HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

Đến ngày, Hoa Thư Giải đưa hắn lên phi cơ riêng. Thằng nhãi chết bầm cứ sống chết đòi bế hắn kiểu công chúa. Bạch Kết Dương dĩ nhiên là không đồng ý, sự nam tính của hắn không thể bị tàn phá đến thế được.

“Em chưa từng thử ở dưới nước bao giờ. Nước biển có thể dùng làm nước bôi trơn đó. “

Khỏi phải nói, hắn phải nhịn nhục mà chiều theo yêu cầu của Hoa Thư Giải. Một đường ra phi trường tư nhân, Bạch Kết Dương chỉ biết che mặt, nước da trắng giờ hoàn toàn mang màu gan heo. Hắn cố thu nhỏ bản thân vô hình đến mức có thể, nép sâu vào lòng Hoa Thư Giải như chim non nép cánh mẹ. Hoa Thư Giải cảm nhận được sự xấu hổ của người trong lòng, miệng cười tươi rói khiến ai nấy đều kinh sợ.

Má ơi, lão đại mà cũng biết cười trong sáng đến thế ư?

Bình thường khi mà Hoa Thư Giải cười, sẽ có một người chết hoặc bị tra tấn đến sống không bằng chết.

Thế mà hôm nay… Ai u trời sắp sập rồi.

Mỹ nhân nào là người thu phục được lão đại thế này? Xin nhận những kẻ phàm này một lạy a.

Mọi người xung quanh lén lút muốn nhìn thấy dung nhan người đẹp bé nhỏ đang nũng nịu (?) trong lòng lão đại, nhận được ánh mắt hung thần như muốn giết người từ ai kia đều sợ hãi dời mắt.

Nếu Bạch Kết Dương nghe được những suy nghĩ của họ, hẳn sẽ hét ầm lên: “Sự tồn tại của ông nó mờ nhạt đến cái mức đó hả? Con mắt nào khiến bọn mi thấy ta đang làm nũng với tên hỗn đản này?”

Hoa Thư Giải làm tròn nghĩa vụ, săn sóc thắt dây an toàn cho hắn, đồng thời gọi hắn cả một khay đồ ngọt để hạ hoả.

Hừ, biết điều đấy.

Bạch Kết Dương trong lòng bực bội mà tay không ngừng gắp bánh, gấp đến mức mà phồng to lên nhìn như hamster. Hoa Thư Giải ngắm không biết chán, trong mắt chỉ đong đầy yêu thương cùng sủng ái. Cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng khoá chặt trên thân, động tác của Bạch Kết Dương có phần cứng ngắc.

“Nè, ăn đi.” Bạch Kết Dương gắp một miếng bánh đưa đến miệng y, mặt đỏ thẹn thùng. Đừng hiểu lầm, hắn sắp đi rồi, cũng nên đối tốt với y một chút. Đợi mãi không thấy y cắn, Bạch Kết Dương mặt càng đỏ hơn.

“Hừ, không ăn thì thôi.”

Hắn rút lại đưa miếng bánh vào miệng, chưa kịp nhai thì bị kéo về phía trước. Một bờ môi ấm nóng tiếp xúc với miệng hắn, lưỡi vói vào bên trong cuốn lấy miếng bánh ngọt. Bạch Kết Dương theo bản năng muốn lùi ra xa lại bị ôm chặt hơn, kéo vào một nụ hôn nồng nhiệt. Khi hai đôi môi đã tách ra, Bạch Kết Dương chỉ biết thở hổn hển nhìn đối phương, vô tình nhìn thấy ánh mắt nồng đậm ôn nhu của y.

Trái tim hắn như đập lỗi một nhịp.

Không được, đầu óc mình bị chập mạch rồi hay sao?

Cái thế giới này nguy hiểm quá, Hoa Thư Giải cũng quá nguy hiểm. Hắn phải nhanh chóng rời đi thôi.

“Em yêu anh.”

Bạch Kết Dương nghe mà ngơ ngác, cảm nhận được một nụ hôn trên trán mình. Đến khi Hoa Thư Giải bắt đầu bàn bạc công việc với cấp dưới, Bạch Kết Dương thẫn thờ dựa đầu nhìn ra cửa sổ. Lâu rồi, không đi máy bay, cảm giác khá tuyệt.

“Kí chủ tập trung tập trung. Cứ thả hồn thế thì Hoa Thư Giải ngủm lúc nào không hay á! “

“Ồn ào cái lông, ta vẫn đang rất cảnh giác đó nha.”

Bạch Kết Dương bắt đầu lên dây cót não. Sẽ không tên nào đần đến mức dương dương tự đại cầm súng lên máy bay, đặt bom nổ cũng vô pháp. Hoa Thư Giải đặc biệt là thiên tài về bom, hẳn y cũng phải giám định kỹ càng mới sử dụng.

Vậy thì có thể là gì?

Đúng lúc này, một tiếp viên bưng đến một ly cà phê đen nóng được đậy kín nắp, thức uống yêu thích của Hoa Thư Giải. Bạch Kết Dương thực sự không hiểu sao trên đời có người uống được thứ đắng nghét đó.

Haizzz, nam chủ là mội cái giếng băng sâu, quả nhiên khẩu vị cũng không giống người thường.

Bỗng nhiên, Bạch Kết Dương có cảm giác là lạ. Cô tiếp viên này có nét vô cùng quen thuộc, nhưng hắn không thể chỉ ra đó là gì. Hoa Thư Giải giờ vẫn còn bận rộn nói chuyện, chắc cũng hạ cảnh giác với việc này.

Quá khả nghi. Ly cà phê đó nhất định không ổn.

“Ly cà phê này thơm quá, anh uống thử tí nha. “

Quả nhiên, mặt cô ả tái mét.

“Thưa, đây là thức uống của lão đại, anh không thể lấy đi. ” Cô ả nghiến răng.

“Anh ấy muốn uống thì để anh ấy uống. Ý của anh ấy là ý của tôi. “

Được cho phép, Bạch Kết Dương không đợi ả kịp ra tay, không người để ý giả bộ đi đến một chỗ xa xa, nhanh chóng mở hé nắp cà phê hít một hơi, môi kề sát thành cốc húp một ngụm nhỏ. Ngay lập tức, hắn đem cốc cà phê đóng chặt lại, bỏ vào hộp khoá cẩn thận rồi đem vào phòng kín không kẽ hở trên máy bay. Xong xuôi, đôi chân hắn nhũn ra, ngã khuỵu xuống đất.

“Kết Dương! “

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, y còn chưa kịp nắm bắt. Ngay khi thấy Bạch Kết Dương gục xuống, y hốt hoảng chạy đến đỡ, nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến như muốn bóp nghẹt trái tim y.

Nước da của Bạch Kết Dương chuyển màu xậm, ở phần dưới da và bất cứ nơi nào trong cơ thể đều xuất hiện những hạt máu nhỏ do các tĩnh mạch bị vỡ ra. Toàn thân Bạch Kết Dương thống khổ không thôi, hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, lồng ngực đau đớn như bị hàng ngàn quả búa đập mạnh vào.

“Là… Là Po-210.”

Hoa Thư Giải nhãn cầu như muốn nứt ra, nhanh chóng đưa hắn đến phòng cấp cứu được đặt sẵn trên phi cơ.

“Cố gắng hít thở, em nhất định sẽ cứu được anh. “

“Mau bắt lấy ả, đừng để ả chạy thoát!” Y gầm lên, đôi mắt phẫn hận như muốn đưa người đàn bà kia xẻ thịt đến trăm ngàn mảnh. Người đàn bà kia thất thần một hồi, mặt tối sầm không thấy rõ dung nhan.

“Haha… “

“Hahahaha! Hoa Thư Giải, mày đúng là quá tốt số. “

Mụ đàn bà xé rách mặt nạ, lộ ra dung nhan thật của mình.

Đó chính là Hoa Mộc Nhu.

Thể theo nguyện vọng của phu nhân, Hoa Thư Giải thả đường sống cho Hoa Mộc Nhu. Nhưng Hoa Thư Giải đâu phải người tử tế gì, ngay sau khi phu nhân lâm vào hôn mê y đem ả ném vào kỹ viện nằm trong đường dây mại dâm của gia tộc đối tác, cho rằng đó là một hình phạt thích đáng cho một kẻ dâm đãng như ả. Quả nhiên, ả sống không bằng chết, mỗi ngày phải tiếp chục khách, sống như một con búp bê tình dục rác rưởi. Dung nhan kiều diễm của ả bị thay thế bởi vẻ hốc hác tiều tuỵ cùng đôi mắt ngập tràn hận thù.

“Haha… Tao đã cố gắng đến tận lúc này chỉ để giết mày. Thế mà vẫn thất bại. ” Ả điên cuồng gào thét, hai tay mềm như bún vùng vẫy loạn xạ.

“Tao hận mày! Tao hận mày! “

“Mày hãy cảm nhận sự thống khổ cùng cực đi. Tên đĩ kia của mày sẽ chết, không gì có thể cứu được nó. Haha! “

Hoa Thư Giải tức sôi gan, đá mạnh vào sườn mặt của ả làm ả ngất đi. Y nhất định phải tra tấn ả đến chết, tha chết cho ả quả thực là một quyết định sai lầm. Hoa Thư Giải nắm chặt tay của Bạch Kết Dương, trong mắt chỉ mang sương mù của hoang mang và tuyệt vọng.

Theo như hệ thống cho biết, Po-210 là một chất kịch độc chuyên dùng cho ám sát, một kẻ giết người vô hình độc nhất vô nhị. Nó vô cùng hiếm, tuy nhiên chỉ cần tiếp xúc với một lượng rất nhỏ, kết quả chắc chắn sẽ chết. Vì nó là một loại phóng xạ alpha hiếm nên hít hơi cũng có thể nhiễm, hiệu quả nhất là pha vào đồ uống. Vì thế nên Bạch Kết Dương mới phải nhanh chóng cách li nó để đảm bảo an toàn trên máy bay. Loại độc này cũng không bị tia X phát hiện nên qua được ải kiểm tra hành lí.

Thủ đoạn của ả, quá độc ác.

“Lão… Lão đại, chất độc Po-210 này, người đã tiếp xúc không thể cứu chữa. Người nãy sẽ sớm… “

Mắt Hoa Thư Giải hằn những tia máu, vung tay đấm mạnh vào mặt bác sĩ. Nghe tin này như sét đánh ngang tai, hy vọng trong y như bị đập nát không chút lưu tình. Y điên cuồng lao vào đánh nhân viên y tế, những vệ sĩ định vào can ngăn cũng bị hành hung không ít.

“Các ngươi phải cứu được anh ấy, nếu không ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết. Nếu anh ấy chế-“

Y nhận ra mình không thể nói ra từ ấy, tâm trĩu nặng.

“Thư Giải… “

Nghe tiếng gọi yếu ớt của người thương, y ngay tức khắc đến bên giường, nắm chặt bàn tay nhợt nhạt của hắn như muốn hoàn toàn khảm vào da thịt.

“Đừng làm…gì họ… “

“Ngay khi… Tiếp xúc với nó… Anh đã biết anh sẽ chết… “

Hoa Thư Giải cắn chặt môi đến rỉ máu, những giọt nước mắt đau buồn chậm rãi tuôn rơi từ đôi mắt bao lâu chỉ dính huyết kia. Y hận, thực sự hận, y đã cố gắng hết sức để thay đổi tình cảm của hắn, đến khi có chuyển biến thì bi kịch lại xảy ra.

Sao ông trời đã ban hắn cho y, giờ lại nhẫn tâm cướp hắn khỏi y?

Y không thể chấp nhận, không thể.

“Dương… Dương…” Hoa Thư Giải run rẩy nỉ non. “Sao anh lại như vậy? Anh muốn rời khỏi em đến vậy sao? Tại sao, sao anh không hận em luôn đi, còn cứu em làm gì? “

Hoa Thư Giải khóc, khóc đến thảm hại, lời nói ra loạn xạ mơ hồ không suy nghĩ. Bộ dạng này của y khiến Bạch Kết Dương đau đớn hơn cơn đau đang hành hạ mình lúc này. Hắn yếu ớt xoa nhẹ mái tóc cứng cáp của y, kéo kéo để y cúi xuống, đặt trên trán y một nụ hôn.

“Nói bậy gì thế? Em… Đối với anh… Rất quý giá… “

Hoa Thư Giải như chết trân nhìn sự sống đang lìa dần đối phương.

“Anh cũng y-“

Lời chưa nói hết, cặp phượng màu ngọc bích dần nhắm lại, bàn tay được Hoa Thư Giải nắm chặt thõng xuống.

“Tít tít, nhiệm vụ 3: Giúp Hoa Thư Giải tránh bị ám sát trên chuyến bay tới Maldives, hoàn thành.”

———————————————————

Lời tác giả: Vậy là xong thế giới I rồi ha, tội Thư Giải quá xin lỗi cưng nhiều nha. Đọc mấy bộ hệ thống anh công thế giới đầu lúc nào cũng thấy thương tâm nhất á.

Bình luận

Truyện đang đọc