HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

“Anh không sao chứ?”

Một chiếc khăn mùi soa nhẹ nhàng chạm lên vành mắt của hắn, hương thơm thoang thoảng mùi hoa loa kèn.

Một sự lựa chọn mới lạ.

“A, xin lỗi…”

Sol bừng tỉnh khỏi sự thất thố của bản thân, bối rối lùi lại giữ khoảng cách với người đàn ông lạ mặt này. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Hắn chưa từng gặp người đàn ông này trong đời, thế nhưng chỉ một cái nhìn về phía hắn lại khiến trái tim của hắn thắt lại, trong lồng ngực như bị khoét một mảng trống hoác không thể nào được khỏa lấp. Sau gáy hắn nhói lên một cơn đau điếng, có cảm giác một thứ gì đó muốn trồi lên nhưng không thể vượt qua tầng sương mù trong tâm trí.

“Chúng ta… Đã từng gặp nhau chưa?”

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tôi từng gặp qua anh.”

Sol không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng, dù bản thân cũng không rõ bản thân tại sao lại cảm thấy vậy. Đối phương dĩ nhiên không thể quen biết hắn rồi, hắn cả đời chưa từng quen biết một ai ở tầng lớp thượng lưu như y, và dĩ nhiên, đối phương cũng không thể quen biết với một người có mẹ là người nhập cư như hắn. Không những vậy, hắn là một thám tử, là người không có quá nhiều bạn bè vì sự nguy hiểm của công việc, nên muốn quen biết người đàn ông này cũng khó.

“Nếu tôi không nhầm, anh đã khóc ngay khi nhìn thấy tôi. Nếu không trách tôi quá thô lỗ, anh có thể cho tôi biết, tôi giống người nào anh từng quen hay sao?”

Người đàn ông trước mặt mỉm cười dịu dàng, mùi nước hoa nam đắt tiền trên người y chỉ thoang thoảng chứ không nồng nặc đến khó chịu, khiến Sol lần đầu tiên trong đời cảm thấy yêu thích mùi hương từ một người đàn ông đến vậy. Không những thế, giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ của y xoa dịu trái tim đang đập nhanh của hắn, giúp hắn bình tĩnh trở lại.

“Xin lỗi, tôi cũng không rõ vì sao tôi lại vậy nữa. Thật kì lạ, rõ ràng tôi cũng chưa từng gặp anh.”

“Dù là gì, thực cảm ơn anh vì đã cứu con trai tôi. Nếu anh không ngại, tôi có thể mời anh một bữa tối được không?”

“Không cần đâu, đổi lại là người khác cũng sẽ làm như tôi mà thôi.” 

Sol xua xua tay, người đàn ông này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã khiến hắn bày ra đủ loại biểu cảm mà chính bản thân cũng không rõ vì sao. Một người có thể dễ dàng ảnh hưởng cảm xúc bản thân như vậy là một kẻ nguy hiểm, đó là điều ai cũng biết.

“Ai ai cũng sẽ xả thân cứu một đứa trẻ từ một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ nhanh sao? Tôi thực lòng muốn mời anh một bữa, tôi muốn tự tay làm những món ngon nhất chiêu đãi ân nhân quý của chúng tôi.” 

Người đàn ông khẽ cúi người, tay đặt lên ngực tao nhã cúi chào, đôi mắt xanh biếc trông mong nhìn thẳng vào hắn. Chúng như có ma lực khiến Sol trong giây phút đó thẫn thờ, không biết phải làm gì ngoại trừ đỏ mặt, gò má cao nhuốm màu hồng nhàn nhạt. 

Một bữa tối, cũng không hẳn là tệ đâu nhỉ?

“Được rồi, cảm ơn anh. Cho hỏi, tên anh là gì?”

“Rất hân hạnh được quen biết anh, tôi là Samael Rothenberg, là một tiểu thuyết gia.” Samael bế bổng con trai mình lên, hai gương mặt một lớn một nhỏ quả thực rất giống nhau. “Đây là con trai tôi, Bell Rothenberg. Tôi tính đặt cho thằng bé cái tên nghe ngầu hơn, nhưng Bell là tên ưa thích của mẹ nó. Cô ấy… đã mất vì bệnh tật.”

“Tôi rất lấy làm tiếc.” Sol có chút bối rối, gương mặt đượm buồn của Samael cũng kéo tâm trạng của hắn chùng xuống. “Rất vui được làm quen với anh, tôi là Sol Adan, tôi… là cảnh sát.”

Cũng không hẳn là không đúng đâu nhỉ?

“Ồ, Sol Adan! Là Sol Adan đó sao? Tôi đã nghe rất nhiều về anh.”

“Thật sao?” Sol tròn mắt ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Tôi đã theo dõi anh từ lâu. Anh là một trong những thám tử tài năng nhất của FBI, lập được nhiều thành tích khi còn rất trẻ. Không những vậy, tôi còn rất ngưỡng mộ tài năng đặc biệt của anh, khả năng có thể nhìn sâu vào cảm xúc của tên sát thủ thông qua hiện trường để lại, không phải ai cũng có khả năng vậy đâu. Thực tiếc có rất ít hình lộ mặt anh, nên tôi không hề nhận ra người tôi ngưỡng mộ lại ở ngay trước mắt, lại cứu cả con trai tôi nữa.”

“À, tôi không thích được báo chí vây quanh lắm. Thứ lỗi tôi nói nặng lời, nhưng đối diện với thi thể còn tốt hơn việc phải tiếp xúc lũ phóng viên như diều hâu đó.”

“Cũng phải, tôi hiểu mà. Công việc của anh rất nguy hiểm, và năng lực của anh cũng không phải là thứ mà nhiều người có thể hiểu. Tôi khó chịu khi nhìn cách họ nói về năng lực cảm thấu của anh, “kì lạ” và “đáng tranh cãi”, và còn nhiều từ khó nghe hơn nữa tôi không tiện nói ra.”

“Không sao, tôi đã quen rồi.” Sol bật cười khi nhìn hàng lông mày của Samael nhăn lại và cậu bé Bell gật đầu theo cha mình. “Gotenberg sao? Thành phố pháo đài đỏ của Đức… Anh là người Đức?”

Sol có nghe ra chất giọng không hề mang theo thanh âm người Mỹ của Samael, chất giọng đậm chất châu Âu,  trầm ấm như nhung và tỏa ra khí chất như một vị vương tử giàu có vậy.

“Đúng vậy. Sau khi vợ tôi mất, tôi chuyển nhà sang Mỹ và tiếp tục công việc viết lách ở đây. Tên của anh cũng đẹp thật đấy. “Sol” là mặt trời trong tiếng Latin, “Adan” là vườn địa đàng trong tiếng Tây Ban Nha. “Mặt trời nơi vườn địa đàng”, một cái tên đầy ý nghĩa. Mặc dù giọng anh thuộc dân Mỹ chính gốc nhưng có vẻ gốc gác anh cũng không phải ở đây nhỉ?”

“Anh đoán đúng rồi. Mẹ tôi là dân nhập cư từ Mexico, tôi cũng mang họ bà.”

“Bà ấy hẳn rất xinh đẹp và mạnh mẽ, đã nuôi nấng anh thành một người tuyệt vời như bây giờ.”

Sol gượng cười, trong lòng có chút ấm áp. Bà ấy không hẳn là người mẹ hoàn hảo nhất nhưng là người mẹ mạnh mẽ nhất, luôn muốn giành mọi thứ tốt nhất dành cho hắn. Dù bà đã mất từ lâu, nhưng bà vẫn luôn luôn là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn.

“Cảm ơn anh, Samael.”

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Samael mỉm cười, chìa tay về phía Sol. “Rất vui được biết anh, tôi có thể gọi anh là Sol chứ?”

Sol nắm lấy bàn tay của Samael đáp lễ. Bàn tay của Samael có chút lạnh lẽo nhưng đầy hữu lực và nhẵn nhụi, to lớn đến độ gần như muốn bao trọn bàn tay hắn.

Có một khoảng nhỏ, sâu trong tâm hồn, Sol cảm thấy đó chính là nơi mà mình thuộc về.

“Đây là địa chỉ của tôi, bữa tối sẽ bắt đầu lúc bảy giờ tối, nếu có thể tôi mong anh có mặt lúc sáu giờ. Tôi mong được gặp lại anh sớm, Sol.”

Samael tao nhã cúi chào, không quên tặng hắn nụ cười dịu dàng mà đầy từ tính của mình trước khi rời khỏi. Cậu bé Bell ôm chầm lấy lưng cha còn nhìn về phía hắn mà vẫy tạm biệt, để lại Sol thẫn thờ đứng đó với tấm thẻ trong tay.

Hắn không hề để ý, bàn tay mình nắm chặt lấy tấm thẻ như muốn vò nát nó.

———————————————————

Còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, thế nhưng Sol đã có mặt tại nhà của Samael. Gabriel bị nhốt lại chỗ làm có lẽ đến sáng ngày hôm sau, vì vậy hắn đã đi mà không hề báo gì với anh, và hắn cũng không nghĩ nó là chuyện quan trọng gì.

Nơi ở của Samael không chỉ đơn giản là nhà, đó là một căn biệt thự cổ kính và xa hoa rất hợp với phong cách của y, nằm giữa khu vườn xinh đẹp ngào ngạt hương hoa loa kèn tinh tế. Samael có vẻ rất thích loài hoa này, đến cả khăn tay cũng mang mùi hương của nó.

Sol mân mê chai rượu vang trong tay, tự dưng cảm thấy căng thẳng lạ, cái chuông cửa nhìn như thứ gì đáng sợ lắm. Hắn tự trấn an bản thân bình tĩnh trở lại, thực không hiểu nổi cái sự bối rối này từ đâu ra nữa. Chỉ là một buổi cơm thân mật giữa hai người đàn ông, đối phương chỉ là muốn cảm ơn hắn vì đã cứu con trai mình mà thôi, không được để bản thân nghĩ linh tinh.

Dù đối phương là một gã đàn ông châu Âu đẹp trai bảnh tỏn, giọng hay và gu thời trang đắt tiền, và hắn đã khóc trước mặt y ngay lần đầu gặp gỡ.

“Sol, tập trung nào! Chỉ là một bữa cơm mà thôi!”

Sol hít một hơi sâu, thu hết can đảm nhấn lên chuông cửa, nhịp tim hắn đập nhanh theo tiếng chuông kéo dài.

Rất nhanh sau đó, cánh cửa gỗ sồi bật mở, chào đón hắn là cậu bé Bell và Samael với bộ trang phục thoải mái hơn buổi sáng mới gặp mặt, nhưng vẫn thanh lịch không kém. Samael đơn giản mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng cởi bỏ vài nút đầu, hai tay áo xắn lên gọn gàng để lộ cánh tay săn chắc của y. Sol nuốt nước miếng, không tự chủ mà để ánh mắt rong ruổi lâu hơn một chút lên người đàn ông này.

“Xin chào Sol, anh đến sớm hơn tôi nghĩ. Xin mời vào!”

“Chào chú Sol!”

Sol gãi đầu bước vào nhà trong sự chào đón nồng nhiệt của cặp cha con. Samael cực kì săn sóc mà giúp hắn cởi bỏ áo khoác, khoảng cách gần thế này khiến hắn có thể nghe rõ hơi thở của người nọ. 

“T-Tôi có mang theo một chai rượu vang, hi vọng anh thích nó.”

“Ôi, sự có mặt của anh đã là vinh dự lớn dành cho tôi rồi. Vang Pháp Barton & Guestier Reserve Cabernet Sauvignon? Một sự lựa chọn tinh tế. Cảm ơn anh nhiều. “

Sol đỏ mặt, tay vô thức mân mê vạt áo. Hắn cảm thấy bộ đồ của mình có phần quê mùa khi đứng trước hai người họ, và cảm giác này chỉ có tăng khi hắn tiến càng sâu vào trong căn biệt thự này.

Đây quả nhiên là một căn biệt thự đáng ngưỡng mộ. Không gian lấy gam màu ấm làm chủ đạo, với sàn gỗ bóng loáng và những bức tường mang màu đỏ rượu với hoa văn đơn giản mà trang nhã. Hắn để ý có rất nhiều đồ vật mang hơi hướm thời Victorian hoặc theo phong cách Baroque rất ấn tượng. Trên tường có treo rất nhiều bức tranh thời Phục Hưng, có vẻ Samael là người rất đam mê nghệ thuật, lĩnh vực mà Sol không nghĩ mình giỏi, coi như loại bỏ một chủ đề nói chuyện đầy triển vọng.

“Tôi hiện tại vẫn đang chuẩn bị, nếu anh thích có thể cùng Bell tham quan căn nhà, hoặc có thể gia nhập cùng tôi ở bếp.”

“A, cảm ơn anh. Tôi muốn xem anh nấu ăn được chứ?”

“Không thành vấn đề!”

“Ư, cháu muốn dẫn chú Sol đi tham quan nhà cơ, cháu có nhiều đồ chơi muốn khoe chú lắm.”

“Xin lỗi Bell, lần khác chú tới sẽ chơi cùng cháu nhé.”

Sol quỳ xuống xoa đầu Bell, cho đến khi nghe tiếng cười nhẹ nhàng của Samael hắn mới biết mình vừa nói cái gì. Mới quen biết nhau chưa lâu đã hứa hẹn sẽ đến thêm lần nữa rồi, hắn có quá tự tiện không?

Sol từ lâu đã học cách lơ đi lời đàm tiếu và ánh nhìn của người khác về phía mình, thế nhưng đứng trước Samael hắn lại thấy bối rối đến lạ.

Kể cả không đối diện, hắn vẫn có thể cảm nhận đôi đồng tử xanh lơ ấy lướt trên người hắn, như mang theo cái chạm nóng bỏng lên lớp da của hắn.

Là ảo giác của bản thân, hay là…?

“T-Tôi…”

“Anh luôn được chào đón ở đây, Sol. Tôi sẽ rất vui nếu có thể thấy anh thường xuyên hơn.”

Y đang thả thính hắn đúng không?

Sol đỏ mặt gãi đầu gãi tai, không thể tiếp tục để đối phương biến mình thành một đống hỗn độn được. Sự bình tĩnh hằng ngày của hắn đâu rồi, sao giờ phút này lại cao chạy xa bay thế này?

“Bell, con về phòng đi. Cha nghĩ con vẫn còn bài tập cần làm mà đúng chứ? Tranh thủ bây giờ làm xong sớm thì tốt hơn đó.”

Bell phồng môi trợn má tỏ vẻ bất bình, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cha mình mà quay về phòng.

Sol im lặng tự nhéo bản thân mình, đi theo Samael vào bếp. Căn bếp của Samael vô cùng rộng rãi và sạch sẽ, mang tông màu trắng tinh tươm khác hoàn toàn với phần còn lại của căn biệt thự. Sol bắt ghế ngồi vào đảo bếp, chống tay ngắm Samael làm việc. Đến cả khi y nấu ăn cũng mang theo khí chất thanh cao và tao nhã không thể ngờ được, ngón tay thon dài làm việc nhanh thoăn thoắt, vừa mạnh mẽ nhưng cũng đầy tinh tế với con dao sáng loáng, chẳng mấy chốc mớ rau củ đã được băm nhỏ, một số khác được tạo hình trông rất sang trọng. Sol nghĩ Samael là một người đàn ông ưa thích cái đẹp và sự hoàn hảo, đến độ mọi thứ mà y làm luôn mang đến cảm giác chuyên nghiệp và đầy tính nghệ thuật.

“Sol, anh muốn thử gọt khoai tây chứ? Nếu như anh cảm thấy chán, không bằng phụ tôi cùng nấu ăn cho vui.”

“Tôi sao? Nếu anh không phiền tay chân vụng về của tôi.”

“Không hề, cùng nấu ăn cũng là cách kéo gần khoảng cách hơn đó.”

Samael cười đầy động viên, từ đó cũng khiến hắn cảm thấy tự tin hơn. Sol xắn tay áo, cầm lấy dao gọt bắt đầu quá trình gọt vỏ khoai tây, trong lòng thầm nghĩ người Đức quả nhiên ưa thích loại củ này. Lúc Sol nói bản thân vụng về, nó không phải là nói quá, thậm chí còn là nói giảm nói tránh. Hắn rất ít khi đụng vào chuyện bếp núc, mọi thứ đều do Gabriel đảm nhiệm. Giả sử không có Gabriel, chắc hắn mỗi ngày đều ăn McDonald và mang đồ hộp về quay lò vi sóng rồi bỏ vào miệng. Vì vậy, chỉ việc gọt khoai tây thôi cũng khiến hắn chật vật không thôi, thế nhưng không biết mở lời như thế nào để đỡ ngượng.

“Sol, để tôi hướng dẫn anh.”

“Cảm ơ-“

Ngay khi lưng hắn cảm nhận được lồng ngực của Samael, cơ thể của Sol căng cứng cả lên. Samael tự lúc nào đứng sau lưng hắn, hai tay nắm chặt lấy hai tay hắn, giúp hắn học cách gọt khoai tây một cách hiệu quả. Bên tai là giọng nói trầm đều của Samael, Sol lúc này hoảng quá chẳng nghe được y đang nói cái gì ngoại trừ hơi thở nóng ấm của y. Trái tim của Sol đập thình thịch trong lồng ngực, vành tai tiếp xúc trực tiếp với hơi thở kia đã sớm đỏ tấy.

“… Và đó là cách anh gọt khoai tây. Sol, anh ổn chứ?”

Sol bừng tỉnh khỏi cơn mê, củ khoai tây trên tay không biết tự lúc nào đã được gọt sạch sẽ, thế nhưng hai tay của Samael không hề rời khỏi tay hắn, nhiệt độ sau lưng vẫn như cũ không đổi, khoảng cách hai người vẫn gần như thế.

“Haha… Haha… Haha! Tôi thật vụng về quá đi thôi, lại làm phiền anh mất! Tôi sẽ ra ngoài ngồi chờ anh nhé!”

Nói rồi Sol ôm mặt chạy thẳng ra ngoài, không hề nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Samael sau lưng mình.

Và cũng không nhìn thấy y lặng lẽ hôn lên lòng bàn tay mình, nơi đã chạm vào đôi bàn tay ấm áp của hắn.

Sol ngồi lên ghế sofa của phòng khách rộng lớn, cố gắng kiềm hãm trái tim đang đập nhanh của mình. Vừa rồi, khoảng cách vừa rồi là quá gần đối với hai người mới quen nhau chưa đầy một ngày, và thật bất thường khi hắn lại dễ dàng phát hoảng và ngại ngùng như vậy. Lưng dựa vào ghế, thế nhưng cảm giác dựa lên lồng ngực rắn chắc kia vẫn còn in hằn trong tâm trí của Sol, sau lưng tự dưng thấy ngưa ngứa như có mấy con kiến bò lên. Sol đã lâu chưa rơi vào tình huống không biết phải làm gì, nhưng hắn biết rõ mình có chút bị cuốn hút bởi người đàn ông quyến rũ kia. Thật là một điều kì lạ khi hắn nghĩ đến Gabriel, người công khai yêu thích hắn và ở cạnh hắn một thời gian dài nhưng hắn không biết bản thân có thể đáp lại được anh hay không. Với sự xuất hiện của Samael, khả năng này càng thấp.

Hắn đã mệt mỏi vì tên Canvas rồi, lại còn lo lắng về chuyện tình cảm kiểu này nữa, thực sự hơi quá.

Sol vỗ hai bên má thực mạnh lấy lại tinh thần. Tạm thời không thể để bản thân bị hạ gục quá nhanh, cứ bình tĩnh trò chuyện như những người bạn đã.

Trừ sự cố trong nhà bếp, buổi tối hôm đó trải qua thật vui vẻ. Sol vốn nghĩ bản thân không biết có thể nói chuyện gì với Samael, thế nhưng y bắt đầu cùng hắn bàn luận về những vụ án mà hắn đã phá giải và thậm chí những vụ án khác mà hắn không chịu trách nhiệm nữa. Quả nhiên, chủ đề này rất thích hợp với hắn, dù lắm lúc năng lực thấu cảm này đối với hắn như một lời nguyền, thế nhưng không có nghĩa Sol không hứng thú với việc phân tích tâm lý tội phạm. Thú vị hơn nữa, Samael là một tiểu thuyết gia trinh thám kinh dị, vì vậy y cũng có cái nhìn rất thấu đáo khi nói về những tên sát nhân.

Tội nghiệp bé Bell, ngồi nghe hai người đàn ông sôi nổi trò chuyện về những thứ cậu không thể hiểu.

Cuộc trò chuyện của họ không chỉ kết thúc trên bàn ăn. Sau khi dọn dẹp xong hết và cùng đưa Bell đi ngủ, Sol được Samael mời đến phòng làm việc của y. Đó là một gian phòng rộng rãi và sạch sẽ mang đậm hơi hướm Baroque, vừa lộng lẫy vừa đầy tính nghệ làm hắn không khỏi xuýt xoa. Xung quanh là những kệ sách chất đầy những quyển sách dày đủ thể loại, bàn làm việc đặt giữa phòng rất gọn gàng ngăn nắp khác hẳn với sự bừa bộn thường thấy của những nhà văn.

“Đây chính là nơi mà phép thuật diễn ra, là thế giới nhỏ của riêng tôi.”

Samael nói đầy tự hào.

Y thực ga lăng mà kéo ghế mời Sol ngồi xuống bàn làm việc của mình. Sau đó, một bàn cờ được y đặt lên bàn, không khó để nhận ra đó là một bàn cờ vua, với những con cờ làm bằng đồng bóng loáng như tỏa sáng trong không gian.

“Sol, có thể cùng tôi chơi một ván cờ chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc