HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

“Tít tít, kí chủ bớt đùa giỡn lưu manh. Nam chủ là cục vàng cục bạc đó.”

“Hừ, mới bữa nào chân chó làm nũng với ta, giờ lại theo phe y lại hả?” San Ô nhe răng nanh, nhìn không khác con mèo nhỏ đang thị uy.

“Tui chỉ là… Haizzz tranh cãi làm gì. Nam chủ đây không phải là rắn bình thường đâu, là trăn anaconda đó, loài rắn có thể coi là lớn và khoẻ nhất thế giới.”

“Thật ư? Thảo nào phần thân rắn của y lớn như vậy.” San Ô tự nhiên nhớ lại lúc rảnh rỗi hắn có lướt google đọc được ít nhiều thông tin về loài trăn to lớn này, thậm chí còn xem video về chúng. Một con trăn có thể dễ dàng giết chết một con sư tử, một con cá sấu Bắc Mỹ và một con báo trưởng thành thì sức mạnh không thể khinh nhờn được. Lúc đó hắn thấy thích thú, nhưng giờ đổi thành nam chủ, hắn có chút sợ hãi a. Nhỡ đâu chuyện gì xảy ra, y không nhớ ra hắn không phải là sẽ bóp chết hắn sao?

Thôi kệ, đến được đâu thì đến.

“Đúng thế. Điểm khác là nam chủ không mang nọc độc, nhưng sức lực của y có thể bóp chết một người dễ như trở bàn tay. Đặc biệt, trăn anaconda chủ yếu săn mồi dưới nước, và là một trong những thú săn mồi đáng sợ nhất thế giới.”

“Rồi, khoẻ, săn dưới nước, không có độc, OK.” San Ô gật gật đầu, tiếp thu lượng thông tin mới có được. Mãng Cổ nhíu mày quan sát San Ô, phát hiện mới chỉ vừa rồi, con báo ngu mới thất thần. Kì lạ, chẳng lẽ còn gì khác thu hút sự chú ý của hắn ư?

Mà khoan, sao mình lại quan tâm cơ chứ?

Cảm nhận được sự dao động kì lạ trong thâm tâm, Mãng Cổ thấy vô cùng khó chịu. Lại thấy San Ô chính là nguồn cơn của thứ xúc cảm lạ lẫm này, trong lòng y càng thêm căm ghét con báo ngu ấy. Y không thể dễ dàng mềm lòng trước cái lòng tốt giả dối của hắn, biết đâu chừng một ngày nào đó hắn vứt bỏ y thì sao? Dù gì thì y không thể bị vứt bỏ như vậy được, dù có phải nịnh nọt con báo ngu này bao nhiêu, y cũng phải đạt đến mục đích của mình.

Mày nhịn được, Mãng Cổ, mày nhịn được!

Khi Mãng Cổ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, San Ô không biết tự lúc nào đã áp sát lại, khi y mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần chỉ cách mình vài centimet. Cái cảm giác quái dị kia lại dâng lên đến lồng ngực, Mãng Cổ theo bản năng muốn đẩy hắn ra lại bị nắm chặt. Hóa ra hắn chỉ muốn kiểm tra những vết thương của y, Mãng Cổ nghĩ vậy mà thân thể thoáng thả lỏng. Thuốc của hắn quả nhiên rất hiệu nghiệm, chỉ mất vài ngày đã hoàn toàn bình phục. Không hề giống như trước, mỗi khi bị thương y thường phải nằm một chỗ, vì không ai quan tâm nên y thường phải tự liếm vết thương cho đến khi khỏi hẳn, không thì lén ăn trộm thuốc từ chỗ thầy y, và quá trình này kéo dài đến cả tháng.

Y có nên trộm cái thứ thuốc đó không?

“Nghe này, ta cũng không rõ lắm về tộc rắn nhà ngươi, nhưng ta nghe lén người lớn nói cũng khá nhiều.” San Ô trơn tru bịa chuyện. “Tộc rắn nhà ngươi rất nguy hiểm, nếu ngươi được ăn uống đầy đủ chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh. Còn nữa, nghe nói ngươi có thể ở dưới nước rất lâu, thuận tiện săn bắt mấy con sống dưới nước. Giống ta nè, vậy thuận tiện cho việc rèn giũa ngươi rồi.”

“Ơ, không phải ngươi họ mèo sao?” Mãng Cổ lờ mờ nhớ ai đó từng nói loài mèo lớn ít khi săn mồi dưới nước.

“Rắn thối nhà ngươi đầu óc quá hạn hẹp. Nhà báo hoa mai ta trên cạn hay dưới nước đều có thể săn mồi được.” San Ô chống nạnh cười lớn, cái đuôi vô thức vẫy không ngừng. Mãng Cổ chưa kịp hỏi thêm thì bị San Ô đẩy xuống dòng suối gần đó, tay chân hốt hoảng khua loạn trên mặt nước. Suối không tính là quá sâu, nhưng nước chảy xiết, Mãng Cổ lại chưa từng bơi dưới nước lần nào. 

Con báo ngu đó định giết mình hay sao?

Nghĩ vậy, tâm Mãng Cổ lạnh xuống. Quả nhiên y không thể tin tưởng tên này, giờ hối hận cũng quá muộn. Nước liên tục xộc thẳng vào mũi làm Mãng Cổ không kịp đề phòng, thân thể yếu ớt bị từng đợt chảy xiết quật ngã, kéo y xuống dưới, mặt nước tưởng chừng gần nhưng y không tài nào vươn tay chạm đến được. Mãng Cổ thần trí bỗng trở nên mê mang, thân thể buông lỏng mặc dòng nước chà đạp. Bỗng nhiên y rơi vào một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy mình, Mãng Cổ vô thức áp sát lại, bám chặt vào nguồn nhiệt đó như thể chỉ cần để vuột mất, y nhất định sẽ chết. Y cảm nhận cơ thể mình được nâng lên trên, ngay khi y tiếp xúc với không khí thì hít lấy hít để, ho khạc ra nước đến tung tóe.

“Ngươi bị ngu à? Sao lại không hóa thân thành rắn mà thở dưới nước?” San Ô bực bội mắng.

Mãng Cổ sắc mặt đỏ gay, mũi miệng đều mang cảm giác cay xè khó chịu. “Ta không biết bơi, mắc mớ gì ngươi đẩy ta xuống nước?”

“Ơ, không phải rắn nào cũng biết bơi à? Ta tưởng ngươi cũng vậy chứ.” Mãng Cổ nghe San Ô ngây ngô nói vậy mặt tối sầm, tự hỏi rốt cuộc trí thông minh của con báo ngu này đã âm mấy hạng rồi. Thù này y nhất định ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó sẽ trả lại hắn cả vốn lẫn lời.

“Thôi được, lần này lỗi tại ta sơ suất. Ta dạy ngươi bơi, được chưa?” San Ô nhanh nhẹn đem Mãng Cổ nằm sấp lại, thân thể gầy gò của Mãng Cổ trên tay hắn nhẹ tựa lông hồng, lòng không khỏi xót xa. Mãng Cổ sau màn vừa nãy vẫn chưa nguyện ý tin tưởng San Ô, muốn vùng dậy bỏ đi thì nhận thấy bàn tay của hắn cố tình vươn đến phần thân trước của y, mang tính uy hiếp rõ rệt. Mãng Cổ thẹn rõ ra mặt, nhìn vẻ mặt đắc thắng của San Ô mà lòng hận đến muốn giết người, nhưng y không thể đánh lại con báo ấy. Nuốt cục tức vào trong, Mãng Cổ không cam nguyện nghe lời San Ô, ai mà biết nếu làm trái lời hắn ta lại định làm gì.

Mối nhục này, y tất trả!

———————————————————

A Mỹ lén lút bám theo hai người họ, móng tay bị chà đạp đến suýt bật máu. Cậu lúc đầu nhìn thấy dáng vẻ bán rắn của Mãng Cổ mà thấy ghê tởm đến cùng cực, cái đuôi nhớp nhúa đáng sợ nhất định sẽ theo cậu vào ác mộng mất thôi. Nhưng, đáng kinh ngạc hơn nữa, San Ô của cậu không hề cảm thấy kinh tởm, trái lại còn tỏ ra rất thích thú. Cái ánh mắt sáng rực của hắn làm cậu thấy vô cùng khó chịu, vì nó hướng về một người không phải cậu, tồi tệ hơn đối phương lại là một con rắn chết tiệt. San Ô trước giờ chưa từng nhìn cậu với ánh mắt mãnh liệt đến như vậy, nỗi ghen tị như muốn cắn nuốt trái tim đầy kiêu ngạo của A Mỹ. Lúc San Ô đẩy y xuống nước, A Mỹ vui mừng không thôi, nghĩ rằng San Ô rốt cuộc cũng trừ khử con rắn ngứa mắt đó, ai ngờ khi y chìm xuống, hắn lại nhảy xuống cứu, rồi đem y ra chỗ nước an toàn dạy y tập bơi.

