“Anh Tô Hinh, hôm nay em làm cơm hộp. Cùng nhau ăn nhé.”
“Anh Tô Hinh, anh mỏi không? Để em xoa bóp cho anh.”
“Anh Tô Hinh, em không biết làm bài này, anh có thể chỉ cho em được không?”
“Anh Tô Hinh, em muốn xin một chức vụ ở Hội học sinh được không? Người ta muốn ở cạnh anh 24/7 đó!”
“Anh Tô Hinh, bla bla bla…”
…
“Cậu thôi đi có được hay không!?” Tô Hinh nhay nhay sống mũi, cái người con trai đang tươi cười vui vẻ trước mặt nhìn đáng ghét hơn bao giờ hết. Cái lạ là, loại hình của Mộ Hàm, trước đây hắn rất thích, nhưng mỗi khi nhìn y hắn lại không kìm được lắp thêm cơ bắp vào cho y. Tô Hinh không khỏi đỏ mặt, hắn rất thích thân thể cường tráng của hai nam nhân trước, thích cái cách mà họ có thể dễ dàng bao hắn trong vòng tay.
Tô Hinh thở dài, chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn thay đổi ư?
Thật đáng xấu hổ mà. (╥_╥)
“Em thích ngắm nhìn anh mà. Em có thể nhìn anh mãi mà không chán.”
Mộ Hàm nói điều này là thật, y thực sự rất thích nhìn Tô Hinh. Hắn là một người con trai rất đẹp, làn da trắng mịn ngang ngửa y, dáng người thon dài trông rất vừa mắt, đôi mắt phượng màu ngọc bích tĩnh lặng như nước hồ thu. Cả người hắn toát ra vầng hào quang cấm dục, khiến y dâng lên ham muốn vấy bẩn sự sạch sẽ đó.
Mộ Hàm chưa từng đè ai bao giờ cả, nhưng ý nghĩ nhìn thấy Tô Hinh mặt đỏ tai hồng, khóc lóc van xin dưới thân y lại mang đến cho y một khoái lạc vô cùng lớn. Mộ Hàm đầy ý vị liếm liếm bờ môi, y thực sự trông mong đến ngày Tô Hinh hoàn toàn thuần phục dưới tay mình.
“Cậu đang làm tôi khó chịu đấy.”
“Anh thật khó chiều mà. Nhưng em nghĩ sắp tới sẽ có trò chơi cho anh đó.” Mộ Hàm ý vị thâm trường đáp.
“Chị ta, rồi cũng sẽ tới thôi.”
Tô Hinh nhướn mày, trên môi nở nụ cười nhạt. Ngay khi Mộ Hàm vừa đi khỏi, Mộc Miên mấy ngày không thấy bóng dáng chặn đường hắn lại, vẻ mặt khẩn khoản.
“Mộ Hàm dạo này làm phiền anh, thân là chị gái nó, tôi thực sự vô cùng xin lỗi.” Mộc Miên cúi đầu liên tục, nên không thể nhìn thấy ánh sáng loé lên trong mắt Tô Hinh.
“Phải, cậu ta là con ruồi nhặng khó chịu.”
“Đúng chứ? Nó thật sự không thể dạy bảo nổi. Tôi biết anh rất coi trọng không gian của mình, nên tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác với nhau, đem Mộ Hàm chấn chỉnh lại. Anh không biết nó làm biết bao nhiêu điều xấu trong bóng tối đâu.” Mộc Miên len lén lấy ra một tấm hình, đó là Kiệt Xung thân thể đầy thương tích, khuôn mặt đầy hoảng loạn, co rúm mình trong góc nhà như một con thú bị thương.
“Thật không thể tin được, là Mộ Hàm làm sao?”
“Đúng vậy, tôi tuyệt đối không hề nói dối về bản chất thật của nó. Nó hiện giờ có hứng thú với anh, nên anh hãy chiếm lấy lòng tin tuyệt đối của nó.”
“Tôi thực sự không muốn tiếp xúc với kẻ đáng ghê tởm đến thế. Sao cô không báo cảnh sát?”
“Vì Mộ Hàm rất nguy hiểm, y có thể đưa ra cả rổ chứng cứ ngoại phạm để thoát tội. Anh nhìn thấy sức hút của nó rồi đó, cảnh sát sẽ tin à?”
“Bố cô đâu? Sao lại để con ông ta bại hoại thế này?”
“Lão già đó chỉ nghĩ đến thể diện và công ty của mình thôi, nếu có thể thì lão cũng sẽ cố bưng bít chuyện này.”
Mộc Miên hiện giờ không muốn có tình nghĩa cha con gì với Tuấn Miên nữa. Kiếp trước chỉ vì Mộ Hàm thể hiện xuất chúng ở công ty, lão ta chẳng thèm để ý đến cô nữa, tưởng như cô mới là đứa con riêng. Khi cô bị lộ băng cưỡng dâm, lão chỉ để ý đến hình tượng trước công chúng, nhưng đứa con gái cần sự an ủi nhất lại chẳng mảy may liếc một cái, còn cấm túc cô ở trong nhà. Đến khi cô mất tích, lão ta cũng không bỏ ra công sức để đi tìm, và Mộ Hàm đã dùng điều đó để triệt để cắt đứt hi vọng của cô.
Cô hận Mộ Hàm, và cô hận cả lão già kia nữa. Người cha nào có thể khốn nạn đến mức vứt bỏ con gái ruột của chính mình?
“Nếu được, tôi sẽ kéo lão xuống vị trí tổng giám đốc kia, hợp tác cùng có lợi với công ty anh. Được không?”
“Được rồi, tôi sẽ nghe theo cô.”
“Anh hiểu chuyện đấy.”
Mộc Miên vui mừng, bờ vai khẽ run vì phấn khởi. Cô đã tưởng Tô Hinh sẽ rất khó bị lôi kéo, ấy vậy mà chỉ với một bức ảnh thôi đã thành công xoay chuyển hắn. Có được Tô Hinh trong tay là một lợi thế lớn, một hacker có thể đột nhập phần lớn thiết bị điện tử sẽ là sự trợ giúp vô cùng đắc lực cho quá trình lôi Mộ Hàm xuống bùn. Mộc Miên siết chặt tay, kiếp này cô nhất định sẽ cho Mộ Hàm sống không bằng chết.
Đang chìm trong suy nghĩ, Mộc Miên cảm nhận được một cánh tay hữu lực vòng qua eo mình. Nhìn sang thì thấy gương mặt yêu nghiệt của Tử Lang, điệu cười phóng khoáng của anh khiến tim cô hẫng một nhịp. Âu Dương Tử Lang là một thành phần nguy hiểm, nhà mặt phố bố làm to, quan hệ của anh cũng bao gồm nhiều tên xã hội đen phi pháp. Tên Kiệt Xung kia cũng là cô nhờ anh tìm tới.
Mộc Miên đã bán thân thể mình đổi lấy sự trợ giúp của anh, một cái giá hữu nghị để có thể đả bại Mộ Hàm.
“Bảo bối, em có vẻ trò chuyện thân mật với tên nhàm chán kia nhỉ?” Âu Dương Tử Lang siết chặt eo cô hơn, một đêm hồng lãng với người con gái này đã khiến anh thêm thèm muốn cơ thể cô, tựa như có sức hấp dẫn siêu hình nào đó thôi thúc anh làm mọi thứ mà cô mong muốn. (T/g: Hào quang nhân vật chính!)
“Anh ta sẽ là trợ thủ đắc lực của chúng ta.” Mộc Miên mỉm cười, cô cũng không quan tâm gì mấy tới Tô Hinh, hắn ta chỉ đơn thuần là một thứ công cụ để cô lợi dụng triệt để. “Nên cho người theo dõi anh ta, nếu có gì bất thường xảy ra, tìm mọi cách kéo anh ta xuống cùng Mộ Hàm luôn một thể.”
———————————————————
“Lâu lắm rồi chị em mình mới cùng nhau đi về, chị nhỉ?”
“Ừ, lâu lâu cũng nên đổi gió một chút.”
Mộc Miên và Mộ Hàm cùng sóng vai nhau, cười nói vô cùng vui vẻ. Những người xung quanh nhìn hai chị em họ mà thấy ghen tị. Người đâu mà đẹp đủ cả đôi, đã vậy còn tỷ đệ hữu cung nữa, kiếm đâu ra một cặp chị em hoàn hảo về mọi mặt như thế. Mộc Miên khinh bỉ trong lòng, Mộ Hàm bẩn thỉu thế nào họ đâu có biết. Nhưng không sao, đợi đến khi cô vạch trần y theo cách tồi tệ nhất, Mộ Hàm sẽ lâm vào đường cùng thôi. Mộc Miên tận lực trò chuyện để thu hút sự chú ý của Mộ Hàm, dẫn y vào một chỗ khá vắng vẻ. Kiếp trước y dám quay clip cô, kiếp này cô sẽ trả lại, cho y cảm giác bị mấy thằng đàn ông thao khủng khiếp đến mức độ nào.
Mộ Hàm có nhạy bén đến bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi cạm bẫy này, người Tử Lang thuê đều là mấy gã cơ bắp có thừa. Haha, Mộ Hàm đến giờ hẳn còn nghĩ cô tin cái vỏ bọc của y nha, nhất định y sẽ phải hối hận.
Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ xuất hiện mấy tên bịt kín từ đầu đến đuôi, trông vô cùng dữ tợn. Mộc Miên chắn trước Mộ Hàm, thét lớn. “Các người là ai? Tôi… Tôi sẽ hét lên đấy!”
“Chị ơi, bọn họ là ai thế? Em sợ quá!” Mộ Hàm khóc nấc lên, tay cấu chặt góc áo của Mộc Miên.
“Đừng lo, chị sẽ bảo vệ em.” Mộc Miên bày ra bộ mặt kiên cường, lườm hung tợn với những kẻ đang bao vây họ.
“Haha, lũ nhỏ thó như các ngươi thì làm được gì. Ngoan ngoãn đi theo tao đi.”
Một tên chạy vụt tới, đè một mảnh giấy ướt lên mũi Mộc Miên. Mộc Miên bất tỉnh nhân sự bị lơ một bên, bọn chúng chuyển sự chú ý sang Mộ Hàm, người từ nãy đến giờ vẫn đang run rẩy trong sợ hãi. Một tên dùng tay đánh ngất y, vác y lên ném vào trong xe, chạy đi thẳng. Mộc Miên từ trên mặt đất ngồi dậy, ánh mắt ác độc dõi theo chiếc xe đến khuất dạng.
“Haha, chuẩn bị có clip hay cho mọi người xem đây.”
Xa xa, Tô Hinh nấp đằng sau một thân cây lớn chứng kiến tất cả. Trong đầu hắn vang lên tiếng của hệ thống. “Tít tít, nhiệm vụ 1: Giải cứu Mộ Hàm khỏi cảnh cưỡng bức tập thể.”
“Chà chà, kịch tình bắt đầu rồi đây.”
———————————————————
Mộ Hàm tỉnh dậy, phát hiện mình bị đưa đến một nhà kho bí ẩn, có vẻ biệt lập. Tay chân y bị trói nghiến lại, quây quanh y là một lũ đàn ông nhìn y như hổ đói. Mộ Hàm cười khẩy trong lòng, dạo gần đây quay clip sex quả thật là cách hữu hiệu mà đơn giản nhất để phá hoại một người. Y nhìn ánh đèn nhấp nháy trên máy quay trước mặt, mặt kính đen tuyền phản chiếu rõ nét hình ảnh của y. Mộ Hàm ngọ nguậy tay, phát hiện thứ mình cần tìm không thấy đâu.
“Mày đang muốn tìm cái này?” Một tên giơ lên chiếc do mini chỉ to bằng ngón tay cái, ve vẩy trước mặt y. Gã liếm liếm lên lưỡi dao sáng bóng, một phát cắt đứt bộ đồng phục mà y đang mặc. Làn da trắng sữa phô bày trước mắt, lồng ngực phập phồng gợi cảm như quyến rũ bọn họ. “Quả thật là hàng ngon. Bảo bối khỏi lo, bọn anh sẽ tận tình phục vụ mày, không những thế còn cho mày quà lưu niệm để nhớ mãi nữa.”
“Haha, lũ bị thịt bọn mày dám đụng vào tao à? Đừng tưởng tao không có cách cho bọn mày một trận và đi ra khỏi chỗ này.” Mộ Hàm cười khiêu khích, quay về bản chất thật của mình. Thực sự y không ngờ con dao bí mật đó lại bị phát hiện. Thường thì không ai có thể nghĩ y mang trên mình thứ nguy hiểm đó. Y đã nghĩ mình có thể giãy thoát và cho chúng một bài học, hoặc hơn thế nữa có thể nắm được kẻ đứng sau màn này. Mộ Hàm đưa mắt nhìn cái flycam bay giữa trần nhà, đôi mắt tối lại.
Haha, y thực sự bị bất ngờ nha. Chuyện bắt đầu trở nên bất ổn rồi đây.
“Úi chà, mèo con có móng vuốt này. Té ra thằng nhãi này cũng không ngây thơ như đồn đại nhỉ?”
“Chắc nó sợ quá hoá liều rồi. Lên anh em, bắt đầu cuộc chơi thôi.”
Bọn chúng bắt đầu sờ soạng thân thể của Mộ Hàm, xúc cảm gân guốc của chúng khiến y buồn nôn. Một tên nóng lòng cởi dây trói chân của y, tay mon men đến đai quần của y.
“Bọn mày làm cho ai vậy nhỉ? Thực ra thì, nếu bọn mày muốn tao có thể cho bọn mày thôi, chỉ vài cái dương v*t đâm vào cơ thể thôi mà, tao có thể chịu được.”
“Mày… Ra là một tiểu bạch kiểm dâm đãng. Mày thực sự đưa bọn tao từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy.” Gã bị thịt cười dâm ô, liếm lên hạt anh đào nhỏ xinh của Mộ Hàm. Lũ còn lại bắt đầu cảm thấy thèm thuồng, nhào vào như hổ đói.
“Từ từ nào các anh trai, em sẽ từ từ phục vụ các anh hết mà.” Mộ Hàm cười mị hoặc, hai đôi chân nõn nà dang rộng sang hai bên, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ gợi dục vô cùng. Lũ người thấy vậy lí trí dường như bay sạch.
Mộc Miên nấp ngoài thì cười đến đau bụng. Cuối cùng y cũng có ngày này, vẻ mặt đĩ thoả đó đều được cô thu lại toàn bộ, thanh danh của y nhất định sẽ nhơ nhuốc không thôi. Tuy nhiên, cô mừng hơi sớm.
“Nhưng mà đây là lần đầu của em đó, em mong người mạnh mẽ nhất sẽ là người đầu tiên tiến vào.” Giọng nói ướt át như mơn trớn khiến lũ đàn ông thần trí trở nên mơ hồ, bắt đầu quay ra cãi nhau xem ai được tiến vào trước. Mộc Miên cắn răng, một lũ ngu đần sao lại bắt đầu cãi cọ cái vấn đề không đâu, làm đại đi cho rồi. Bỗng nhiên, màn hình flycam tắt cái rụp. Mộc Miên hoảng hốt đập đập màn hình, lại phát hiện nó phát ra những tiếng rè rè như nhiễu tín hiệu. Kì lạ, đây là máy quay đời mới nhất, sao có thể hư hại vào lúc này được? Mộc Miên bối rối không biết xảy ra chuyện gì, không để ý đằng sau máy có gắn một cái loa bé tin hin.
“Mẹ nó, xảy ra chuyện gì à?” Mộc Miên nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt ở bên trong, cố gắng kiềm chế ý định muốn vào xem xét. Trong nhà kho thực sự là một đống hỗn độn, bọn đàn ông chửi bới với đánh đập lẫn nhau không thương tiếc, còn Mộ Hàm thì ung dung nằm bất động.
“Mấy anh đừng đánh nhau nữa. Hay là em chọn một người nha, cái anh đeo đồng hồ vàng kia kìa.”
Tên được chỉ định nhanh như cắt nhào tới, chôn đầu vào giữa chân Mộ Hàm, cười đến dại. Lũ đàn ông còn lại tức tối, định đến lôi gã ra thì thấy hai chân của Mộ Hàm vắt lên cổ gã, nhấn người lên ngồi thẳng trên vai gã. Mộ Hàm không hề chớp mắt đem cùi chỏ báng xuống đầu tên xấu số, lực mạnh đến độ như muốn nứt hộp sọ. Gã kia thét lên một tiếng đau đớn, ném Mộ Hàm sang một bên. Mộ Hàm chưa chịu buông tha, nhào tới cắn lấy tai của gã, “phựt” một phát xé xuống, để mặc gã ta đau đớn ôm chỗ tai máu tuôn như tắm.
“Nó có võ. Mau giữ nó lại!”
Bọn đàn ông như bừng tỉnh, tiến đến bao vậy Mộ Hàm. Một tên tức giận đánh vào mặt y, tên khác lại nhắm bụng y mà đạp.
“Nó là tên quái vật! Chơi nó nhanh rồi đánh nó chết luôn đi.”
“Dừng lại! Tất cả giơ tay lên!” Cửa nhà kho bị đạp mở, cảnh sát ùn ùn kéo vào. Lũ đàn ông tay không vũ khí bị doạ hoảng hồn, vô ý thức giơ cả hai tay lên. Mộ Hàm nhanh chóng giãy thoát chạy về phía họ, oà khóc nức nở.
“Huhu, cháu sợ quá. Làm ơn cứu cháu với!” Mộ Hàm gào lên sợ hãi, thân thể như thu bé lại nhào vào lòng cảnh sát gần nhất. Tiếng khóc thương tâm của y làm cảnh sát thấy xót thương vô cùng, sự căm ghét đối với lũ bắt cóc này lên đến cực điểm. “Bọn nó đánh cháu đau quá, chảy máu ra cả miệng rồi. Hức hức!”
“Sao có thể độc ác như vậy? Mau, bắt hết lũ bại hoại này.” Vị cảnh sát hét lên, tay ôm chặt Mộ Hàm, lâu lâu thì thầm vài câu an ủi. Lũ tội phạm nhanh chóng bị bắt, ánh mắt cay nghiệt hướng về phía Mộ Hàm.
“Đừng tin, nó là kẻ lừa đảo đáng sợ. Nó cắn đứt tai tôi đây này!”
“Bắt cóc một đứa trẻ ngây thơ rồi giờ còn đổ tội cho nó? Chúng mày đánh nhau thương tích thì tự chịu đi. Nói dối không biết ngượng, cậu bé yếu đuối đó có thể làm được gì cơ chứ?”
Bọn bắt cóc nói gì thì cảnh sát cũng không thèm nghe, lái xe đưa hết về đồn. Mộc Miên chứng kiến hết thảy, trong lòng dâng lên nỗi sợ không tên.
“Mẹ kiếp, Mộ Hàm nó sao may mắn đến thế chứ? Còn tưởng quay được nó bị thao đến chết cơ.” Đôi mắt đỏ rượu như rực ánh lửa, tay nắm chặt máy quay như muốn bóp nát nó. Mọi dữ liệu cô quay được ban nãy bị xoá sạch, cơn tức giận như kiến lửa cắn xé tim cô. Nếu không phải tránh để lại chứng cớ gây án, Mộc Miên thật muốn đập tan cái máy chết tiệt ngay bây giờ.
Mộ Hàm, Mộ Hàm, tao hận mày!!!
Mộ Hàm ngồi trong xe cảnh sát, thân thể nhỏ bé được phủ một chiếc chăn lớn, bên cạnh là một viên cảnh sát không ngừng động viên hỏi han. Khoé miệng của y cong lên, một tia khoái trá loé lên trong con ngươi ánh lam.
“Haha, Tô Hinh yêu dấu, anh là tuyệt nhất.”
“Tít tít, nhiệm vụ 1: Giải cứu Mộ Hàm khỏi cảnh cưỡng bức tập thể, hoàn thành.”