Vu Chu không hề nghĩ ngợi, liền gọi một cú điện thoại tới.
Hỏi nửa ngày, Tô Xướng nói cũng không rõ, hỏi có triệu chứng gì, nghẹn ra hai chữ: "Ừ, ho."
"Rồi gì nữa?" Vu Chu nhíu mày.
Tô Xướng dường như đang cẩn thận quan sát, cũng có thể nghe thấy tiếng mèo bò sữa gặm đồ ăn cho mèo.
Cô nhẹ nhàng thở qua điện thoại vài lần, có chút vô tội: "Không có."
"Chậc......"
Vu Chu vừa gọi điện thoại, vừa dùng iPad tra Baidu, có người nói viêm phổi, có người nói viêm mũi mèo, còn nói virus mụn nước hoặc virus hình ly, cơ bản ngay từ đầu đều có triệu chứng ho khan.
Một số loại virus trên đây, đối với mèo mà nói còn rất trí mạng.
Nàng lại hỏi: "Đến bệnh viện lấy máu chưa? Làm xét nghiệm virus chưa?"
"Làm rồi."
"Làm những gì?"
Một tiếng thở gần miệng điện thoại, sau đó là tiếng giấy xột xoạt, dường như cô đang kẹp điện thoại ở cổ, hai tay đang lục tìm giấy tờ kiểm tra.
"Ừm...... " Nghiêng đầu nói chuyện, một giọng mũi suy nghĩ, "Xét nghiệm máu, sinh hóa, kiểm tra phân đều đã làm, không có vấn đề gì."
"Kiểm tra khi nào?"
"Chiều hôm qua."
"Vậy tối qua còn ho sao?"
"Ừ."
"Tinh thần của mèo thế nào?"
Lại là một giọng mũi suy nghĩ: "Thích ngủ."
Đây không phải là vô nghĩa sao, con mèo nào không thích ngủ chứ, Vu Chu hết chỗ nói rồi.
Hình như là cảm nhận được Vu Chu im lặng, đầu dây bên kia dừng một chút, nói: "Em có tiện tới đây xem không?"
Vu Chu suy nghĩ ba bốn giây, hỏi: "Chị vẫn sống ở đó sao?"
"Không phải. Nhà thủy tạ Châu Giang."
Nghe Vu Chu im lặng, Tô Xướng lại nhẹ nhàng nói: "Tòa C 12F, chị nói với quản lý một tiếng, em đến rồi thì nói bảo vệ giúp em quẹt thẻ tầng 12."
"Được." Vu Chu cúp điện thoại.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, hơn bảy giờ tối, vốn nên đặt đồ ăn ngoài, nhưng nàng cũng không quá đói bụng, vào phòng ngủ phụ gõ cửa, bên trong không đáp lại, hình như Hướng Vãn đang ngủ.
Vì thế gửi tin nhắn cho Hướng Vãn, nhắn lại nói cho cô nàng biết mình ra ngoài một lát, tỉnh lại nhớ ăn chút gì lót dạ, băng vệ sinh cần phải thay.
Sau đó thu hồi tâm trạng của mẹ già, thay quần áo ra ngoài, đi làm mẹ già của mèo bò sữa.
Khu nhà thủy tạ Châu Giang này Vu Chu đương nhiên đã nghe nói qua, rất nhiều minh tinh đều ở đó, trong đó có một cặp minh tinh ngoại tình bị chụp ảnh còn lên tin tức, lúc bị phơi bày ra ánh sáng rất nhiều người đều chú ý đôi nam nữ ăn vụng kia, chỉ có Vu Chu nhìn cửa lớn mơ hồ khí phái và Đơn Nguyên Lâu cảm thán, thật cao cấp......
Ngay cả hầm để xe cũng sạch sẽ hơn bình thường.
Xuống đường chính tiến vào cửa chính bên ngoài tiểu khu, bên trong còn có một làn xe vây quanh bên ngoài tiểu khu, rất thanh tịnh, cũng không có mấy xe, thỉnh thoảng có hai ba chiếc xe bảo mẫu dừng ở ven đường, lái thêm một lúc nữa, mới đến cửa nam Tô Xướng nói.
Vu Chu trả tiền xuống xe, đau thịt quá, lại là hơn 40 tệ.
Thác nước nhỏ kiểu Trung Quốc mới treo rèm nước ào ào, Vu Chu không quét mặt được, dưới cái nhìn chăm chú của bảo vệ ở cửa tiến hành đăng ký khách thăm, lại cảm thán một chút cấp bậc bảo vệ vô cùng tốt, chẳng trách lại được minh tinh thích, có điều cấp bậc bảo vệ tốt như vậy, làm sao còn có thể bị bắt gian chứ? Nàng đang suy nghĩ.
Mặc áo phông bình thường đi vào cửa chính, đi theo tấm biển màu nâu kiểu khách sạn, toà C không xa lắm, hơn nữa Tô Xướng chỉ chính là một cánh cửa gần nhất.
Thuận lợi quẹt thẻ vào thang máy, lên tới tầng 12 trực tiếp tiếp theo là một vườn hoa nhỏ, tầng bằng lớn, gió lạnh hiện đại, cửa sổ sát đất rất lớn chiếu rọi ra ánh đèn lác đác bên ngoài, giống như một tấm màn trời dựng thẳng.
Tô Xướng quay lưng về phía nàng ngồi trên sô pha bên cạnh màn trời, đang chơi điện thoại.
Nghe thấy động tĩnh, cô đứng dậy, mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, Vu Chu nhìn thấy, phát hiện tóc cô nhuộm đen.
Vu Chu nhìn quanh một vòng, hỏi cô: "Lần trước thấy chị chụp bò sữa, còn ở bên kia, chị, đổi nhà rồi à?"
"Không phải, là của bà nội chị, nhà chị sơn lại tường, chị dọn đến ở một thời gian."
Vu Chu thở phào nhẹ nhõm, biết mà, Tô Xướng bình thường ở nhà kiểu thông tầng, cũng không nhỏ, nhưng tiểu khu và diện tích đều không khoa trương như vậy.
"Thế còn bà nội chị?" Có ở nhà không? Vu Chu lại căng thẳng.
"À, nửa năm nay bà ở Canada."
Tô Xướng đút hai tay vào túi, nhìn nàng thay giày.
"Em mang cái này được không?" Vu Chu không biết đôi nào là của khách.
"Không sao, tùy ý, đôi nào cũng được."
Cạn lời, Vu Chu rất cạn lời, có biết đến một nơi xa lạ, nên đưa dép cho khách hay không. Đứng như một thần cửa, cũng không biết đang làm gì.
Bỏ đi, nàng cũng không so đo, trực tiếp hỏi cô: "Bò sữa đâu?"
Tô Xướng nghiêng người, chỉ chỉ nhà ăn bên kia.
Vu Chu lê dép lê đi tới, ở góc phòng ăn nhìn thấy mèo bò sữa vẫn đang hì hục gặm đồ ăn cho mèo.
Nàng ngồi xổm xuống, Tô Xướng cũng ngồi xổm theo nàng, Vu Chu nhìn trái nhìn phải: "Tinh thần này không tệ mà."
"Đúng vậy."
"Đúng vậy?" Vu Chu nâng cao âm cuối, nhìn cô, "Chị nói với em, nó thích ngủ."
"Đúng vậy."
......
Hai người khoanh tay, giống như đang ngồi xổm bên đường hút thuốc, nhìn con mèo bò sữa một lúc lâu, chân đã hơi tê, Vu Chu hỏi: "Sao không nghe nó ho?"
"Chắc là buổi tối."
"Giờ không phải là buổi tối sao?"
"Chị có hai lần nửa đêm một hai giờ nghe nó ho."
......
Nàng rất muốn hỏi Tô Xướng, chị có ý gì vậy? Ý chị là em phải ở đây đến một hai giờ đêm à?
"Nói không chừng, sắp ho rồi." Tô Xướng bị nàng nhìn không được tự nhiên lắm, sợ nàng hiểu lầm cái gì, nói thêm một câu.
Vu Chu dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô.
Chị rất mong chờ à?
Tô Xướng hắng giọng, đi vào phòng khách: "Ngồi một lát đi."
Đến cũng đến rồi, Vu Chu thở ra một hơi, an ủi chính mình là tiêu 8-90 tệ mua vé để tham quan sâu sắc vài giờ ở nhà thuỷ tạ Châu Giang cũng như khám phá giới hạn IQ của con người.
Trên bàn trà cái gì cũng không có, TV cũng không mở, Vu Chu ngồi không, Tô Xướng ngồi vào bên kia sô pha, một chân thả xuống, một chân co lại như kiểu gập, ngồi rất tự nhiên, sau đó lại mở WeChat bắt đầu trả vài tin nhắn công việc.
Như ngồi trên đống lửa như có gai đâm sau lưng như mắc nghẹn ở cổ, sao có thể nhàm chán như vậy chứ, Vu Chu cũng lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt Weibo.
"Có đói không?" Tô Xướng trả lời WeChat, hỏi.
Vu Chu lắc đầu, cảm giác cô chắc không nhìn thấy, lại bổ sung một câu: "Không đói."
"Ăn cơm xong mới đến sao?"
"Chưa ăn, nhưng không đói."
......
Yên tĩnh một hồi, Tô Xướng lại hỏi: "Vậy, em thèm không?"
Phụt. Vu Chu suýt chút nữa cười ra tiếng.
Nàng có chút bất đắc dĩ, hỏi: "Nhà bà nội chị có hạt dưa không?"
Tô Xướng ngẩng đầu, có chút mờ mịt suy nghĩ một chút: "Có hạt dẻ cười, ăn không?"
"Cũng được."
Tô Xướng đứng dậy, đi lên bậc thang nhà ăn, tìm kiếm trong tủ bên cạnh, lấy ra một lon hạt dẻ cười chưa mở, vặn mở đưa cho Vu Chu.
Vu Chu nói cám ơn, sau đó lót một tờ giấy ăn, bắt đầu lột.
Nàng rất muốn nói với Tô Xướng, mở TV đi chị, mở TV thì sẽ không xấu hổ nữa.
Nàng cũng không hiểu, hai người cũng ở chung một mái nhà rất lâu, sao sau khi chia tay gặp lại nhau lại xấu hổ như vậy, nàng nghĩ đi nghĩ lại, ý thức được trước kia lúc ở nhà, TV đều là tự mình mở, Tô Xướng không xem TV, nhưng cũng không chê nàng ồn ào.
Dép lê mỗi người một đôi, không còn đôi nào, nhà nhỏ của hai người, còn chưa có khách thậm chí là người thân tới, cũng không liên quan đến việc đưa dép cho người khác.
Hoặc là nói, Tô Xướng không coi nàng là người ngoài, bởi vậy ngay cả động tác khom lưng khách sáo cũng không có.
Tô Xướng có lẽ vẫn cảm thấy, Vu Chu chắc vẫn giống như trước kia, tự mình tìm đồ ăn, tự mình mở TV.
Nhưng tâm lý của Vu Chu đã thay đổi, nàng dùng thân phận là khách, cảm thấy Tô Xướng giống như một chủ nhà rất tệ, một chủ nhà vụng về đến mức không biết cách tiếp đãi cơ bản.
Ví dụ như hiện tại, chủ nhà không mở TV, nàng làm sao có thể không biết xấu hổ mà mở.
Haizz, nàng thở dài, lại nhìn mèo bò sữa nhỏ đuổi theo cắn đồ chơi, cảm thấy chuyến đi này uổng công rồi.
Lột ăn mười mấy hạt dẻ cười, nàng mới hỏi Tô Xướng: "Sao chị lại nhuộm tóc vậy?"
Tô Xướng để di động xuống, nhẹ nhàng cười cười: "Phát hiện, không thịnh hành nữa."
Cười chết, chị mới biết được à, lúc nói với chị đều là chuyện mấy đời trước?
Cái gì cũng có thời hạn, nếu không rất dễ lỗi thời.
"Đẹp không?" Tô Xướng nghiêng đầu, hỏi nàng.
"Rất đẹp, rất hợp với chị." Tóc đen toàn bộ rất hợp với Tô Xướng, nếu không thì năm đó ở bệnh viện sao lại thấy cô như một tiểu tiên nữ được.
Tô Xướng nhếch khóe miệng, lại hỏi: "Vậy lúc trước chọn nhuộm thì sao, hợp với chị không?"
"Ờ, cũng rất hợp, chị thế nào cũng rất đẹp mà, trông xinh đẹp vậy mà, đúng không, ha ha, hỏi mấy câu này."
Tô Xướng nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy sao?"
Vu Chu nói cô đẹp, cô cũng có một chút vui vẻ, nhưng thật ra ngụ ý vừa rồi của cô là, tóc chị nhuộm, hiệu quả giống như lúc trước em muốn không.
Nhưng cô thấy Vu Chu không muốn nhiều lời với mình.
Trong lòng cô thở dài một tiếng, rất muốn hỏi, lúc em ra ngoài ăn cơm, sao lại nói nhiều với Hướng Vãn như vậy, tại sao có thể tự nhiên lựa đồ ăn từ trong bát của em ấy như vậy?
Cô có một chút ghen tị, hình như cũng không chỉ có một chút.
Cô đã từng vô cùng tự tin vào đoạn tình cảm này của cô và Vu Chu, sẽ không đi đến một bước nhìn nhau không nói gì, bởi vì Vu Chu có rất nhiều ý tưởng quỷ quái, ý tưởng thiên mã hành không, trên đường gặp phải một con kiến nàng cũng có thể bịa ra câu chuyện nó yêu gấu Bắc Cực, sau đó tự mình chọc cười mình.
Lúc ấy cô cảm thấy, ở bên một người như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói.
Sau này mới phát hiện, lời nói thật sự có thể nói xong, bởi vì, câu chuyện của cả hai, đã nói xong.
Tô Xướng hít sâu một hơi, dựa vào sô pha, ngồi nghiêng nhìn Vu Chu.
"Sao Hướng Vãn không đi cùng em?"
Vu Chu nhìn cô, vẫn gập một chân, nút cổ áo ở nhà cài rất tùy ý, lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh bên phải.
Tư thế này, tự nhiên như thể cả hai chưa từng chia tay.
"Đến kỳ kinh nguyệt, cơ thể không thoải mái, giờ chắc đang ngủ." Vu Chu phục hồi tinh thần lại, phủi tàn tích trên tay.
Tô Xướng cúi người, đưa khăn giấy ướt qua.
Vu Chu theo thói quen nhận lấy, mở ra lau tay.
Tô Xướng lại đưa hộp khăn giấy đến trước mặt nàng.
"Lần trước hỏi em, em nói em ấy sẽ không ở nhà em mãi, em ấy có nói, dự định ở đến mấy tháng không?"
"Ừm... không có dự định cụ thể, nhưng hôm nay có nói chuyện với em ấy, hiện tại em ấy cũng đang nhận kịch thương mại, chờ thu nhập ổn định một chút, em ấy sẽ dọn ra ngoài."
Vu Chu đứng thẳng người, lại không muốn dựa vào phía sau, Tô Xướng tiện tay đưa tới một cái gối ôm, cứu vớt hai tay và vòng tay trống rỗng của nàng.
Thấy Vu Chu thoải mái ôm lấy, Tô Xướng lại dựa vào người, suy nghĩ một chút, nói: "Chị có căn hộ ở đường Phục Nam, em biết đấy, cuối tháng 11 hết hạn, người thuê nhà không gia hạn hợp đồng nữa, chị cũng chưa tìm người môi giới, hay là em hỏi thử......"
"Không không không, căn nhà đó của chị, làm sao em ấy thuê nổi, em cũng đang suy nghĩ, em ấy có nên tạm thời thuê chung với người khác hay không. Hơn nữa em ấy chưa từng ở một mình, có thể thuê chung em còn có thể yên tâm chút." Vu Chu ngắt lời cô.
Ba chữ "Yên tâm chút" khiến Tô Xướng ngẩn người, có nửa phút không nói gì.
"Chị có thể......"
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Vu Chu lắc đầu: "Em biết chị không thiếu chút tiền thuê nhà này, nhưng cho em ấy thuê rẻ cũng không hay lắm, em ấy nợ chị ân tình, đều phải trả lại."
Ân tình phải trả lại, hoá ra nàng cũng biết, nhưng nàng đối với Hướng Vãn không phân lớn nhỏ, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ qua vấn đề Hướng Vãn nợ ân tình nàng.
Vẻ mặt Tô Xướng có chút buồn bã, cô trầm mặc trong chốc lát, sau đó mím mím môi, thấp giọng mở miệng: "Vu Chu, chị ở trong lòng em, là một người lạnh lùng sao?"
"Hả?" Vu Chu không biết vì sao cô đột nhiên nói chuyện này.
Tô Xướng thong thả chớp mắt, vừa suy nghĩ vừa nói: "Chị chỉ cảm thấy......"
Nói thế nào nhỉ.
"Em có thể giúp đỡ mọi người, thậm chí là tất cả động vật nhỏ mà không cần báo đáp, nhưng hình như em không cảm thấy, chị cũng sẽ muốn giúp đỡ người khác."
Trong lòng Vu Chu, Tô Xướng và nàng, cho tới bây giờ cũng không phải là một loại người.
Vu Chu làm người làm việc, là không có điều kiện, nhưng dường như trong mắt nàng, quỹ đạo hành vi của Tô Xướng, là cần lợi ích để cân nhắc.
"Không phải," Vu Chu có chút nóng vội, tốc độ nói chuyện cũng tăng lên, "Em chỉ cảm thấy, em không có gì cả, em làm chút gì, cũng không có sao, chưa nói tới ân tình gì, em, em rất rẻ mạt, chị biết không? Em không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, nhưng em cảm thấy chị rất quý giá."
Chính là có một loại tình cảm của nàng không bán được giá, không đáng giá, nhưng Tô Xướng, thời gian cũng tốt, tinh lực cũng tốt, cảm giác rất đáng giá rất đáng giá.
"Hơn nữa," nàng cúi đầu, nói, "Chị rất bận, em cũng không muốn những thứ đó quấy rầy chị."
Bản thân nàng mỗi ngày không có việc gì làm, bận rộn cũng không sao.
Tô Xướng thấy dáng vẻ này của nàng, hốc mắt hơi nóng, cô dùng giọng nói rất nhẹ hỏi: "Nếu như chị muốn bị quấy rầy thì sao? Nếu chị thích thì sao?"
Thích em mở TV ồn ào, cho dù chị không xem, thích em bận rộn việc vặt, cho dù cũng không liên quan đến chị.
Có nhiều thứ chưa chắc cũng chỉ có đắt và rẻ, còn có giá trị cảm xúc, còn có thích, còn có muốn, không phải sao?
"Ý chị là," Vu Chu có chút không xoay chuyển được, "Thực ra chị cũng giống như em, thích kết bạn, thích giúp đỡ người khác, đúng không?"
"Chị......"
Hình như cũng không phải, Tô Xướng có một chút không biết nói như thế nào.
"Ờ......" Vu Chu khó xử giơ ngón trỏ lên, cắn cắn móng tay, "Chuyện căn nhà kia, em hỏi Hướng Vãn thử xem sao."
Nàng sợ Tô Xướng giận như lần trước ở trung tâm thương mại.
Tô Xướng thấy trong mắt nàng có chút luống cuống, liền nuốt trở lại lời nói đến bên miệng, dù sao cô cũng không muốn làm không khí khó khăn lắm mới có thể nói chuyện trở nên quá cứng nhắc.
Vì thế cô trở tay nhẹ chống cằm, tựa vào tay vịn sô pha, không nói nữa.
Phòng ăn truyền đến động tĩnh, đầu tiên là Vu Chu nghe thấy, nhẹ chạm vào đầu gối Tô Xướng.
Tô Xướng phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn một cái, đứng dậy kéo nàng đi vào phòng ăn.
"Em xem, nó ho rồi."
Cô chỉ vào bò sữa nhỏ phát ra tiếng nôn khan "Khụ khụ khụ", bò sữa nhỏ khom người, dáng vẻ rất khó chịu, đáy mắt Tô Xướng có chút đau lòng.
Vu Chu bình tĩnh hít thở vài cái, không nhìn mèo bò sữa nữa, chỉ nghiêm túc nhìn Tô Xướng.
"Chị gọi cái này là ho?" Tiếng của nàng không gợn sóng không gợn sóng.
"Không phải sao?" Tô Xướng nhíu mày, không khác tiếng ho của người là mấy.
Vu Chu co rút lồng ngực, cười gượng hai cái: "Đây là nôn búi lông, chưa nôn ra được." Liếm nhiều lông quá.
"Cho nó ăn chút thuốc tiêu búi lông đi chị hai." Cạn lời.