Cảnh tượng phô bày trước mắt khiến A Mỹ khó mà chấp nhận được, trong lòng đem con rắn thối đó thiên đao vạn quả cả nghìn lần.

San Ô của cậu, con rắn thối đó dám mê hoặc San Ô của cậu, đến mức cậu không còn nhận ra cậu bé thú nhân mà mình yêu mến nữa.

A Mỹ không thể nhìn tiếp, chạy một mạch về nhà khóc lóc với phụ mẫu của mình, đem hết mọi uất ức trào ra hết thảy.

“Ngoan nào A Mỹ, San Ô nhất định chỉ đang chơi đùa thôi. Người nó thích nhất vẫn là con mà.” Phụ mẫu A Mỹ, A Thiện, nhẹ nhàng vỗ về A Mỹ. Ở nơi A Mỹ không thấy được, trong mắt A Thiện nổi lên ám quang khó có thể che giấu.

“Phụ mẫu à, con phải làm sao bây giờ?  Con muốn San Ô bám con như trước đây cơ! Con rắn thối đó, sao không chết đi cơ chứ?” A Mỹ nước mắt giàn giụa vùi đầu vào ngực A Thiện, thanh âm ấm ức làm nhũn lòng người đối diện.

“A Mỹ đừng nực cười như thế. San Ô đối với con là tình cảm đặc biệt, sao có thể đem nó ngang hàng với con rắn kia được. Nghe phụ mẫu, dù hắn có làm gì, con tuyệt đối không được buông tay.”

“Nhưng… Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả. Nghe phụ mẫu, San Ô chính là người con sẽ dành cả đời sống cùng. Con phải làm cho nó mê muội con, đừng để nó chạy mất. Về phần con rắn kia, chờ nó chơi chán cũng sẽ bò về với con thôi.”

“Phụ mẫu…”

“Sao nào? Chẳng lẽ con không tự tin với sức hấp dẫn của mình hay sao?” A Thiện mỉm cười từ ái, thắp sáng tâm tình còn đang ủ dột của A Mỹ.

“Đúng đúng, San Ô nhất định thích con nhất. Cảm ơn phụ mẫu!”

“Được rồi, con đi đi. Nếu chuyện gì xấu xảy ra, liền nói cho phụ mẫu, phụ mẫu sẽ giúp con giải quyết.”

A Mỹ nhu thuận gật đầu, trên môi toả sáng một nụ cười tự tin. Cậu có gì mà phải sợ cơ chứ? Tự nhiên nghĩ con rắn thối đó có thể trở thành kẻ địch của mình, thực nực cười quá đi.

A Thiện giữ nguyên nụ cười của một phụ mẫu từ ái cho đến khi A Mỹ chạy khuất bóng, sau đó khuôn mặt trở nên nhăn nhó. Sự thay đổi thất thường gần đây của San Ô gã cũng biết, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy có gì phải đề phòng cả.

Đối với gã, tiền tài danh vọng là quan trọng nhất, gã và cả gia đình gã đều phải nhận những thứ tốt đẹp nhất. A Thiện lúc đầu kết bạn lữ với tộc trưởng đương nhiệm cũng vì địa vị của hắn, chứ không phải yêu đương gì. Sau đó, khi gã sinh ra A Mỹ, á thú xinh đẹp nhất bộ lạc, lòng tự tôn của gã đã cao giờ càng lớn thêm. Gã kiêu ngạo về tất cả những gì mình đạt được, và gã sẽ làm mọi cách để mọi chuyện theo đúng ý gã. San Ô là thú nhân có tiền đồ xán lạn nhất bộ lạc, đã vậy còn rất xinh đẹp khoẻ mạnh.

Một con mồi ngon lành như vậy mà để vụt mất là điều không thể.

Vì vậy, San Ô đã định sẵn là bạn đời của A Mỹ, không thể thay đổi. Không chỉ có lợi cho A Mỹ mà còn cho gã nữa, sau này khi San Ô soán ngôi tộc trưởng gã sẽ tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, thậm chí có thể lợi dụng con báo con ấy theo ý thích của mình.

Đôi mắt A Thiện tối lại. Nếu như thứ nghiệt chủng kia cản trở kế hoạch của gã, gã sẽ cho nó chết không toàn thây.

Dù gì thì… Gã cũng đã từng làm điều ấy một lần rồi.

———————————————————

San Ô cùng Mãng Cổ dành cả ngày chơi đùa ở con suối, đến khi trời nhá nhem tối mới chịu quay về. Ngoài dự liệu của Mãng Cổ, San Ô ấy vậy lại là một thầy dạy rất tốt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giúp y bơi một cách thuần thục. Không những vậy, y cảm thấy mình bơi dưới nước còn nhanh nhẹn và thoải mái hơn khi ở trên cạn, không còn sợ bị chìm nghỉm như mới đầu nữa. Thậm chí, y còn tự mình bắt những con cá nhỏ, từ giờ chẳng sợ đói bụng nữa.

“Giỏi lắm, hôm nay đến đây thôi. Mai ta lại ra đây tiếp, ta sẽ dạy cho ngươi một vài thứ mới nữa.” San Ô nhe răng cười, đôi mắt ngọc bích như rực sáng giữa sắc tối đang phủ dần trên tinh cầu thú nhân. Mãng Cổ nhìn thấy ánh mắt đó, lòng chợt động, có chút bối rối thất thần khi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.

Có cảm giác… Y là người duy nhất mà hắn nhìn thấy.

Điều đó làm tâm Mãng Cổ có chút ấm áp.

“Cảm ơn.” Mãng Cổ lí nhí.

“Ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ.” San Ô tròn mắt ngạc nhiên, không từ cơ hội sáp lại gần con rắn đang đỏ tía tai kia.

“Không có gì cả!”

Mẹ nó, con báo ngu vẫn là báo ngu, làm hỏng hết tâm tình cảm động của y.

“Sao có thể được? Ta vừa nghe ngươi nói cái gì dễ thương lắm. Mau nói lớn, không đừng trách ta.” San Ô uy hiếp bằng hành động, vươn móng về phía khe nhỏ trước thân của Mãng Cổ. Y gấp quá, đành phải chiều theo ý của con báo vô liêm sỉ.

“Được rồi được rồi, ta cảm ơn ngươi, được chưa?!”

Nhìn con rắn xù lông đến đáng thương, San Ô cũng không muốn trêu chọc y nữa “Haha! Thành thật như vậy có phải đáng yêu không?” Nói rồi, hắn vươn tay về phía Mãng Cổ, nở nụ cười tươi roi rói.

“Mau, cùng về.”

Mãng Cổ có chút mê mang nhìn cánh tay vươn về phía mình, lại nhớ về người đầu tiên vươn tay về phía y khi y mất hết tất cả. Lúc ấy, người đó cũng cười giống hắn, cũng là người duy nhất không dùng ánh mắt khinh thị hạ thấp chủng loài của y.

Phải chăng, thú thần vẫn còn thương y, lấy mất một người quan trọng với y rồi lại ban cho y một hy vọng khác?

Nếu vậy, y nguyện ý tin tưởng một lần.

“Ừm.”

Đôi tay của San Ô rất ấm, rất nóng dù ngâm nước gần như cả ngày. Bàn tay ấy nắm chặt lấy y, tựa như an ủi, lại mang theo sức mạnh khiến y cảm thấy an tâm biết nhường nào. Nó là đôi tay y không bao giờ muốn buông ra.

Mãng Cổ không hề biết, vào lúc này, y đã nở một nụ cười hạnh phúc.

———————————————————

“Kí chủ đừng nghĩ tui không biết ngài vừa làm gì nha. Cố tình đẩy nam chủ như vậy, không sợ quả báo à?”

“Quả báo gì ở đây? Ta làm vậy gợi cho y quyết tâm chinh phục (ta) ấy chứ.”

“Nói tóm lại, là vì lợi ích cá nhân của kí chủ ư?”

“Đúng, ngươi thông minh ra rồi đấy.”

“… Vô sỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc