GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Về đến nhà, Vu Chu nấu bát mì, ăn hai miếng, lại mở điện thoại ra, lướt bình luận trên Trường Bội.

Trong bình luận có một cái: "Nghe nói sắp làm kịch truyền thanh, dream vẫn là Tô Tô chủ dịch."

Vu Chu cười cười, lướt xuống, có một độc giả gửi nhiều cái bình luận.

Ví dụ như chương 3, người ấy nói: "Ở đây rất thích hợp để làm kịch, nghĩ xem một người nào đó nói "Có muốn tôi giúp em vỗ vỗ không", a, người tôi không còn nữa."

Chương 6, con cá Thanh Hoa này lại nói: "Quá quá quá thích hợp với một vị nào đó, trong đầu tôi đã có tiếng luôn rồi."

Vu Chu không muốn xem nữa, bình luận mới cập nhật lên trên, cái mới nhất là ID tên là "Cái đuôi nhỏ của Tô Xướng" gửi, nói: "Tôi đến trước để đọc nguyên tác."

Vu Chu thoát khỏi Trường Bội, nàng có chút mờ mịt, vốn hăng hái bừng bừng muốn đăng một bài Weibo, nói với độc giả một chút về tác phẩm mới của nàng xác định sắp làm kịch, hiện tại liền, không phải rất muốn đăng.

Nàng đương nhiên hiểu được sự chờ mong của fan, chờ đợi hợp tác lần nữa thật ra cũng là sự khẳng định đối với nàng, nhưng trong lòng nàng có một chút trống trải, cảm giác nói không nên lời.

Lập tức có nhiều fan nhận được tin tức như vậy, không biết là truyền đi như thế nào, nàng đoán, có phải trên diễn đàn lại có bài đăng gì hay không, vì thế rời khỏi phòng ăn, nằm trên sô pha, mở ra diễn đàn đã lâu không xem kia.

Nhưng diễn đàn không có bài viết về "Giúp Tôi Vỗ Vỗ", ngược lại có vài bài viết về "Điện Thờ".

Thường thì, nàng không hay vào xem những bài thảo luận về kịch truyền thanh, vì đó thuộc về sáng tạo thứ hai, những cuộc thảo luận về sản xuất nàng cũng không hiểu lắm. Lần này không biết tại sao lại vào xem kỹ.

Nhưng nửa đoạn sau, căn bản không phải là thảo luận về cốt truyện.

Họ đang nói về sự bổ sung của kịch truyền thanh đối với nguyên tác.

Ngay từ đầu dùng từ "phụng dưỡng ngược lại" này, nàng còn cảm thấy có một chút buồn cười, rất đáng yêu, tiếp tục xem tiếp, có một cư dân mạng nói: "Tiểu thuyết này trước đây flop lắm, khi đó tôi đọc, mới 700 lượt lưu, bây giờ đã có thể xuất bản sách, đoán chừng khi ra sách vật lý lại có thể tăng thêm một làn sóng, kéo theo kịch truyền thanh."

Một người khác có chút kinh ngạc: "Lúc đó mới 700 à? Bây giờ đã gần 100 ngàn lượt lưu rồi."

"Đúng vậy, lúc ấy hoàn toàn không ai nghe qua tên tiểu thuyết này, chúng ta thậm chí cũng không biết nhân vật chính tên gì, cười chết đi được."

"IP nhỏ như vậy, sao mời được Tô Xướng và Bành Hướng Chi vậy nhỉ?"

"Ông bà tổ tiên gánh chứ gì, vẫn luôn nói như vậy."

Phía dưới có người đang cười: "Đây chính là vận khí tốt, thoáng cái đã hot."

Có cư dân mạng thất đức nói: "Nếu tôi là tác giả, sẽ dập đầu với kịch truyền thanh."

Vu Chu nhìn chằm chằm hai chữ "dập đầu" thật lâu, sau đó da đầu bắt đầu tê dại, sau đó nàng hít sâu một hơi, nàng cảm thấy phía sau khẳng định sẽ có cư dân mạng phản bác.

Nhưng kéo xuống mấy chục cái, có người nói: "Hhhhhh mất dạy quá, nhưng bạn nói đúng."

"Dù sao đi nữa, là sự thật mà, sớm đã có người nói như vậy, mỗi lần nhắc đến nguyên tác được kịch truyền thanh nâng đỡ, tác giả nên dập đầu, đều phải kêu Bát Đại Khâm Sai lạy một cái, ha ha ha."

Ánh mắt Vu Chu có chút chua xót, chớp hai cái cũng không thấy rõ màn hình lắm, nàng cầm xa một chút, lại thấy rõ, nàng nghĩ mình sẽ không lão thị chứ.

Sau đó nàng mặt không cảm xúc thoát ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy có một bài đăng, tên là: "Có kịch nào bạn cảm thấy nguyên tác nên đưa cho đoàn làm phim..."

Hai chữ còn lại được giấu trong nội dung bài post.

Thường ngày nàng nhìn thấy kiểu bài đăng này, căn bản sẽ không nhấn vào, nhưng hôm nay nàng đã nhấn vào.

Đã là bài đăng tháng trước, vừa mở ra, màn hình điện thoại chỉ có thể hiển thị năm bình luận, trong đó ba cái đều là "Điện Thờ".

Vu Chu khó có thể miêu tả tâm trạng hiện tại của mình, nàng không có tâm trạng, nàng chỉ hơi hơi há miệng, không ngừng hít vào thở ra, sau đó nàng cảm thấy lỗ tai của mình đỏ lên.

Không phải tai nóng lúc xấu hổ, mà là giống như bị vạch trần cái gì, hoặc là nói bị lột sạch quần áo, khó xử.

Nàng nhìn thoáng qua acc của mình, đã từng chiến đấu vì Hướng Vãn, còn đang trong trạng thái đăng nhập, nhưng nàng không có dũng khí cãi lại, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai của mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng.

Giống như mặt trời chói chang thiêu tâm.

Trọng điểm là, nàng căn bản rất khó phản bác, nếu như nàng là cư dân mạng, là một người đứng xem, là một người không có bất kỳ lợi ích nào liên quan, nàng có thể cũng sẽ cảm thấy cư dân mạng nói đúng, hoặc là cảm thấy, loại trêu chọc thất đức nhưng hài hước này, cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng thật đáng tiếc, nàng không phải. Nàng là tác giả của "Điện Thờ".

Bộ tiểu thuyết này của nàng, 500 ngàn chữ, quả thật không có ai xem, bởi vậy chỉ có 700 người kia và chính nàng, mới biết được lúc trước nàng đã gõ từng chữ từng chữ như thế nào vào ban đêm không ai hỏi thăm.

Sau đó 100 ngàn người vô cùng náo nhiệt, căn bản không biết.

Không biết nàng làm thế nào để bảo vệ sự tịch mịch không có đáp lại, đặt sự cô độc của mình vào trong câu chữ, cũng không biết nàng đã thì thầm đối thoại với những nhân vật dưới bút như thế nào.

Không biết nàng vừa lau nước mắt như thế nào, miêu tả tiếng khóc của nhân vật, mơ hồ đến không thấy rõ màn hình, liền lau nước mắt, tiếp tục viết.

Cũng không biết nàng như thế nào sau khi nhân vật trải qua vui sướng, ở phía sau màn hình mím môi, rụt rè, không quá phận hiểu ý cười một tiếng.

Thỉnh thoảng viết đến hai ba giờ, cổ mỏi muốn chết, mang dép đi tắm, thấy trên mặt đất là từng nắm tóc, nàng nhặt chúng lên, nghĩ thầm, lần sau không bao giờ thức đêm nữa, không biết phải bao lâu mới có thể dưỡng trở lại.

Nhưng không có cách nào, bận rộn ban ngày chiếm hết toàn bộ của nàng, chỉ có vào lúc đêm khuya yên tĩnh, nàng mới có thể vét sạch chính mình, quên đi công việc một tháng chừng mười ngàn tệ kia, làm một ảo tưởng gia sáng tạo thế giới.

Nàng sẽ cảm ơn bất cứ ai đã đối xử với tác phẩm của mình bằng trái tim, nhưng nàng không nghĩ rằng mình nên cúi đầu trước bất cứ ai.

Từ không đến có đều là nàng, tại sao nàng phải vứt bỏ tôn nghiêm, dập đầu với người khác?

Vu Chu đột nhiên cảm thấy, hình như mình có lỗi với nhân vật và câu chuyện được sáng tác lúc đó.

Bởi vì nàng chưa từng hỏi Thẩm Bạch và Kiều Kiều, liệu có muốn náo nhiệt như bây giờ hay không, họ là muốn được người ta dìu dắt được ngàn vạn người chú ý, hay là nói, thật ra họ cũng hoài niệm, thời gian chỉ cùng chính mình đối thoại.

Vu Chu tắt diễn đàn, mở Trường Bội ra, nhìn hai chữ "Điện Thờ", ngẩn người.

Ngẩn người một lúc lâu.

Di động rung lên, là tin nhắn của Tô Xướng, hỏi nàng: "Về đến nhà chưa?"

Nàng nói: "Đến rồi."

Tô Xướng gửi tới một giọng nói, đầu tiên là rất dịu dàng cười, sau đó hỏi nàng: "Muốn ăn chút gì không?"

Nàng không trả lời, bởi vì trong đầu nàng đều là một bình luận khác.

Bình luận đó nói rằng ——

"Thẩm Bạch cũng nên dập đầu Tô Xướng, có gì nói nấy, giọng Tô Xướng thật sự tăng lên rất nhiều."

Ừ, nàng không phủ nhận, Tô Xướng có một giọng nói hay nhất thế giới, cô đương nhiên có thể thêm vào tất cả mọi thứ, nói thí dụ như, vô cùng đơn giản một câu "Muốn ăn chút gì không", cũng được cô hỏi với âm hưởng kéo dài.

Nếu như những lời này là nói, Tô Xướng dùng giọng nói của cô, để nhân vật Thẩm Bạch này trở nên càng có máu có thịt, tăng thêm càng nhiều mị lực, nghĩ đến Vu Chu sẽ không phản bác.

Nhưng nàng, không cảm thấy Thẩm Bạch nên dập đầu với Tô Xướng.

Bình luận

Truyện đang đọc