GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Bữa tối hôm nay Vu Chu không ăn, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Nàng nghĩ, tâm trạng của mình giống như đã xảy ra thay đổi.

Nàng đương nhiên sẽ không cảm thấy, thính giả chờ mong đội hình mơ ước, là sai, sai ở chính nàng, ở lòng tự trọng của nàng có chút nảy mầm.

Nàng cảm thấy mình cùng cái gọi là "Đội hình mơ ước" không quá tương xứng, mỗi người các cô, bao gồm cả Hướng Vãn, hào quang ngày càng mạnh, mà nàng ở trong mắt mọi người, vẫn là một người không xứng.

Thật khó để tự tin rằng bạn đủ tốt khi tất cả những gì mọi người mong đợi là ở người khác.

Vốn dĩ nàng cho rằng, mình là cùng các cô đồng bộ trưởng thành, dù sao nàng cũng thuận lợi xuất bản, cũng có 100 ngàn người xem tiểu thuyết của nàng, mỗi ngày Weibo của nàng cũng có một số độc giả cố định nói chào buổi sáng chúc ngủ ngon, tác phẩm mới của nàng, sẽ không trở lại tình trạng đến khi kết thúc cũng chỉ có 700 lượt lưu.

Nhưng nàng vẫn không biết, mơ hồ bất an trong lòng mình đến từ nơi nào.

Cho đến khi nàng nhìn thấy câu nói dập đầu.

Cho đến khi nàng phát hiện, mình để ý câu nói dập đầu này.

Nàng bắt đầu hiểu được, thì ra trong lòng nàng cũng giống như rất nhiều khán giả, cho rằng thành tích hôm nay của nàng, công lao là do kịch truyền thanh "Điện Thờ", công lao của Bành Hướng Chi, công lao của Tô Xướng.

Công lao của nàng, cái người không muốn công nhận công lao nhất.

Có đôi khi nàng rất ghét mình quá mức nhạy cảm, nàng không ngừng muốn nói với mình, rộng lượng một chút đi, rộng lượng một chút sẽ vui vẻ, cũng sẽ khiến người ta thích, đừng làm oán phụ, đừng để năng lượng tiêu cực khống chế mày.

Nhưng chẳng mấy chốc nàng phát hiện ra rằng đó là một nghịch lý, bởi vì nếu không nhạy cảm, nàng sẽ khó quan sát, tưởng tượng, trải nghiệm và đồng cảm, nàng sẽ rất khó tạo ra những từ có thể lây động trái tim.

Nhạy cảm tạo nên nàng, nhạy cảm làm tổn thương nàng.

Nhạy cảm khiến nàng được người ta thích, nhạy cảm cũng khiến nàng bị người ghét. Thậm chí đôi khi bị chính mình ghét.

Mùa xuân có phải là mùa đà điểu sinh sôi nảy nở hay không, Vu Chu không chắc lắm, nhưng đà điểu trong lòng nàng bắt đầu lớn lên, sau đó nàng vùi cổ vào trong cát.

Ngay từ đầu, nàng chỉ từ chối lời mời ăn cơm của Tô Xướng, nói mình muốn viết kịch bản, bận rộn.

Sau đó Tô Xướng bình luận trên Weibo cho nàng, nàng nhìn các bạn fan vui vẻ bừng bừng phía dưới, từ bỏ việc trả lời lại.

Rồi hôm đó Tô Xướng gọi điện thoại cho nàng, nàng nói hai câu liền rơi vào trầm mặc, sau đó nói, buồn ngủ quá, muốn ngủ.

Tô Xướng đương nhiên phát hiện sự khác thường của nàng, nhưng nàng nói với Tô Xướng, bởi vì viết kịch bản đau đầu, mệt mỏi quá.

Tuy nhiên, đến cuối tháng 4, kịch bản đầu tiên mà nàng đã hứa vẫn chưa đưa cho Tô Xướng.

Lần này Tô Xướng đến gõ cửa nhà nàng.

Cô đã rút thời gian từ dự án để đến đây, nên khi mở cửa, sắc mặt có chút gấp gáp, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng, như một vệt ánh trăng được nặn thành hình người.

Ngược lại trạng thái của Vu Chu rất tệ, tóc hai ba ngày không gội, mặt cũng không rửa, cằm nổi lên mấy cục mụn, mặc váy ngủ bằng cotton, đứng ở cửa nhìn cô.

Bộ dạng có chút giật mình.

Nàng gãi gãi sau tai mình: "Sao chị lại tới đây?"

Tô Xướng nhíu mày: "Sao lại thành ra như vậy?"

Vu Chu đi vào trong, rất bực bội: "Phiền quá, phiền quá, em viết không ra, kịch bản cũng quá khó viết, hay là chị tìm biên kịch đi."

Tô Xướng thay giày, đặt túi xách lên tủ giày ở cửa trước, vào nhà rửa tay trước, sau đó vừa bôi kem dưỡng tay đi ra, vừa nói: "Em có muốn rửa mặt trước không."

"Không, mệt lắm." Vu Chu ngồi trên sô pha, ôm đầu gối.

Cả người nàng đều suy sụp.

Tô Xướng ngồi xuống một cái sô pha khác, tỉ mỉ từ nhìn nàng: "Hôm qua không ngủ?"

"Ngủ hai ba tiếng rồi."

"Tại sao không ngủ, cũng không tắm rửa."

"Chị thì biết cái gì, tác giả đều như vậy, sáng tác đều như vậy. Chị đã từng thấy tác giả lớn nào thần thái sáng láng trái tim bay bổng chưa?" Vu Chu dỗi cô, nhưng giọng nói rất mềm, không quá cứng rắn.

Tô Xướng thở dài: "Nếu như em không viết ra kịch bản, chị giúp em tìm biên kịch, nhưng mà, bản thảo phía sau của em thì sao?"

"Cũng không viết ra được." Vu Chu nói.

"Không viết ra được?" Tô Xướng không hiểu lắm, "Bản thảo không phải đã định rồi sao? Cốt truyện phân tập cũng có rồi.".

"Bản thảo đã định là có thể viết ra sao? Cốt truyện phân tập có là gõ chữ tự động ra luôn đúng không? Viết văn dễ vậy à? Chị làm đi!" Vu Chu đột nhiên bùng nổ.

Tô Xướng sửng sốt, trầm mặc nhìn nàng, sau đó dịu giọng: "Chu Chu."

"Xin lỗi." Vu Chu vẫn ôm đầu gối, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trên màn hình TV, ngẩn người.

Nàng nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nàng muốn nói chị xem hai người trong này xứng bao nhiêu, một người mặc áo sơ mi vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, một người mặc váy ngủ trên tay áo đều bị tuốt giống như có nếp nhăn, trong ảnh ngược nhìn không thấy, nhưng bản thân nàng biết, sau lưng còn có một mảng nhỏ khó xử lý, là vết máu không giặt sạch.

Vốn dĩ cái này phải vứt đi, nhưng mấy bộ đồ ngủ của nàng chưa có giặt, bộ này đã là một bộ tương đối sạch sẽ trong tủ quần áo.

Nhìn hai người, thật xứng, giống như chủ nhân và một con mèo hoang cô nhặt được.

Tô Xướng quả thật không hiểu sáng tác chữ, lúc trước Vu Chu ở nhà viết chữ, cũng không cho cô quấy rầy nàng, cho nên cô có chút luống cuống.

Cô không chắc rốt cuộc là trạng thái tâm lý của Vu Chu xảy ra vấn đề, hay đây là giai đoạn tất yếu khi nàng toàn tâm toàn ý tập trung sáng tác toàn thời gian ở nhà.

Vì vậy cô thử thăm dò nhẹ giọng nói: "Vậy hay là trước cứ để đó, chị đưa em ra ngoài, ăn chút đồ ăn ngon, được không?"

Thật ra cô cũng rất sốt ruột, điện thoại trong túi vẫn luôn rung, cô đã từ chối một vị tiền bối để tới, bên kia đã có chút ý kiến, nhưng cô không có cách nào, Vu Chu đã hai ngày không trả lời tin nhắn của cô rồi.

Mỗi lần cũng chỉ trả lời một hai chữ.

"Không đi, còn phải gội đầu tắm rửa." Vu Chu lại chán nản.

"Chị... chị tắm giúp em."

"Chị tắm giúp em?" Vu Chu quay đầu nhìn cô, cười, "Hai ta có quan hệ gì, mà chị tắm giúp em."

Giọng nói của nàng gần như cười lạnh, bởi vì nàng đang trào phúng chính mình, trào phúng chính là, vừa rồi lời Tô Xướng nói, nàng lại nghĩ chính là, con cưng của trời Tô Xướng có hơn hai triệu fan, muốn ra tay tắm cho nàng, điều này nghe rất hoang đường.

Nhưng càng hoang đường chính là, hiện tại bất luận nàng nghĩ đến chuyện gì có liên quan đến Tô Xướng, dĩ nhiên đều mang theo suy tính lưu lượng.

Loại chuyện riêng tư này, đương nhiên sẽ không có người nói nàng hám fame Tô xướng, hoặc là dựa vào Tô xướng mà bay lên, nhưng nàng chính là nhịn không được mà nghĩ, kiềm chế không được mà nghĩ.

Nàng lại bị bệnh, nặng hơn trước.

Bạn xem, một bộ kịch truyền thanh của nàng cũng phải dập đầu với Tô Xướng, vậy nếu có một ngày người khác phát hiện nàng và Tô Xướng ở bên nhau, vậy cả nhà nàng có phải quỳ xuống luôn không.

Nhất định sẽ có người nói nàng có tài đức gì, phần mộ tổ tiên chôn cất rất tốt hả.

Tô Xướng không lên tiếng, Vu Chu quay đầu nhìn cô, sắc mặt cô có chút trắng bệch, tay hơi ôm bụng, hình như lại đau một chút.

Vu Chu lại cảm thấy cô cũng rất vô tội.

Nhưng nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với Tô Xướng: "Chị về đi, em muốn ở một mình."

Tô Xướng không muốn đi, nhưng cô không biết nên nói gì nữa, chỉ dùng giọng rất thấp gọi nàng một tiếng: "Chu Chu."

"Chị yên tâm đi, em viết xong sẽ đưa cho chị, em đại khái..." Vu Chu ngừng ba giây, đột nhiên nói, "Hay là chúng ta đừng làm bộ kịch này nữa."

"Cái gì?"

Tô Xướng nhíu mày khó tin, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm: "Tại sao?"

"Bởi vì em viết không ra."

"Chị có thể chờ."

"Chị chờ cũng vô dụng." Vu Chu ngắt lời cô.

Lý do em viết không ra chính là vì chị.

Tô Xướng hết cách, chỉ nghiêng người về phía trước một chút, mày nhô lên, hỏi nàng: "Rốt cuộc làm sao vậy? Em có tính toán gì khác sao?"

"Đúng vậy," Vu Chu không muốn lôi kéo nữa, "Em định viết xong trước, sau đó đưa cho đội ngũ sản xuất khác."

"Đội ngũ sản xuất khác?" Tô Xướng dùng chút lực đè tay lên dạ dày.

Vu Chu ôm đầu gối, không lên tiếng.

Tô Xướng nhẹ nhàng hít một hơi, đau dạ dày khó nhịn, nhưng cô kiềm chế nhẹ giọng hỏi cô: "Đội ngũ sản xuất nào, chị biết không? Nếu em muốn làm với người khác, có thể nói với chị, chị giúp em tham khảo."

"Tại sao em phải cần chị giúp em tham khảo!" Vu Chu quay đầu, đề cao âm lượng, răng sau dùng sức cắn.

Tô Xướng rất ít thấy Vu Chu như vậy, gai quanh thân đều dựng thẳng lên, nhưng tay ôm đầu gối của nàng đang run rẩy, giống như đang cố gắng chống đỡ.

Vai Tô Xướng lui về phía sau, di động vẫn rung.

Cô cúi người, tắt điện thoại, đặt lên bàn, "Cạch" một tiếng.

Sau đó cô cố gắng bình tĩnh ngồi thẳng người, nhìn Vu Chu nói: "Em nghĩ kỹ rồi, không muốn thuận theo tự nhiên nữa, phải không?"

Bởi vì không muốn dây dưa với cô nữa, cho nên không muốn hợp tác nữa.

Tô Xướng cảm thấy rất châm chọc, dường như cô lại nhớ tới ngày đó, ngày đó cũng ngồi ở chỗ này, như đặt động băng nghe Vu Chu nói, nàng không muốn tiếp tục với mình nữa.

Chẳng qua lần này tốt hơn một chút, Vu Chu ít nhất còn nói với cô nhiều hơn hai câu.

Lần này cũng tốt hơn một chút, cô không cần một mình mang đi nhiều hành lý như vậy.

Đóng gói là chuyện rất đáng sợ, đặc biệt là mỗi một món đồ đóng gói, đều là hồi ức giữa cả hai.

Cô nghe Vu Chu nói: "Đúng vậy, em không có cách nào tiếp tục với chị nữa."

Quả nhiên.

Tô Xướng cười bình tĩnh, cô nói: "Chu Chu, thật ra em có thể trực tiếp nói với chị."

Thuận theo tự nhiên vốn có hai loại kết quả, bất luận là loại nào cô đều chấp nhận.

Nàng đã từng có kinh nghiệm rút lui một lần, lúc này, nếu như không còn hợp tác, cô cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt Vu Chu nữa, như vậy dần dà, có lẽ có thể tốt.

Nhưng cô đột nhiên phát hiện một chuyện rất tàn nhẫn, chính là phương thức cô theo đuổi Vu Chu dùng không đúng, tên của cô, vĩnh viễn gắn liền với tác phẩm, nhân vật của Vu Chu, mỗi một thính giả nhắc tới Thẩm Bạch một lần nữa, đều không khác gì vạch vết sẹo của cô một lần nữa.

Cô chưa bao giờ hối hận như vậy.

Khi nào thì mới tốt đây? Cô bình tĩnh và tuyệt vọng nghĩ.

Có lẽ vĩnh viễn cũng không khá hơn.

Nghĩ tới đây, lồng ngực của cô khẽ giật, phát ra một nụ cười châm chọc.

Tiếng cười này quấy nhiễu Vu Chu, nàng chậm chạp quay mặt lại, đầu tiên là nhìn thoáng qua môi Tô Xướng mím lại, sau đó nhìn thoáng qua điện thoại cô tắt, nàng nói: "Chị đi đi, có rất nhiều công việc đang tìm chị, không phải sao?"

Tô Xướng có chút sụp đổ, ngay cả ngồi lâu một chút cũng không được sao?

Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Vu Chu, rốt cuộc em muốn chị thế nào?"

Rốt cuộc em muốn chị thế nào đây? Nói không cần chị chính là em, nói còn thích chị chính là em, đồng ý với chị có thể thuận theo tự nhiên khiến chị cho rằng cố gắng là có thể hàn gắn chính là em, đồng ý với chị được nước lấn tới cho chị hy vọng chính là em, hiện tại bảo chị lập tức rời đi cũng là em.

Lồng ngực của cô co rút như là bị bệnh, đang kéo dài hơi tàn mà thở.

Cô đột nhiên không hiểu tại sao mình phải như vậy, nếu như không thích Vu Chu, có phải tất cả đều sẽ tốt đẹp không.

"Em không muốn chị thế nào hết," Vu Chu vùi đầu trong khuỷu tay, giọng nói rất yếu ớt, "Em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, em chỉ biết là trạng thái của em rất không tốt, chúng ta có thể tách ra một chút hay không, vậy, rời xa một chút."

"Em đã sớm rời bỏ chị, không phải sao?" Tô Xướng run giọng trả lời.

"Em đã sớm không cần chị nữa," cuối cùng cô không còn kìm nén nữa, vạch trần sự thật, "Em vẫn chưa từng nghĩ tới việc cần chị, là chị, là chị mặt dày mày dạn đuổi theo em, thật ra em không cần khó xử như vậy."

"Có thể em cảm thấy, lần này chị lại tìm em, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, nhưng không phải, chị cũng có lòng tự trọng, chị cũng không muốn bị em khinh thường, nếu như em nói, em thật sự không muốn ở bên chị, chị sẽ không tìm em nữa."

"Vu Chu, chị cũng có lòng tự trọng." Cuối cùng cô nói như vậy.

Ba chữ lòng tự trọng khiến Vu Chu đột nhiên sụp đổ.

Bả vai nàng run lên, sau đó dùng giọng nói càng run hơn nói: "Sai là sai ở chỗ, lòng tự trọng này, em cũng có."

Thật đáng ghét, tại sao nàng cũng có.

Nàng không thể vui vẻ nói đúng vậy, tôi chính là được tổ tiên phù hộ mới gặp được quý nhân dìu dắt, tôi có thể dập đầu còn dập đầu hai cái với Tô Xướng, tôi có thể cười hì hì nói tôi đã làm chim hoàng yến của Tô Xướng các người hâm mộ đó, tôi không cần giá trị gì cả, tôi vốn chính là một con cá muối nửa đêm trước ngủ ở chỗ này nửa đêm sau ngủ ở chỗ kia.

Nhưng thật kỳ lạ, con người tại sao phải có lòng tự trọng, tại sao mặc dù thật sự rất bình thường, rất bình thường, lại vẫn vọng tưởng chứng minh chính mình?

Nữ Oa Thượng Đế gì chứ sao lại khốn nạn như vậy, tại sao lại để nàng rõ ràng không có giá trị mà không thể không chấp nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng lại phải có khí phách?

Rời khỏi Tô Xướng hơn nửa năm, cuộc sống của nàng một chút khởi sắc cũng không có, còn càng ngày càng hỏng bét, sau đó nàng cho rằng dần dần tốt lên, tất cả đều là thành lập trên cơ sở Tô Xướng.

Tô Xướng kéo đạo diễn tới cho nàng, đầu tư kịch truyền thanh cho nàng, để cho nàng dần dần nổi tiếng, có thể chọn lựa nhà xuất bản, để cho nàng có càng nhiều độc giả, có nhiều người yêu nàng hơn, còn có mấy người bạn tốt.

Nhưng tất cả những thứ này, đều bắt nguồn từ bàn tay Tô Xướng.

Nói thật không sai, Tô Xướng là cha mẹ tái sinh của nàng, nàng nên dập đầu với Tô Xướng.

Nàng cười giễu cợt, nước mắt rơi xuống, nhìn Tô Xướng, chân thành mà bất cần đời nói: "Tô Xướng, em dập đầu với chị nhé."

"Em nói cái gì?" Giọng Tô Xướng như bị nghiền nát, môi khẽ run lên.

"Em nói, em nên dập đầu với chị, tất cả những gì em có ngày hôm nay, đều bắt nguồn từ chị." Vu Chu nói.

"Sao em có thể nghĩ như vậy?"

"Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!"

Không thể chịu đựng được nữa, nàng khóc và nói với Tô Xướng, "Tất cả mọi người đều nói như vậy, họ nói, em nên dập đầu với chị."

"Ai nói?" Tô Xướng xương hàm nhô ra, trong mắt rưng rưng.

"Cư dân mạng, diễn đàn kia, những người không quen biết, những người khách quan lại bình tĩnh." Vu Chu dùng sức nức nở.

"Tại sao em phải quan tâm bọn họ nói thế nào chứ?" Tô Xướng muốn vươn tay kéo nàng.

Vu Chu khóc nói, "Bọn họ nói là em, sao em có thể mặc kệ chứ? Bọn họ nói là tác phẩm của em, nhân vật của em, là em, là chị, Tô Xướng, là chúng ta."

Nàng khóc rất to, càng lúc càng tuyệt vọng.

"Em đừng xem những thứ vô vị đó," rốt cuộc Tô Xướng cũng biết mấu chốt ở chỗ nào, nhưng cô giống như càng sắp mất đi Vu Chu, cô nhịn xuống nghẹn ngào, tận lực bình tĩnh nói với nàng, "Bọn họ căn bản không hiểu, bọn họ nói đều là những thứ trong tưởng tượng của bọn họ, thật ra có rất nhiều người thích em, ủng hộ em, chân thành thật lòng đối đãi với em, hơn nữa em vốn đáng giá. Em đừng để ý chướng khí mù mịt kia, nhìn nhiều thứ tốt một chút, không tốt sao?"

Vu Chu lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Em không phải chị, em rất vô dụng, chị là một nửa nhân vật của công chúng, lúc trước em đã nói, chị trời sinh đã thích hợp được ngưỡng mộ, chị có một trái tim mạnh mẽ bẩm sinh, em chính là loại trái tim thủy tinh mà những người đó nói, bọn họ biết trái tim thủy tinh của em, còn thích đập vỡ nó ra xem, đến cười nhạo, nói Bát Đại Khâm Sai bước ra một chuyến. Được rồi, bọn họ chứng minh rồi, em quả thật là, em chính là trái tim thủy tinh."

"Không có ai là trái tim mạnh mẽ trời sinh cả, Vu Chu." Tô Xướng nhìn nàng, nước mắt lung lay sắp đổ cuối cùng cũng lăn xuống.

Đây là lần đầu tiên cô không khống chế được khóc trước mặt Vu Chu, nhưng vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, giống như nước mắt đọng trên mặt, đều là đi nhầm đường.

"Không có ai." Cô lại bình tĩnh thấp giọng lặp lại một lần nữa.

Mười năm ở trong giới, cô đã trải qua đâu chỉ những thứ này.

"Chỉ là trong các sự kiện lặp đi lặp lại, học cách phân biệt những gì có giá trị. Đối với chị, sự ủng hộ, yêu thích, sự khích lệ, sự chân thành và tình yêu của thính giả, có giá trị. Chị sẵn sàng nỗ lực vì những điều này, những thứ khác cứ để chúng mãi mãi trong bóng tối." Cô khẽ khịt mũi, ánh mắt như một đại dương sâu thẳm.

Giống như avatar cô dùng mười năm, màu xanh dương thâm thúy mà trống trải.

"Đúng vậy, chị rất lý trí," Vu Chu cười tự giễu, "Nhưng em không làm được."

"Không phải em không làm được, em có thể phân biệt cái gì có giá trị, cũng biết nên tốn thời gian vào cái gì. Em rất thông minh." Tô Xướng lắc đầu.

"Chị đã vì em mà làm rất nhiều, thực sự rất nhiều, Chu Chu, nhưng nó không quan trọng trong mắt em."

Vu Chu cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, nàng chỉ là cho tới bây giờ cũng không có cho rằng, tình yêu của Tô Xướng, có giá trị như vậy.

"Hôm nay chị mới hiểu được, thực ra em để ý rất nhiều thứ, em để ý đến Hướng Vãn người mà em gọi là "xuyên không" đến, để ý đến việc bò sữa nhỏ có ho hay không, để ý đến việc Bành Hướng Chi có gửi WeChat cho đám lưu manh hay không, để ý đến từng phản hồi của độc giả, thậm chí để ý đến những tin đồn trên mạng, những chuyện tầm phào, em có thể mỗi ngày mỗi đêm vì chúng mà không ngủ được."

"Tâm tư em rất tinh tế, chị biết, chị hiểu. Lúc chúng ta mới ở bên nhau, có một lần ra ngoài ăn cơm, bị fan cũ của chị chụp, đăng lên mạng, thật ra không có lan truyền rộng rãi, bởi vì không có gắn hashtag, cũng chỉ có fan cũ quen biết chia sẻ hơn mười cái. Em ngoài miệng nói không có gì, trên thực tế ba giờ đêm chị tỉnh lại, nhìn thấy em trên Weibo, không ngừng tìm kiếm "Tô Xướng", không ngừng cập nhật, bởi vì em sợ."

"Em sợ bị khuếch tán, sợ bị quấy rầy, chị đã biết rồi, cho nên sau khi em ngủ, chị gửi tin riêng cho từng fan cũ, thỉnh cầu họ xóa đi, họ đối xử với chị vô cùng tốt, rất nhanh đã phối hợp xóa đi. Cho nên, chị ở trên mạng, không bao giờ công bố cuộc sống riêng tư của chị nữa, bởi vì em sợ."

"Giống như số người chia sẻ ảnh rất ít, thực ra người nói "dập đầu" cũng chỉ là một phần rất nhỏ rất nhỏ, phần lớn mọi người sẽ không thật sự có ác ý, phần lớn mọi người cũng rất biết tôn trọng nguyên tác và sáng tạo lại, cùng là người sáng tạo, sẽ không nói ra hai từ "dập đầu" với bất kỳ bên nào, nhưng em lại để tâm đến vài bình luận rất ít kia, dù chúng hoàn toàn không chiếm ưu thế."

"Em có biết, chị có bao nhiêu hy vọng, những thứ em để ý, dùng ở trên người chị không."

Tô Xướng nhẹ nhàng cười, vẫn rất dịu dàng.

"Em để ý đến tất cả mọi thứ, chú ý đến tất cả các chi tiết và thấy tất cả những điều tốt và xấu."

"Nhưng Vu Chu, em có thể nhìn chị một chút được không?"

Chị, người sống sờ sờ đứng ở trước mặt em.

Nước mắt Tô Xướng không kiềm chế được, làm ướt khuôn mặt tinh xảo giống như người trong tranh, tiếng khóc của cô rất yên tĩnh, thật sự giống như làm ướt một bức tranh.

"Em không thể." Cô thấp giọng kết luận.

Khom lưng cầm lấy điện thoại, xoay người bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc