày hôm qua đã nói xong, nhưng cô không khống chế được, cũng không có việc gì làm, cho nên tới.

"Không phải chị không tới sao? Còn lái xe tới, lái mấy tiếng, phải bốn năm tiếng phải không?" Bên ngoài hơi lạnh, Vu Chu rụt cổ, tay cũng rụt trong tay áo.

"Ừ, đúng lúc có một khách hàng ở bên này, chị tiện đường tới đây, nhìn một cái." Tô Xướng nói.

Tô Xướng rất nhiều lúc sẽ dùng "Ừ", lúc nói dối cũng vậy.

"Dự án âm thanh của chị, có bao nhiêu khách hàng phải chạy ra ngoài, còn Tết nhất nữa." Vu Chu dỗi cô, bịa cũng không biết bịa.

"Không phải, lúc trước chị đã nói với em, ba chị có một công ty đầu tư nhỏ, người đại diện là chị, nhưng ông ấy có bạn muốn góp vốn, ông ấy bảo chị mang theo một ít tài liệu và văn kiện tới đây, nói chuyện một chút, nếu bên kia có thể, thì phối hợp với ông ấy làm thủ tục thay đổi cổ phần."

Không biết thật hay giả, nhưng Vu Chu nghĩ, cũng sẽ không có người bàn dự án vào mùng một Tết chứ.

"Vậy... vào ăn cơm đi, nhà em còn đang ăn này." Vu Chu thật sự rất lạnh, lại rụt cổ "hít"một tiếng.

Còn giậm chân nữa, chân sắp đông cứng rồi.

Tô Xướng cất điện thoại đi, nói: "Được."

Dẫn Tô Xướng vào nhà, mọi người trên bàn đều nhìn qua, Hướng Vãn ngẩn người, sau đó đứng lên chào hỏi: "Cô Tô."

Bà Triệu cũng ngẩn người, lập tức vô cùng bất người, giọng nữ cao tám độ: "Xướng Xướng!"

"Chúc mừng năm mới dì." Tô Xướng cười nói.

Bà Triệu mừng rỡ đón lấy, kéo cô vào: "Ôi, Xướng Xướng tới chúc Tết, con đến đây bằng gì, lái xe tới sao? Ôi, tay đông cứng hết rồi, đến đây, vừa lúc chúng ta còn ăn, dì lấy bát đũa cho con."

Bà ấn Tô Xướng ngồi xuống bàn, vào bếp lấy bát đũa.

"Chị, đây là?" Hai năm trước dì không về, trước đó chưa có gặp Tô Xướng.

"Một đứa con gái nuôi khác của chị, Tô Xướng. Cứ gọi Xướng Xướng là được." Bà Triệu bày đũa.

"Con gái nuôi của chị nhiều vậy."

"Ai nha vậy hả, có phúc mà, đứa nào cũng rất ngoan." Bà Triệu ngồi xuống, muốn gắp thức ăn cho Tô Xướng.

Lưng Tô Xướng bị đụng, Vu Chu đứng ở phía sau: "Này!"

Tô Xướng quay đầu.

"Chị ngồi bàn với bọn em nè! Bàn này đều là người lớn." Vu Chu nhỏ giọng nói.

"..." Tô Xướng có chút khó xử, vừa rồi là dì bảo cô ngồi, bát đũa cũng là dì bày.

"Mẹ," Vu Chu gọi bà Triệu, "Con bảo Tô Xướng đến bàn bọn con, chị ấy không uống rượu, còn lái xe."

"À đúng đúng đúng, đúng vậy đúng vậy." Bà Triệu vỗ trán, "Vậy Xướng Xướng con đến bàn thấp ngồi nhé, đồ ăn đồ uống đều giống nhau, chỉ là có hơi thấp."

Khí chất Tô Xướng quá mạnh, theo bản năng bà muốn Tô Xướng ngồi vào bàn chính.

Vu Chu giúp cô cầm bát đũa, em họ hai tự giác nhường một chỗ, Tô Xướng ngồi bên cạnh Vu Chu.

Hướng Vãn cũng quan tâm một chút sao cô lại tới đây, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, em gái ăn cũng trò chuyện, hai em trai ngược lại vừa ăn cơm vừa xem bóng đá, không nói gì.

Vu Chu thấp giọng hỏi Tô Xướng: "Chị có thấy khó chịu không, cái ghế này hơi thấp."

Lưng cô không tốt, lại tay dài chân dài, rụt ở chỗ này có thể sẽ không thoải mái.

"Không khó chịu." Tô Xướng nói.

Cô nhìn Vu Chu, có một câu không có nói, vừa rồi Vu Chu đưa cô xuống, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Giống như lại nhớ tới lúc trước, Vu Chu đối với sắp xếp lớn nhỏ giữa hai người, đều trực tiếp làm chủ.

Bình luận

Truyện đang đọc