Vu Chu không thích du lịch lắm, nhưng nàng rất thích cảm giác cuộc sống có hi vọng, nàng coi việc cùng Hướng Vãn đi Khánh Thành như một chuyến du lịch, nghiêm túc lên kế hoạch, dù sao từ lúc dịch bệnh tới nay, đã một thời gian rồi nàng chưa ra khỏi Giang Thành.
Nhưng đó là cách mọi thứ diễn ra bất ngờ, và trước ngày 18 tháng 12, một điều không quá nhỏ đã xảy ra.
Hướng Vãn đỏ mặt.
Vu Chu cho rằng chuyện "hot" này đều là nước ấm nấu ếch, chậm rãi chậm rãi chồng chất, nhưng không phải.
Có một ngày nàng đột nhiên phát hiện Hướng Vãn có một bình luận trên Weibo nói bánh bột ngô vừng không ngon lên tới bốn trăm like, sau đó lại nhấn vào trang chủ của cô nàng, phát hiện số lượng người theo dõi đã lên 90 ngàn.
Cách thời điểm livestream 30 ngàn, cũng không lâu lắm.
Điều này có nghĩa là trong thời gian ngắn, cô nàng đã nhận được rất nhiều sự chú ý.
Bởi vì tâm trạng đà điểu của Vu Chu, nàng đã bỏ diễn đàn kia một thời gian, cho đến khi tự hỏi chuyện Hướng Vãn có nổi tiếng hay không, nàng mới nhấn vào, phát hiện có một bài viết giới thiệu về tác phẩm của Hướng Vãn.
Bài viết không cao lắm, mới 5-600 phản hồi, không có dấu hiệu gì là nổi tiếng.
Vì thế nàng lại tìm kiếm trên diễn đàn của kênh bên cạnh, tuy không thấy tên Hướng Vãn, nhưng bộ kịch ngôn tình của cô nàng với mức độ phổ biến tầm trung gần như chiếm trọn trang đầu.
Bộ kịch này bỗng nổi tiếng, nổi lên một cách bất ngờ, ban đầu mọi người nhìn chỉ là một bộ kịch ngọt ngào bình thường, nhưng không hiểu sao, sau hai kỳ, đột nhiên leo lên vị trí số một trên bảng xếp hạng.
Đầu tiên là hấp dẫn một phú bà, donate đến sáu con số, sau đó dưới sự dẫn dắt của số tiền thưởng kinh người này, rất nhiều người bắt đầu chú ý đến bộ kịch này, sau đó, độ thảo luận bắt đầu lên men.
Mà Hướng Vãn là nữ phụ có rất nhiều phân đoạn trong bộ kịch này, cũng vô cùng đáng yêu, lượng fan tăng thậm chí còn vượt qua nữ chính.
Bộ kịch truyền thanh phi thương mại kinh phí cũng không cao này, ngay cả thu âm cũng không phải, thu nhanh, làm nhanh, lên cũng nhanh, vốn dĩ bởi vì miễn phí, không ôm bất kỳ hy vọng lên bảng nào, may mà có vị phú bà kia.
Vu Chu trợn mắt há hốc mồm, cảm thán cô nàng thật sự là mệnh tốt.
Trên đường sắt cao tốc Khánh Thành, nàng hỏi Hướng Vãn: "Bộ kịch đó của em hot rồi, sao em không nói với tôi?"
"Em nên có cảm giác gì?" Hướng Vãn lấy tay chống mặt, hỏi.
"Khu bình luận bộ kịch kia của em, em không xem sao? Lượng phát sóng gì gì đó?" Thật là kỳ lạ.
Hướng Vãn tiếp tục chống mặt: "Xem rồi, bình thường."
"Bình thường? Bình thường chỗ nào?"
Hướng Vãn nghĩ nghĩ: "Là khen em, đó là chuyện bình thường."
Cười chết đi được, logic thật đẹp.
"Nếu chị đã để ý chuyện này, em sẽ nói với chị." Hướng Vãn khiêm tốn nói, "Kịch mì ăn liền của em, nhờ bộ kịch ngôn tình này mà cũng nổi lên một chút."
"Tôi để ý? Cái gì gọi là tôi để ý?" Vu Chu có chút muốn oán hận cô nàng, nể tình cô nàng hot, lại sợ hãi, phẫn nộ cắn ống hút coca.
"Nếu đã như vậy......"
"Cẩu phú quý, chớ quên, em nhớ rồi." Hướng Vãn cười nói.
Vu Chu an ủi trong lòng.
Tàu cao tốc lướt qua phong cảnh bên ngoài cửa kính, một mặt chạy một mặt rải, rất nhanh đã đến Khánh Thành.
Vu Chu dẫn Hướng Vãn ra khỏi nhà ga, giống như mẹ già cũng đeo ba lô cho Hướng Vãn, đón xe ở cửa nhà ga trực tiếp đến khách sạn Phú Sĩ bên cạnh công viên Cảnh Sơn.
Hai người mua vé muộn, lại ngồi taxi thêm bốn mươi phút, đến khách sạn đã là lúc trời tối, cả hai bỏ qua ý định đi chợ đêm quyết định nghỉ ngơi sớm.
Vu Chu mang ba lô vào phòng cho Hướng Vãn, sau đó đặt lên giường, lấy quần áo thay bên trong ra, chuẩn bị mang đến phòng mình. Hướng Vãn đóng cửa lại, đi vệ sinh trước.
Vu Chu đang lục tìm đồ ngủ, thì điện thoại vang lên.
Là Tô Xướng.
Đi thẳng vào vấn đề, lần này là có việc: "Hướng Vãn có đó không? Có việc tìm em ấy."
"À, em ấy đang trong phòng vệ sinh, lát nữa em sẽ nói với em ấy một tiếng, bảo em ấy gọi lại cho chị."
"Không cần, em nói thẳng với em ấy, bản sửa đổi hợp đồng chị gửi đến email của em ấy, WeChat của em ấy vẫn không trả lời chị."
"A, có thể là trước đó bọn em đang trên đường đi, không có tín hiệu, lát nữa em ấy thấy được chắc sẽ trả lời chị." Vu Chu giải thích.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, hỏi ngược lại: "Trên đường đi?"
"À, đúng, em không ở Giang Thành." Cô nhẹ nhàng hỏi như vậy, Vu Chu không hiểu sao có chút chột dạ.
"Ở đâu?" Tô Xướng lại hỏi.
"Khánh Thành." Vu Chu gãi gãi đầu.
Nàng rất kỳ lạ tại sao mình lại có phản ứng như vậy, có thể là bởi vì sau khi chia tay, nàng vẫn không rời khỏi Giang Thành, mà trước khi chia tay, bất luận là đi đâu, Tô Xướng đều là người biết đầu tiên.
Nàng có chút sợ Tô Xướng hỏi: "Sao chị lại không biết?"
Như vậy nàng sẽ không hiểu, hẳn là dùng ngữ khí gượng gạo hỏi ngược lại "Tại sao chị phải biết", hay là dùng ngữ khí thỏa hiệp đáp ứng "Quên nói với chị".
Nhưng Tô Xướng không hỏi, cô chỉ ngừng vài giây, sau đó hỏi nàng: "Là có việc gì sao?"
Giọng Tô Xướng rất dịu dàng, nhưng Vu Chu nghe ra một chút kiềm chế cảm xúc.
Vu Chu và Hướng Vãn hai người đi Khánh Thành, nhưng Tô Xướng không biết, còn gọi điện thoại tới tìm cô nàng, cho rằng lúc này hai người hẳn là ở nhà.
"Em ấy phải tham gia một hoạt động, em đi cùng em ấy." Vu Chu nói, suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, "Em ấy chưa từng ngồi tàu cao tốc, em không yên tâm."
"Ừ." Tô Xướng nói.
Vu Chu ngồi ở trên giường, lấy tay moi hoa văn được thêu trên chăn.
Quả nhiên, đầu dây bên kia lại hỏi: "Hai người đang ở khách sạn sao?"
"Ừm, vừa tới."
"Ừ." Lại là một chữ "Ừ", nhưng có chút nhẹ, giống như vứt bỏ cảm xúc.
Vu Chu đột nhiên nhớ tới, trước kia Tô Xướng cũng từng tham gia triển lãm truyện tranh ở nơi khác, cũng chính là hoạt động offline của CV, nhưng mình chưa từng đi cùng cô.
Bởi vì mình bận rộn công việc, da mặt mình lại mỏng, luôn cảm thấy ngại xin nghỉ, đặc biệt là xin nghỉ để đi cùng bạn gái.
Nàng suy nghĩ một chút, có chút lỗ mãng nói ra một câu.
Nàng nói: "Bọn em đặt hai phòng, em chỉ ở đây lấy đồ thôi."
Lời giải thích này rất không cần thiết, dường như Tô Xướng cũng không ngờ nàng sẽ nói, cho nên bên kia im lặng ngắn ngủi, tiếng hít thở nhẹ nhàng, sau đó linh hoạt, bởi vì Tô Xướng cười.
Cô cười nói: "Ồ."
Cái chữ "ồ" này trước ngắn sau nhẹ, như là hơi cong đầu lưỡi, khoang miệng tròn trịa, bao bọc niềm vui không muốn để vào trong mắt.
Vu Chu cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ, nàng cũng không muốn làm cho mình rất có tình người, nhưng lần trước livestream, bởi vì nàng sốt ruột, có chút hung dữ với Tô Xướng, còn chưa xin lỗi.
Tô Xướng lại không nói gì nữa.
Vu Chu nói: "Vậy cứ như vậy?"
"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi."
"Hửm," nàng đột nhiên nhớ tới một việc, "Chị nói WeChat của em ấy không trả lời chị?"
"Ừ."
"Vậy sao chị không gọi điện thoại cho em ấy mà gọi cho em?"
Bên kia điện thoại lại không có động tĩnh, sau đó nàng giống như nghe được tiếng mím môi buông ra, Tô Xướng nói một câu: "Ồ."
Hơi giống chữ "ồ" lúc nãy, nhưng hơi nặng một chút.
Đầu lừa không đối mặt ngựa, cô dùng ngữ khí thừa nhận, trả lời một câu nghi vấn. Hơn nữa giọng nói của cô đủ êm tai, luôn khiến người ta mơ màng.
Vu Chu không thể không thừa nhận, nàng luôn bởi vì sự hàm súc của Tô Xướng mà để lại đường sống mà đẩy lên trên, mấy lần trò chuyện gần đây đều có loại tình huống này, làm cho nàng cảm thấy không tốt.
Giống như lúc trước cùng Tô Xướng mập mờ, cô thường gọi điện thoại cho mình, hai người nói những câu nghe có vẻ rất nghiêm túc, nhưng như thể mỗi câu đều đã được tháo gỡ bằng giọng điệu muốn nói mà lại thôi.
Thật phiền. Nàng không thích cảm giác không rõ ràng này.
Vì vậy nói một câu: "Đi ngủ, cúp máy đây."
Rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Hướng Vãn trong phòng vệ sinh không có động tĩnh, giống như biết nàng đang gọi điện thoại, chờ nàng cúp máy, mới vang lên tiếng rửa tay.
Vu Chu ôm lấy đồ ngủ, nói với Hướng Vãn một tiếng: "Tôi đi qua đây, đồ đạc của em đều ở trên giường, nhớ đóng kỹ cửa, xích chống trộm kia phải buộc lại, có việc gì gửi WeChat."
Hướng Vãn lần đầu tiên ở một mình, nàng vẫn không nhịn được dặn dò thêm hai câu.
Hướng Vãn ở bên trong mềm nhũn đáp một tiếng được, cách cửa kính bóng dáng xinh đẹp, nói với nàng "Chúc ngủ ngon".
"Ngủ ngon Hướng Vãn Vãn." Vu Chu nói.
Cô nàng bây giờ là người nổi tiếng, ngữ khí đối với cô nàng phải dịu dàng một chút.