HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

Bạch Kết Dương trấn định, tập trung tinh thần để kích hoạt giác quan của mình đến cực hạn. Với sự trợ giúp của bộ giáp, hắn cảm nhận được tinh thần lực trong cơ thể lưu chuyển nhẹ nhàng, êm đềm như suối chảy. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức của ba người, nghe được tiếng thở hổn hển như có như không của họ. Tuy nhiên, có vẻ như chỉ có hai người còn tỉnh táo, còn một người đã bất tỉnh.

“Đội trưởng Steinhardt, cậu không thể tin chuyện gì đang xảy ra đâu. Mọi người đều bị giết chết, kể cả những vật thí nghiệm. Muốn kiếm thêm thông tin cũng không được, tư liệu bị chúng xoá không còn dấu vết.”

Một giọng nói trầm ổn vang lên trong bộ đàm. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, người này là bạn thân nối khố của hắn, Edmond Shaw, tên thân mật Eddie. Anh ta cũng ở trong tiểu đội của hắn, là một Beta rất đáng tin cậy.

“Bọn này nhanh tay thật. Được rồi, tôi phát hiện được còn hai tên đang bỏ trốn, rất có khả năng đang mang theo một vật thí nghiệm. Tôi đang đuổi theo, cậu mau dẫn đội về báo cáo với cấp trên. Chỗ cùng mình tôi lo là được.”

Đối với năng lực của William, Eddie vô cùng tin tưởng. “Rõ! “

Bạch Kết Dương tắt bộ đàm, tập trung đuổi theo hai kẻ bỏ trốn. Tốc độ của chúng không là gì so với Bạch Kết Dương, chỉ trong phút chốc đã đuổi kịp.

Thật bất ngờ thay, hai nhà khoa học mà hắn vừa mới cảm nhận được hơi thở, giờ nằm bất động giữa một bể máu tanh tưởi. Ngồi giữa bãi máu ấy là một cậu bé toàn thân bao bọc bởi băng trắng, quần áo bệnh nhân xộc xệch nhiễm màu đỏ huyết. Bạch Kết Dương nhận ra đây chính là nam chủ hiện tại của thế giới này. Thật lạ, dữ liệu lần này thực sự rất ít, chỉ đề cập đến việc y bị đưa ra nghiên cứu tàn nhẫn ra sao, đến mức bị huỷ cả dung mạo, nhìn như một con ác quỷ. Khi y đến mười tuổi, y một tay tàn sát toàn bộ nhân viên nghiên cứu và cả những vật thí nghiệm ở đó. Cuối cùng quân đội hoàng gia đến thăm, chứng kiến được cảnh tượng man rợ đó, một mực cho y là ác quỷ, là mầm mống tai hoạ phải diệt trừ. Y lúc đó đầu óc điên loạn chỉ biết chém giết, thân thể cũng chỉ là một đứa bé, nhanh chóng bị một vị tướng chặt bay đầu.

Thảm, thật sự thảm.

Đến cả khi chết, y cũng không có lấy một cái tên.

Mọi chuyện giờ đã khác khi hắn nhập vào William Steinhardt, thành công thuyết phục cấp trên cho phép hắn thực hiện nhiệm vụ này, tiện bề tìm kiếm nam chủ, tránh phải gặp một màn như trước.

“Sao lần này tư liệu ít thế? “

“Như đã nói, thế giới đầu tiên là để kí chủ làm quen, từ bây giờ sẽ đi theo nhiệm vụ tiêu chuẩn của hệ thống. Vì thế, độ khó sẽ tăng, kí chủ sẽ phải từ từ tìm hiểu chân tướng của mọi thứ. “

Bạch Kết Dương trầm ngâm, trong lòng khó kiềm được chút hưng phấn. Tư liệu tiết lộ nhiều quả thực không thú vị, hắn chính là yêu thích sự thử thách này.

Bạch Kết Dương chuyển tầm mắt về phía mục tiêu, phát hiện cậu nhóc kia đã kiệt sức, ngồi đờ đẫn giữa vũng máu, hoàn toàn bất động. Bỗng nhiên, một tên nhà khoa học yếu ớt gồng mình dậy, tay cầm dao muốn giết đứa nhỏ.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chốc lát. Gã bỗng cảm thấy tay mình nhói đau, đợi đến lúc hồi thần thì gã phát hiện tay gã lăn lông lốc trên đất.

“Á á á! “

Một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, gã khoa học nằm vật ra đất, khóc lóc thảm thiết. Bạch Kết Dương lạnh lùng đá gã sang một bên, ánh mắt loé tinh quang hướng về gã như đang nhìn một con giun con dế, một tên súc vật không đáng được sống.

Lại nói về tính cách của William, hắn là một Alpha danh giá với gen và chỉ số vượt trội so với trang lứa, tất nhiên cũng sẽ sinh ra tâm lí kiêu ngạo. Hắn luôn làm bộ dáng cao cao tại thượng, toả ra dương quang chói sáng khiến mọi người không kiềm được bị thu hút. Dù là Alpha nhưng mùi của hắn kì lạ thay không khiến các Alpha khác nảy sinh bài xích. Tuy kiêu ngạo, hắn lại rất biết cách đối nhân xử thế, hành động khôn khéo, thiện ác rạch ròi, đặc biệt dễ mềm lòng với những người có tình cảnh đặc biệt. Vì thế, nhiều thiếu nữ thiếu nam coi hắn là mẫu bạn trai “ngoài lạnh trong nóng”, đùa đùa nói hắn là chú mèo đáng yêu thích tỏ ra uy phong. Mặc dù vậy, hắn là một dũng tướng có giá trị vũ lực cao, cực kì bạo lực trong huấn luyện nên không ít nhân sĩ của hắn kinh sợ, đối với kẻ ác nhân hắn cũng không hạ thủ lưu tình.

Nhập vào một nhân vật như vậy, Bạch Kết Dương rất vui vẻ.

“Ngươi… Ngươi… Tha… Làm ơn…” Gã khoa học rên rỉ, nói không rõ đầu đuôi. Bạch Kết Dương giơ chân đạp xuống, giẫm nát tay còn lại của gã, khiến gã chỉ biết la oai oái.

“Lệnh cấp trên đã cấp. Lũ các ngươi bắt cóc trẻ em làm thí nghiệm trái phép, làm tan nát biết bao gia đình. Lúc bọn nhỏ cầu xin, ngươi có tha cho chúng? Lũ súc vật các ngươi nên chết đi là vừa.”

“Tôi sẽ khai… Sẽ khai mọi thứ bọn tôi làm… “

“Không cần, bọn ta đã xâm nhập vào hệ thống của các ngươi, thu thập đủ thông tin cần thiết rồi. Ngươi thử nghĩ sao bọn ta có thể tìm được chỗ của các ngươi nhanh đến thế.”

Đôi mắt của nhà khoa học đục ngầu bởi tuyệt vọng, lưỡi kiếm vô tình cứ thế đâm xuyên tim gã. Trước khi tắt thở, gã hướng ánh mắt về phía cậu bé kia, đôi mắt xẹt qua một vệt hàn quang, nở nụ cười lạnh.

Bọn chúng… Vẫn chưa biết được thân phận thực sự của nó…

Bạch Kết Dương một hồi lãnh tĩnh nhìn sức sống lìa khỏi cơ thể của của gã. Hắn chưa kịp thu kiếm vào thì sát khí đột ngột xuất hiện phía sau lưng. Hắn theo bản năng tránh né, tuy nhiên giáp vẫn bị xoẹt qua một đường nhỏ, làn da bắt đầu rỉ máu. Phải nói giáp này khá chắc chắn, chứng tỏ khí lực của y không hề tầm thường. Y điên cuồng vung nắm đấm về phía Bạch Kết Dương, hắn phát hiện hai cách tay của y đều được bao bọc bằng một màu đen kì dị, ngón tay cũng dài hơn bình thường so với lứa tuổi. Càng nhìn Bạch Kết Dương càng không nhịn được muốn chửi đổng lên, sao có người có thể ác độc đến thế? Hủy hoại cơ thể lẫn thần trí của một đứa nhỏ.

Bạch Kết Dương lanh lẹ né những đòn tấn công vụng về nhưng đều có thể gây chết người kia, vung cán kiếm đâm thẳng vào bụng y. Cậu bé bị tấn công bất ngờ ôm bụng đau đớn, mắt vằn lên những tia máu phẫn nộ đến doạ người. Y vẫn chưa chịu khuất phục, lao về phía hắn như con dã thú mất hết lí trí. Bạch Kết Dương nhẹ nhàng xoay người, giơ chân đá mạnh vào sườn lưng yếu ớt của đứa nhỏ, đem tinh thần lực ấn định y xuống đất. Hắn phát hiện khí tức của y, là Alpha, nhưng lại vô cùng nhạt nhoà. Điều này chứng tỏ tinh thần lực của y vô cùng yếu, cỡ D hoặc F, có thể coi là phế phẩm. Dù thể lực có cao đến mấy mà tinh thần lực lại thấp thì chẳng làm ăn được gì. Vì thế, với tinh thần lực song S, hắn có thể dễ dàng áp chế tên nhóc cuồng loạn này, có giãy dụa cũng đừng mong thoát được.

Dù hắn thương cảm cho số phận của y, chút giáo huấn chưa bao giờ là quá dư thừa.

Chân nhấn mạnh lên đầu y, hắn chống lại tầm mắt phẫn hận không cam chịu của tên nhãi dưới đất. Có thể thấy y rất muốn xé tan xác hắn ra, tuy nhiên cử động một ngón cũng không thể, Bạch Kết Dương bất giác cảm thấy thống khoái.

“Với năng lực hiện tại của ngươi mà muốn đánh với ta sao? Chờ trăm năm nữa đi nhóc. ” Bạch Kết Dương nhếch mép khinh bỉ. Sự đục ngầu trong mắt y dần dần tan đi, thần trí của y từ từ thanh tỉnh dưới áp lực, lộ ra một cặp hổ phách sáng lấp lánh vô cùng đẹp đẽ. Bạch Kết Dương không phòng bị bị ánh mắt ấy cuốn sâu, dù đẹp nhưng nó lại toả ra tử khí mãnh liệt khiến hắn nhất thời đông cứng.

“Ngươi… Là người của quân đội… “

Mãi mới nghe được một câu từ miệng y, hắn không khỏi giật mình. Giọng y khàn khàn như thanh quản bị tổn hại, lại pha chút non nớt của trẻ con chọc vào tim hắn. Y giãy dụa càng mạnh, ngón tay bấu mạnh vào đất cứng đến rỉ máu, liều mạng chống cự thế lực vô hình đang kiềm hãm y.

“Ta… Phải sống… Ta phải giết hết bọn chúng… Lũ vô nhân tính đó…”

“Những nhà khoa học đó đã chết, ngươi-“

“Còn những người khác!!! ” Y gào lên, thanh âm thống khổ cùng phẫn hận doạ hắn thất thần. “Đây chỉ là một khu… Ta nghe bọn chúng nói… Có kẻ cầm đầu… Còn nữa, lũ người đã hành hạ ta, vứt bỏ ta, ta nhất định phải khiến chúng trả giá đắt!”

“Ta phải giết hết bọn chúng, lôi hết phủ tạng của chúng ngay khi chúng còn thở! Tuyệt không bỏ sót. “

Giọng điệu căm phẫn ấy thật không đúng với một đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi. Những câu chửi giết, xẻo năm xẻ bảy liên tục tuôn ra làm hắn muốn nôn, nhưng vẫn phải tiếp tục trang B nên hắn cố trấn tĩnh bản thân.

“Nếu giờ ngươi chết ở đây, ngươi nghĩ ngươi còn cơ hội trả thù hả? “

Thanh gươm loé sáng kề sát cổ y, thành công khiến y kinh sợ, dè chừng. Y không biết nên nói gì lúc này, chỉ là không ngừng vặn vẹo, khát vọng sống bốc cháy hừng hực.

Đáy mắt Bạch Kết Dương lộ vẻ tán thưởng.

“Với sức lực của ngươi hiện tại, chưa ra trận đã bị bóp nát như một con kiến. “

Uy áp đè nặng trên thân bỗng chốc biến mất, nhưng lưỡi kiếm lạnh lẽo vẫn kề sát cổ y, cách động mạch chủ một khoảng cách rất gần. Y không dám động, vẻ mặt khó hiểu không hề che giấu sự căm ghét.

“Giờ nếu ngươi muốn chạy trốn… Hay lắm, lưỡi kiếm này sẽ lấy thủ cấp của ngươi. Cắt rất ngọt, ngươi xem có đúng không? ” Hắn ấn nhẹ lưỡi kiếm vào làn da xám đen, một vệt máu nhỏ giọt xuống. Y hít một hơi sâu, lòng chấn kinh nhưng vẫn không chịu khuất phục. Y có vẻ như muốn liều mạng với hắn đến cùng.

“Ngươi muốn sống? “

Y ngạc nhiên ngước mắt lên.

“Ngươi muốn có sức mạnh để báo thù? “

Hận ý bỗng sực sôi, y kiên định gật đầu, đôi mắt hổ phách khoá chặt thân ảnh người đàn ông trước mắt. Y biết, cái thế giới này chính là thế giới của kẻ mạnh, thứ phế phẩm theo lẽ thường sẽ bị loại bỏ.

Y cũng đã bị người nhà vứt xuống địa ngục cũng vì lí do này.

“Ta muốn. “

“Nếu vậy… Đi theo ta. “

Y sửng sốt, tại sao một người xa lạ như hắn lại muốn giúp y?

“Ta thích ý chí của ngươi. Cũng vì… Ta đang thiếu một cái bao cát. “

Tâm trạng của y thoáng chốc sa sầm xuống. Hoá ra hắn ta cũng không phải loại tử tế gì, đi với hắn chẳng phải y cũng sẽ tiếp tục bị tra tấn sao? Giờ y ở trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, chạy thì chết, đồng ý thì chắc chắn sẽ bị coi như đồ chơi mà đánh đập. Y cắn chặt răng đến chảy máu, cố gắng áp chế sát ý trong lòng. Hắn có hứa sẽ khiến y mạnh hơn, một phần nhỏ trong y tin tưởng điều đó là thật. Ít nhất thì, y cũng không còn lựa chọn nào khác. Y sẽ làm mọi thứ để sống sót, để mạnh lên, để giết chết những kẻ đã đắc tội với y.

Kể cả hắn.

“Được.”

Bạch Kết Dương mỉm cười, nhấn nút tự động thu lại bộ giáp của mình, phơi bày dáng vẻ của người ẩn giấu sau bộ giáp. Y cả kinh, đây là lần đầu tiên y thấy một người đẹp đến thế. Hắn ta trẻ hơn y tưởng, mùi Alpha nơi hắn toả ra kì lạ thay lại không khiến y khó chịu, thay vào đó là một cảm giác dễ chịu tươi mát ngập tràn hương bạc hà, y không tự chủ buông lỏng cảnh giác. Hắn ta thân hình kiện mỹ, tuy nhiên vóc dáng lại thanh mảnh hơn Alpha bình thường, da rất trắng, đôi mắt ngọc bích loé lên tia sáng đầy kiêu ngạo nhưng lại khó khiến người ta chán ghét.

Đến rất nhiều năm về sau, y vẫn nhớ kĩ hình ảnh của hắn lúc này, đẹp đến động lòng người.

“Ngươi có tên? “

Y thoát khỏi cơn mộng mị, lắc lắc đầu, ánh mắt ảm đạm.

“Ngươi muốn được gọi là gì? “

Hắn một lần nữa làm y bất ngờ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa ai hỏi y muốn gì, tên cũng không có. “Nghiệt chủng” và “tên quái vật” đã sớm bị y coi như tên gọi.

“Ngươi… Đặt cho ta. ” Y khó có thể tin mình lại làm ra vẻ ngượng ngùng như hiện tại. Chẳng hay, nó đã chọc trúng điểm manh của Bạch Kết Dương.

Nén ý cười, Bạch Kết Dương từ tốn nói. “Vậy, ngươi sẽ tên là… Erik, một cái tên phù hợp cho cái tính cứng đầu của ngươi đó chứ. “

Y chép miệng, cái tên Erik kia như khắc sâu vào trong tiềm thức y. Dù không hiểu rõ, y vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh mà cái tên đó mang lại. Không hiểu vì sao người kia lại đặt cho thứ quái vật như y một cái tên như thế, nhưng y chắc chắn sẽ trân trọng nó.

Y từ giờ đã có tên, là Erik.

“Tên của ngươi? “

Bạch Kết Dương mắt loé tia cười.

“William Steinhardt, em trai của Thống soái Arnold Steinhardt của tinh cầu Vina, dòng dõi của gia tộc Steinhardt cao quý, thiên tài song S hiếm có. Từ giờ, ta chính là chủ tử của người. “



“Hệ thống, thấy ta ngầu không a? “

Tiểu Đinh Đang: =.=”

———————————————————

Lời (than thở) của tác giả: 26/3 mệt chết tôi…

Bình luận

Truyện đang đọc