HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

Thời gian trôi qua, nháy mắt đã hai năm ba trăm sáu mươi tư ngày, nhanh như con t*ng trùng đầu tiên chạy vào trong trứng.

San Ô từ một thiếu niên anh tuấn biến hoá thành một thú nhân trưởng thành, nét đẹp thuần thục ngự trên khuôn mặt hắn càng thêm quyến rũ, góc cạnh. Trong thời gian Mãng Cổ ngủ đông, San Ô tuyệt không để mình nhàm chán. Nếu không trò chuyện với Thượng Cổ Xà Tinh, bắt nạt hệ thống thì cũng là cường kiện cơ thể, cộng với chế độ ăn không thịt suốt mấy năm qua nên cơ thể San Ô vẫn thon gọn khoẻ mạnh, lại thêm phần dẻo dai.

Thượng Cổ Xà Tinh nhìn vậy mà là một người trò chuyện thú vị, ông thích nói tất cả chuyện trên trời dưới đất mà mình biết cho hắn nghe. Lúc đầu ông còn không tin tưởng, dè chừng một thú nhân như hắn, nhưng ai nói thời gian và mặt dày lấy lòng không hiệu quả chứ? Thậm chí còn được ông chúc phúc, thật vui a.

Tuy nhiên, Thượng Cổ Xà Tinh dù mong ngóng đến ngày một xà nhân thượng đẳng được ra đời như thế nào, cũng không thể chống đỡ sức khoẻ vốn đã tàn luỵ của mình. Ông đã qua đời từ bốn tháng trước, San Ô đã dành cho ông một gồ đất đẹp nhất trong hang, vây quanh là những rặng hoa tuyệt đẹp. Trước khi chết, niềm hy vọng về sự phục sinh của tộc rắn như mọi khi vẫn lấp lánh trên đôi mắt ông, mãi cho đến khi thứ ánh sáng rực rỡ ấy tắt đi.

San Ô thở dài, dựa trán vào cái kén vàng ươm vẫn im lìm suốt gần ba năm. Sau khi ông lão ra đi, hắn cảm thấy tịch mịch hơn cả, dù có hệ thống bầu bạn nhưng vẫn thấy trống rỗng một phần.

“Ê con rắn thối kia, ra mau đi. Ta ở ngoài này chán lắm rồi.”

Cái kén vẫn im lặng.

“Thật đấy, ta không muốn tiếp tục làm goá phụ chờ chồng đâu. Lăn cái mông rắn ra đây ngay lập tức!”

Vẫn không động tĩnh.

“Mau phá kén a! Ông đây cấm dục lâu lắm rồi đấy nhá. Nhà ngươi không ra mau là ta kiếm người khác để thoả mãn đấy.”





Uầy, vẫn khinh nhau à? (ʘдʘ╬)

“Kí chủ à, vẫn còn chưa tới ba năm cơ mà. Cứ bình tĩnh đã!”

“Bình tĩnh gì chứ? Ta cô đơn lâu lắm rồi, nhu cầu cũng cần được giải quyết cấp bách. Chỉ tán gẫu với ngươi thực chán muốn chết. Ngươi câm đi, ta đang bực.”

Tiểu Đinh Đang: Định hảo tâm tiết lộ bí mật, thôi tui đây im luôn. Khỏi cung cấp dầu bôi trơn luôn. Xí!

San Ô nhún nhún vai bỏ đi, chợt nghe một tiếng “Rắc!” vang lên thâm thuý ở sau lưng. San Ô quay lại nhanh đến nỗi suýt gãy lưng, thấy chiếc kén vàng vẫn bất động suốt một thời gian dài xuất hiện vết nứt nhỏ. Hắn chợt cảm nhận một cơn chấn động nhỏ dưới mặt đất, vết nứt toạc ra càng thêm to, chia đường sẻ nhánh khắp chiếc kén khổng lồ. Từ những vết nứt đó phát ra ánh sáng chói chang, chiếc kén liên tục lắc lư dữ tợn. San Ô chưa kịp hết ngạc nhiên, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chiếc kén vàng hoàn toàn bị phá vỡ, lộ ra người đẹp vẫn đang say ngủ bên trong.

San Ô há hốc mồm, hóa ra bên trong kén vẫn phát triển được như thường à?

Nằm giữa đống vỏ kén nát là một xà nhân tuyệt đẹp, tựa như nam nhân yêu mị đến từ địa ngục. San Ô không tốn một giây nhào đến bên Mãng Cổ, ôm lấy y vào lòng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng đến bỏng rát của y. Hắn cẩn cẩn dực dực xoa nhẹ lên cơ thể vạm vỡ của đối phương, nhìn cơ ngực nhô to lên mà hầu kết không tự giác run rẩy. Tóc y đã mọc dài, đen như màn đêm sâu thẳm, đổ toán loạn trên khuôn mặt đẹp không góc chết.

San Ô trong đầu điên loạn YY, tay không ngừng bóp nắn cơ ngực co dãn của Mãng Cổ. Chợt, Mãng Cổ bắt đầu thở dốc, cơ thể đã nóng giờ còn nóng hơn, cả cơ thể thêm một tầng đỏ ửng.

“Ê này, ngươi sao vậy? Mãng Cổ!” San Ô hốt hoảng không biết phải làm gì, chỉ biết ôm chặt y phòng y tự tổn hại chính mình. Mãng Cổ mở bừng mắt, đôi ngươi vàng loé lên tia sáng đáng sợ khoá chặt lên thân ảnh của San Ô. Một cơn ớn lạnh không tự chủ kéo đến, San Ô chợt có cảm giác như một miếng mồi béo bở đứng trước mặt một con sói đói.

“San… Ô…” Mãng Cổ đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên San Ô, hơi thở nóng bỏng như đốt cháy da hắn. Thanh âm khàn khàn của y nghe chưa sõi, nhưng lại mang theo nét tà mị quyến rũ đến mức lỗ tai muốn mang thai.

“Ngươi bị sao vậy? Chẳng lẽ có tác dụng phụ ư?” San Ô chưa kịp hỏi tiếp thì bị Mãng Cổ ôm vào trong lòng, lực độ như muốn khảm hắn vào trong cơ thể y. Giờ San Ô mới nhận ra Mãng Cổ phổng phao đến nhường nào, biến thành tên khổng lồ vai u thịt bắp cao gần hai mét.

Trời mẹ, sao có cảm giác không phục thế này?

“Ngươi vẫn ở đây… Ngươi không rời xa ta… Ta thật vui a…” Thanh âm trầm thấp lại lại nhuốm chút tư vị đậm đà tựa rượu vang tràn vào màng nhĩ, San Ô thực không có tiền đồ muốn cứng lên.

“Tất nhiên rồi. Ta đã hứa mà…”

“Ta nhớ ngươi nhiều lắm. Khi ở trong đó, ta chỉ cảm thấy cơ thể bị đốt cháy liên tục, đau đớn tột cùng. Những gì ta nhìn thấy chỉ là bóng tối vô tận, không một thanh âm, không hề có ngươi. Ta đã rất sợ hãi, nhưng để có thể mạnh hơn, để bảo hộ ngươi, ta cố gắng chịu đựng sự tra tấn như lửa luyện ngục ấy. Thật may mắn, thú thần vẫn không bỏ rơi ta, ta đã tiếp nhận toàn bộ linh lực của mật rắn… Và có thể gặp lại ngươi.”

“Tất nhiên phải vậy chứ. Bắt ta phải đợi lâu như thế này cơ mà. Vậy… Ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Mạnh, mạnh lắm. Nguồn linh lực ấy cứ cuồn cuộn chảy trong người ta, cảm giác thật tuyệt…”

“Vậy… Bây giờ ngươi định làm gì? Ngươi sẽ cứu vớt đồng bào của mình như thế nào?”

“Ta… Không biết… Ta không muốn rời xa ngươi, nhưng ta cũng không muốn quay về nơi đó. Nếu ta bỏ đi, ngươi sẽ nguyện ý theo ta chứ?”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ánh nhìn cháy bỏng kia rõ ràng không cho hắn nói lời từ chối. San Ô tin, chỉ cần hắn nói không, Mãng Cổ sẽ đem hắn “mần” đến thịt nát xương tan rồi tha đi luôn.

Một bóng đèn chợt loé trên đầu hắn.

“Nhưng mà… Ta vẫn còn gia đình ta a, và bộ lạc cũng chính là nhà của ta. Không những thế, ta đã đồng ý với tộc trưởng sẽ chăm sóc A Mỹ rồi, cậu ấy cũng là trách nhiệm của ta. Ngươi thì khác, ngươi có sứ mệnh cao cả hơn hẳn. Ngươi cứ đi đi, ta sẽ ở lại chờ ngươi thành công.”

Đúng như San Ô dự đoán, ngay sau khi cái tên A Mỹ thoát ra khỏi miệng, nhiệt độ trong hang rớt không phanh. Mãng Cổ hiện tại chẳng khác nào Diêm La đến từ địa phủ, toả ra âm hàn dày đặc đáng sợ, đôi tay cơ bắp tựa hồ muốn bóp nát hắn, không cho chạy trốn. Nhìn hình dạng của y lúc này, tim San Ô không khỏi đập nhanh hơn, khoé miệng cố gắng không cong lên đến đau, thông báo nam chủ hắc hoá của hệ thống cũng trở nên ù ù bên tai.

“Ngươi mới nói cái gì?” Mãng Cổ nghiến răng, sắc mặt đen đến cực điểm. “Sao ngươi còn dám nhắc đến cái tên bẩn thỉu đó trước mặt ta? Cái thứ đáng ghê tởm đó, ta nhất định phải giết chết nó, dù là á thú hay không. Chẳng lẽ… Ngươi thực chất không muốn ở cùng ta, vẫn còn tình cảm với nó ư? Vậy ba năm qua ngươi tại sao ở lại trong khi có thể chạy trốn?”

San Ô há miệng muốn nói thì cổ bị bóp nghẹn, đè mạnh xuống đất.

“Haha~ Nếu ngươi có muốn chạy trốn cũng không sao, ta nhất định sẽ lùng bắt ngươi, ngươi có chạy đằng trời. Ngươi quý trọng bộ lạc kia đến vậy, hay để ta tàn sát hết bọn chúng trước mặt ngươi nhé? Hay là… Ta sẽ đốt cháy hết tất cả bọn chúng, để ngươi nhìn đống thịt cháy xém cùng tiếng kêu tuyệt vọng của chúng thì sao?” Mãng Cổ vuốt ve vành tai nhạy cảm của San Ô, nói lời giết chóc tựa như đang làm nũng với người yêu.

“Còn A Mỹ a, tên súc sinh đó tất nhiên không thể sống. Nó sẽ nhận được cái chết đau đớn và chậm rãi nhất. Ta sẽ dần dần bóp nát từng khúc xương trên người nó, rồi ném nó cho huyễn thú xéo nát được không? San Ô à, ngươi thấy có được không? Ta chỉ có ngươi mà thôi, nếu ngươi từ chối ta, ta cũng không ngại gì cả. Với sức mạnh hiện tại, ta có thể dễ dàng huỷ diệt một bộ lạc nếu có thể đấy.” Và để chứng minh, y một tay đấm nát hòn đá tảng gần đó. Hòn đá to hơn cả người San Ô cứ như vậy nát bét, mà thủ phạm lại bình thản như mới bóp nát quả cam.

Đáng sợ quá!

“Ngươi… Đừng quá đáng!” San Ô cấu mạnh vào bàn tay đang nắm lấy cổ mình, hung hăng nhìn y. “Mãng Cổ, ta biết ngươi hận họ, nhưng đừng tổn hại bọn họ. Ta… Ta sẽ đi theo ngươi mà…”

“Ngươi… Ngươi chỉ cần nghĩ về ta thôi, không được nghĩ đến lũ người đó!” Mãng Cổ gầm lên, đôi mắt loé lên hàn quang bạo ngược.

“…Ư!” Mãng Cổ chợt cong mình ôm ngực, hơi thở càng trở nên gấp gáp. “San Ô, ta nóng quá, thật khó chịu…”

“Sao vậy? Ngươi-“

“Ta muốn… Ta muốn…” Mãng Cổ chà chà thân dưới lên San Ô, môi hơ hững lướt qua má hắn. Mãng Cổ biến thân thành bán rắn, chiếc đuôi khổng lồ quấn chặt lấy cơ thể San Ô, không chừa một đường tẩu thoát.

“Ta nghĩ… Ta nên cho ngươi biết rõ mình thuộc về ai.”

San Ô lập tức bị cuốn vào một nụ hôn thô bạo, lưỡi bị một thứ dài và ướt át quấn lấy. Khi Mãng Cổ hoá bán xà, lưỡi y cũng biến đổi thành lưỡi rắn thon dài, xẻ đôi ngay đầu lưỡi. Chiếc lưỡi linh hoạt đó dài hơn lưỡi bình thường, đâm sâu đến tận cuống họng của hắn.

“Mau hoá hình bán thú của ngươi đi.”

San Ô bị cường hôn đến mơ mơ hồ hồ, bất giác nghe theo Mãng Cổ mà hoá hình, đôi tai tròn tròn xuất hiện ngay đỉnh đầu. Dục vọng của Mãng Cổ bị đốt cháy, như muốn nuốt trọng đôi môi ngọt ngào của San Ô. Báo thuộc họ nhà mèo, trên lưỡi chứa những chiếc gai thịt nho nhỏ ran rát, lúc miệng lưỡi giao triền lại đem đến khoái cảm mới lạ. Mãng Cổ như muốn hút hết khoá dịch trong miệng San Ô, hống hách càn quấy khoang miệng đối phương đến khi hắn cả người xụi lơ.

Nhìn đi, đây là bạn đời của y. Khuôn mặt đắm chìm bởi dục vọng đó, y muốn thấy nhiều, thật nhiều nữa.

Nghĩ vậy, đuôi rắn cà cà phần thân dưới của San Ô, mang theo ý tứ khiêu khích.

“Nyaa!”

San Ô bị kích thích phát ra tiếng rên như mèo, vừa vang lên đã khiến cả hai đứng hình.

“Ồ… Nghe thật dễ thương. Một thú nhân cường tráng như ngươi lại phát ra tiếng như mèo nhỏ vậy. Nếu mấy á thú ái mộ ngươi nghe thấy sẽ như thế nào a?”

“Ngươi im đi… Đó chỉ là lỡ miện- Nyaa!”

Mãng Cổ bất thình lình nắm lấy hạ thân của hắn mà vuốt, bàn tay to bản nặng nhẹ nắn bóp nhịp nhàng như đã quen tay từ lâu. Tay còn lại xé rách manh áo trước ngực người thương, tinh nghịch day day đầu nhũ hoa hồng hào, bên còn lại cũng bị y liếm mút như miếng kẹo ngon.

“Ư… A!”

San Ô rất không tiền đồ mà rên rỉ, cơ thể trước sự kích thích kia vô thức ép lại gần để Mãng Cổ dễ dàng hoạt động hơn, thu được ý cười của con rắn lưu manh.

“Xem kìa. Cơ thể thèm khát thế này, còn đâu oai hùng của một thú nhân?”

Mãng Cổ tay nhấn mạnh na căn San Ô, thứ chất lỏng bạch trọc bắn đầy trên tay Mãng Cổ, đem y thở dốc càng thêm mãnh liệt. San Ô như bị trút hết sức lực dựa vào lòng Mãng Cổ, dựa theo thiên tính loài mèo mà cọ cọ lồng ngực của y lấy lòng, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu kiều mị. Đó chính là ngòi nổ đốt cháy chút tỉnh táo cuối cùng của Mãng Cổ.

San Ô bị Mãng Cổ ôm chặt vào lòng, đưa đôi mắt mơ hồ nhìn y. Thực sự đối với một người đàn ông khí huyết dương cương như hắn lại đi làm nũng với một nam nhân khác là một loại sỉ nhục, nhưng đây là người yêu hắn a, mọi quan niệm trước kia của hắn đều ném cho cẩu hết. Mãng Cổ đem tinh dịch của hắn gần miệng, liếm một cách chậm rãi đầy mời gọi đến mức có thể nghe thấy tiếng, đôi mắt trầm đục bởi nhục dục cứ như vậy khoá chặt vào hắn, làm tim San Ô hẫng một nhịp.

Trời má, quá quyến rũ!

San Ô đầy cảm thán mà rên lên, bị Mãng Cổ ôm chầm vào lòng, dưới nơi đó lại cảm nhận được dị vật tiến vào bên trong.

“Ô…”

Hai ngón tay của Mãng Cổ liên tục trùng kích khoang thịt mềm mại, cảm xúc ấm nóng thoải mái đến điên dại, nghiệt căn của Mãng Cổ từ khe trước thân lộ ra, sừng sững như ngọn núi. Khi hai ngón tay được rút ra, San Ô phát ra tiếng kêu khó chịu, khao khát được lấp đầy như cuốn đi sự tỉnh táo của hắn.

San Ô thật không ngờ cũng có ngày mình lại dâm đãng như thế này, không tiết tháo mà ham muốn nam nhân khác xỏ xuyên mình, muốn được độc chiếm hoàn toàn. Nhưng mà, hắn không quan tâm nữa, được hầu hạ bởi người mình yêu thương cũng sướng chứ sao.

Ngay lập tức, khát vọng của San Ô được toại nguyện. Hậu huyệt nhanh chóng chào đón đợt tiến công không khoan nhượng của Mãng Cổ. Tiếng thở dốc ồ ồ bên tai cho hắn biết, Mãng Cổ đã đánh mất lí trí rồi, hiện giờ y đã biến thành một tên dã thú đến mùa động dục. Khối thiết khổng lồ hung bạo xỏ xuyên miệng nhỏ của hắn, cả cơ thể bị thân hình to lớn của Mãng Cổ bao trọn không thể nhúc nhích, chỉ có thể vô lực chịu đựng cơn bạo ngược kia.

“Ư a… Chậm lại chút… Tên hỗn đản… A!”

San Ô mặt đỏ gay ôm chặt tấm lưng dày rộng của Mãng Cổ, hai chân hữu lực đung đưa trên không, nhễ nhại mồ hôi.

“San Ô… San Ô… Bên trong ngươi thật tuyệt.”

Mãng Cổ điên cuồng gặm cắn làn da mật ong của San Ô, đánh dấu lãnh thổ của mình một cách bừa bãi, thân dưới cũng không hề ngừng nghỉ mà liên tục ra vào, tiếng nhóp nhép vang lên đầy dâm mỹ.

Cuối cùng, Mãng Cổ gầm lên, đem tinh hoa của mình bắn vào trong địa phương tiêu hồn kia. Thần trí của Mãng Cổ cũng khôi phục một phần, trong cơ thể cảm nhận được nguồn linh lực còn sót lại đã chuyển hoá thành dòng suối mềm mại. Mãng Cổ vuốt ve khuôn mặt đê mê của San Ô, người bây giờ đã trở thành bạn đời của y.

Phải, bạn đời. Từ đó thật đẹp đẽ biết bao, thật hợp với San Ô biết bao. Từ giờ y chính thức sở hữu toàn bộ của San Ô, vĩnh viễn không thể rời xa.

Suy nghĩ ấy khiến tinh thần Mãng Cổ thêm phấn chấn, hạ thân lại rục rịch đứng lên thêm lần nữa.

Lúc này, đã có sự thay đổi nhỏ.

“San Ô, ngươi thật đẹp a. Ta yêu ngươi nhiều lắm…”

San Ô cả người xụi lơ, mặc cho Mãng Cổ cọ a cọ. Sức lực của Mãng Cổ rõ ràng không phải chuyện đùa, một đợt tiến vào như xe tăng ào ào nhập trận, không cho hắn kịp thở.

“Nhưng mà, vậy vẫn chưa đủ. Để trở thành bạn lữ chính thức của tộc rắn, ta phải dùng toàn bộ hạ thân của ta chiếm hữu ngươi, sẽ có chút đau đấy.”

A, y vừa nói cái gì cơ?

“Kí chủ, hiện tại tui xin cung cấp dầu bôi trơn thượng hạng cho ngài. Dù đã điều chỉnh cúc hoa của ngài vô địch mềm dẻo nhưng ca này a… Có chút khó.” Tiểu Đinh Đang rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ rơi hắn, hảo tâm cất tiếng.

“Ngươi… Nói vậy có ý gì?”

Tự nhiên thấy bất an, San Ô nhìn xuống hạ thân của Mãng Cổ đang lù lù trước cửa huyệt của mình, trố mắt kinh ngạc.

A đu đu…

Trời **! Cái thứ quái vật gì kia? Sao cây côn kia lại có thêm thằng em song sinh vậy hả?

San Ô cả mặt tái mét, muốn chửi bới nhưng cổ họng đã hét đến mất tiếng, chỉ biết sợ hãi chuồn đi. Nhưng Mãng Cổ đã nhanh tay giữ chặt eo hắn, âu yếm hôn lên trán hắn trấn an.

“Đừng sợ, chỉ đau lúc đầu thôi, rồi ngươi sẽ thấy thoải mái ngay ấy mà. Ta có thể tiết ra chất lỏng đặc biệt gây tê, làm chỗ đó của ngươi bớt đau. Tin ta nhé, ta thực sự muốn làm bạn lữ chính thức của ngươi.”

“Không… Không được, không vừa đâu…”

Mặc cho San Ô nức nở cầu xin, hai đỉnh quy đầu tiếp cận miệng nhỏ hấp dẫn, cường ngạnh chen vào. San Ô hít một ngụm khí lạnh, toàn cơ thể căng cứng đến cực hạn, hai tay bấu chặt vai của Mãng Cổ đến chảy máu. Cảm xúc ấm nóng quen thuộc lại lấp đầy não của Mãng Cổ, càng thêm bá đạo dùng sức đẩy vào. San Ô kêu thảm thiết, Mãng Cổ đưa vào rất chậm làm hắn cảm nhận rõ chuyển động của hai côn th*t kia. Cuối cùng, chúng được đưa sâu đến tận cùng, cũng là lúc San Ô nước mắt giàn dụa, khiến Mãng Cổ phải tiếc thương liếm lấy an ủi.

“Ta động nhé, hít thở nào.”

Mãng Cổ nói vậy, nhưng thân dưới đã sớm chuyển động trước khi dứt lời. Hậu huyệt căng đến cực hạn như muốn rách toác, đau đớn chiếm lấy mọi giác quan. Nhưng, được một hồi, một cơn khoái cảm khác lạ kéo đến, chuyển động ra vào cũng trở nên thuận tiện hơn. Mãng Cổ cũng chỉ chờ có thế, bá đạo trùng kích vào điểm mẫn cảm giấu sâu trong tràng bích, lưỡi rắn cường ngạnh giao triền với San Ô.

Xúc cảm này đến cả á thú cũng không bằng, San Ô của y quả nhiên là tuyệt nhất.

Hắn là của y, chỉ thuộc về riêng y, kẻ nào muốn cướp đi báu vật của y chỉ có con đường chết.

Máu nóng dồn lên não, động tác cũng từ đó thô bạo hơn, chiếm hữu nhiều hơn. San Ô bị tra tấn đến ná thở, nhưng tư vị nhục dục này quá mức kích thích, quá mức đậm đà, thành ra hắn dù còn đau nhưng nhanh chóng đắm chìm cùng Mãng Cổ, tận hưởng trái cấm ngọt ngào.

Tiếng giao hợp dâm mỹ vang vọng khắp không gian, kéo dài đến lúc nào, San Ô cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng mà, hắn vẫn nhận thức rõ một điều…

Lần sau tuyệt đối chỉ có một cái, một cái thôi! Thằng em song sinh kia mà lòi ra là ta cắt!

Bình luận

Truyện đang đọc