HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

“Ngươi vừa nói cái gì!?”

A Mỹ gào lên, không thể tin những gì mình nghe được. Gã thú nhân trước mặt một mình đến báo tin xấu cho A Mỹ do đám còn lại quá sợ để đối mặt với cậu.

“A Mỹ bình tĩnh, đó là do San Ô lựa chọn. Hắn nguyện ý bỏ rơi cậu để theo con rắn đó. Huyễn thú đến quá bất ngờ làm bọn mình trở tay không kịp, lúc nhận ra đã quá muộn.”

“Nghe mình đi A Mỹ, đừng quá đau buồn. Còn có mình ở đây mà.” Tên thú nhân Hảo La cố tình tiến vào phạm vi của A Mỹ, gã vươn tay muốn an ủi á thú xinh đẹp, ảo tưởng đến một ngày gã thay thế vị trí của San Ô trong lòng A Mỹ.

Thực sự, tên báo kiêu ngạo ấy có gì hay ho cơ chứ? Trừ cái mã xinh đẹp, nhà giàu, khoẻ mạnh thì hắn ta đâu có gì đâu. Gã thừa sức nuôi được A Mỹ, cũng sẽ trân trọng cậu ấy đến suốt đời, ai như con báo vô tâm chỉ biết đàn đúm với tên rắn kia.

San Ô gì gì đó, với Mãng Cổ cùng một giuộc, mất đi cũng chả ảnh hưởng đến ai.

Hảo La lợi dụng ăn đậu hũ của A Mỹ, chợt bên má tiếp xúc với một lực làm đầu óc choáng váng. Gã cả kinh nhìn A Mỹ, không ngờ á thú xinh đẹp ấy lại giận dữ đến độ này. Sức lực cũng không phải dạng vừa, khiến gã ngã ngửa về sau.

“Tên rác rưởi nhà ngươi là cái thá gì? Trong lòng ta chỉ có cậu ấy, mãi mãi chỉ có cậu ấy. Ngươi muốn thay thế cậu ấy đúng không? Mơ đi! Ta còn chưa nói đến chuyện ngươi dám để cậu ấy nhào vào nguy hiểm như vậy, đáng chết lắm. Ta đã nói rất rõ, không được động vào San Ô, còn lại các ngươi muốn giết muốn chém con rắn kia thế nào cũng được.” A Mỹ cả mặt đều đen, nụ cười chế giễu kia khiến Hảo La bức bối vô cùng.

Vì cái gì trong mắt A Mỹ chỉ có hắn? Gã có gì không tốt cơ chứ?

Hảo La gấp gáp chồm về phía A Mỹ, tuyệt vọng van nài. “A Mỹ, cậu hãy nghĩ lại. Mình là người thích hợp nhất với cậu mà. Quên San Ô đi, tên đó không xứng.”

Nhưng A Mỹ chỉ nhìn gã rưng rưng nước mắt, hét lớn. “Cứu! Cứu! Hảo La khinh nhục ta!”

Hảo La hoảng hồn, thấy người người ồ ạt kéo vào thì trở nên sợ hãi. Gã định giải thích thì bị cả đám người đè xuống, không ngóc dậy nổi.

“Tên cầm thú này, dám khi dễ A Mỹ nhà ta.” A Thiện ôm chầm A Mỹ, xuýt xoa vỗ về.

“Phụ mẫu, tên đó bịa đặt San Ô đã chết, muốn con tiếp nhận gã. A Mỹ không chịu, chỉ một lòng thủy chung hướng về San Ô, gã tức quá dùng vũ lực cưỡng ép con. Huhu! Con chỉ yêu mỗi San Ô thôi!”

A Thiện đỏ mắt, phức tạp nhìn đứa con yêu quý trong lòng. Đám người xung quanh nghe được, nhìn Hảo La chẳng khác gì loài cầm thú.

“Không, không phải, đó không phải là sự thật. Ta không hề làm vậy!”

“Ngươi im đi! Bọn ta tận mắt thấy ngươi cưỡng bức A Mỹ, chẳng lẽ A Mỹ nói dối à?” Tộc trưởng lên tiếng, hận không thể ngay lập tức giết chết tên thú nhân vô sỉ này. Con ông là cành vàng lá ngọc, ông chiều chuộng còn không hết mà gã này dám…

Nói chung, xúc phạm đến á thú là tội tày trời không thể dung tha, sẽ bị đánh trọng thương rồi đuổi khỏi bộ lạc, gia đình có cầu xin thế nào cũng vô dụng. Hảo La bị đưa đi không ngừng la hét giãy dụa, những lời thanh minh của gã chẳng ai bỏ vào tai. Kể cả đám thú nhân đồng hành cùng gã đều tránh mặt đi, không muốn liên lụy.

“A Mỹ, nín đi nào. Gã đi rồi, không ai hại đến con nữa.” A Thiện an ủi.

“Phụ mẫu, San Ô chưa chết mà đúng không? Chúng ta có thể tìm thấy cậu ấy mà đúng không?” Á Mỹ rơm rớm nước mắt, bộ dạng yếu ớt khiến người người động tâm. A Thiện bối rối không biết nên nói gì. Gã rất thích Sản Ô, hắn chính là hạt giống tốt nhất của bộ lạc, là kẻ thích hợp nhất để kết duyên cùng Á Mỹ. Thế nhưng, này San Ô mất tích không rõ sống chết, vì tương lai sung túc của mình, gã không thể mạo hiểm. Nếu San Ô thực sự gặp nạn, gã nên tìm cho con một thú nhân khác xứng tầm. Hảo La kia cũng đủ điều kiện, nhưng tên đó phạm sai lầm lớn, nên không thể chọn được. Thôi còn thời gian mà, từ từ gã cũng tìm ra ý trung nhân cho A Mỹ.

“Con đừng lo, San Ô sẽ không sao. Phụ thân sẽ phái người đi tìm hắn.” A Thiện hứa hẹn qua quýt, cốt để trấn an đứa con. Tộc trưởng nhíu mày, trận thú triều này tổn thất quá lớn, khi đi năm mươi khi về chỉ còn một nửa, đã vậy mất đi thú nhân ưu tú nhất là San Ô. Ông biết San Bào cùng A Lượng thương tâm đến độ nào, nhất định sẽ xung phong đi tìm con trai. Nhưng ngoài kia không biết rõ sẽ có nguy hiểm gì, lỡ San Bào gặp chuyện, chẳng phải ông lại mất thêm người tài sao? Bộ lạc ông trở nên giàu có đến vậy cũng nhờ công lớn của San Bào, ông mong hắn đừng quá đau buồn vì mất con mà nghĩ quẩn.

A Mỹ được A Thiện đưa vào phòng, ngay sau khi xác nhận chỉ còn một mình, nước mắt lập tức khô queo, không còn dáng vẻ yếu ớt hoặc tâm ban nãy. San Ô nhất định còn sống, cậu có thể cảm nhận được. Hắn chẳng phải có hệ thống nghịch thiên gì đó sao? Nhất định sẽ trở về bên cậu thôi.

Gã tưởng chỉ cần chết chung với hắn là đã mãn nguyện lắm rồi, nay lại thêm kinh hỉ được sống lại, cái bánh từ trên trời rớt xuống này há có thể không ăn. Thật tiếc a, lúc đầu cái thứ kì quái đó không đủ năng lượng, khiến gã biến thành một thực thể vô tri đuổi theo cái linh hồn kia. Gã đã kí sinh trên cơ thể của những người có quan hệ mật thiết với hắn, từ tên thống soái đến Matthew, với mục đích phải tàn phá linh hồn kia. Cuối cùng, gã cũng thành công lấy lại ý thức.

Ủy Đằng nhập vào tiện nhân này chỉ mới vài ngày trước, khi tiếp thu ký ức thấy nó dây dưa với người yêu mình, gã hận không thể tự bóp cổ chết luôn. Tuy nhiên, kẻ thù lớn nhất của gã hiện tại không phải con hàng đó, mà là con rắn kia. Nguồn năng lượng bên trong gã dường như phản ứng rất mạnh mẽ với y, nhưng là bài xích, chán ghét, lại cộng thêm việc y tơ tưởng đến Bạch Kết Dương khiến gã ghê tởm y đến tận xương tủy.

Gã sờ sờ vào nguồn năng lượng giữa ngực, vẫn còn rất yếu. Nhưng không sao, gã vẫn còn nhiều thời gian mà.

Ủy Đằng liếm liếm khóe môi, đôi mắt lấp lóe sự chấp nhất đến điên cuồng. “Bạch Kết Dương, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi em… Em nhất định sẽ không nhường anh cho tên chết dẫm kia đâu…”

———————————————————

“Ưm… Khụ khụ!” Mãng Cổ ho khan, bụi mịt mờ chui vào mũi đến cay. Y cố gắng cựa mình thì thấy toàn thân đau đớn, còn San Ô hoàn toàn nằm bất động trên người y, trên lưng chi chít vết thương bị đá nhọn ghim vào, máu ứa ra đến nhức mắt, nếu không vì hô hấp yếu ớt của hắn có lẽ y nghĩ hắn đã chết rồi.

Và ý nghĩ đó khiến Mãng Cổ sợ hãi.

“San Ô, San Ô!” Mãng Cổ điên cuồng bật dậy, quên đi cái đau đớn của mình. Y nâng San Ô bằng tất cả sự dịu dàng mà mình có được, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy. Y sợ, y rất sợ, y chưa từng thấy San Ô thê thảm đến nhường này, hắn tất cả chỉ vì bảo vệ y mà bị thương nặng khiến Mãng Cổ vô cùng tự trách.

Tất cả là do y không đủ mạnh, do y quá ngạo mạn cho rằng cái bộ lạc đó sẽ không đụng đến mình, nhưng hơn cả là do y quá khinh thường con cáo già kia.

Tên A Mỹ đó đáng chết, đáng chết lắm, thật muốn băm vằm nó ra thành ngàn mảnh rồi ném cho bọn huyễn thú.

San Ô nhíu mày, đôi mắt mờ mịt từ từ mở ra. Điều đầu tiên hắn để ý là thứ chất lỏng nóng hổi không ngừng nhỏ giọt lên mặt. Hắn kinh ngạc nhìn đôi mắt tỏa sáng của người đang ôm mình, rồi mỉm cười dịu dàng.

“Sao lại khóc rồi?”

Mãng Cổ không nói gì, gục mặt chôn vào cần cổ thanh mảnh của San Ô, đôi tay ôm thêm chặt nhưng vẫn cố tránh những vết thương trên lưng.

“Ta tưởng ngươi… Đáng lẽ ta phải bảo vệ ngươi, đáng lẽ không thể để ngươi bị thương dù chỉ một chút. Ta quá yếu đuối, quá vô dụng. Thực xin lỗi…”

“Rắn thối ngươi nói bậy. Ta là thú nhân hùng mãnh mà, chút này sao làm khó được ta.” 

San Ô cố nặn ra nụ cười, nhưng quả thật nó đau đến chết a. 

“Mau, trong túi ta có thuốc, để ta bôi giúp ngươi.”

Mặt Mãng Cổ trở nên vặn vẹo. Sao người này vẫn quan tâm cho y trước vậy? Nhiều lúc hắn nhường nhịn y thế này khiến y vừa cảm động vừa khó chịu. Nhìn lại mình đi, xem ai bị thương nặng hơn hả?

Mãng Cổ không nói lí, lập tức đè San Ô nằm úp sấp xuống đất, bắt đầu rút mấy viên đá găm trên lưng hắn ra. San Ô bị tập kích bất ngờ, muốn giãy dụa thì bị ánh mắt đe dọa của Mãng Cổ dọa đến, cơ thể không tự chủ mà cứng còng.

“Nhịn đau một tí.”

Mãng Cổ nhanh chóng hành động, San Ô cãi không được đành ngoan ngoãn để y giúp mình.

Nhưng mà ngươi nhẹ nhàng một chút a? Đau chết ta rồi!

San Ô khóc không ra tiếng, thân thể không khống chế mà uốn éo run rẩy, làm Mãng Cổ bất giác nóng lên. Đến khi rút ra viên đá cuối cùng, San Ô liền thở dài nhẹ nhõm, giờ chỉ còn bôi thuốc là xong a.

Nhưng mà, hắn đã mừng quá sớm.

Một thứ ướt át trượt nhẹ trên vết thương của hắn, cảm giác vừa xót vừa kì dị.

“Ngươi… Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Liếm bớt máu cho ngươi. Nước miếng của ta khử trùng khá tốt. Vết thương sẽ lành nhanh hơn.” Mãng Cổ bình tĩnh trả lời, nhưng ánh sáng tà tứ trong mắt vẫn đang lấp lóe.

“Không cần! Chỉ cần bôi thuốc là được m- Á!” San Ô run lẩy bẩy nằm thụp xuống, cơ thể to lớn của Mãng Cổ hoàn toàn ở trên người hắn, chặn mọi đường lui của hắn. Hắn hiện tại thương thế khá nặng, sức lực tính ra còn không bằng Mãng Cổ, chống cự lại chắc chắn là tìm chết. Mãng Cổ lợi dụng rất tốt cơ hội này, bạo gan đi ăn đậu hũ San Ô.

Mãng Cổ vui sướng đem lưỡi liếm máu của San Ô, thưởng thức những cái run nhè nhẹ cùng tiếng rên rỉ ngắt quãng của đối phương. Nhìn San Ô không thể làm gì mà chỉ biết đem miệng chửi bới y, Mãng Cổ nhịn không được cười thầm, cảm thấy toàn thân đều nóng lên. Máu của San Ô rất thơm, rất ngọt, tất cả đều bị Mãng Cổ nuốt trọn hết thảy, tựa như huyết nhục của San Ô hoà tan bên trong y vậy. Suy nghĩ đó khiến Mãng Cổ rất sung sướng, được đem một phần của San Ô vào trong cơ thể mình, y có thể không vui sao?

Nhưng mà, điều đó vẫn chưa thoả mãn y. Mãng Cổ luồn tay xuống phần bụng của San Ô, kéo y áp sát vào cơ thể mình, thêm thuận tiện hưởng thụ tấm lưng săn chắc của người nọ. San Ô bị ôm như vậy rất xấu hổ, đầu lưỡi của Mãng Cổ đem lại khoái cảm khô nóng khiến hắn tim đập chân run, nhịn không được muốn mất khống chế mà làm a làm.

Nhưng không được, hai đứa mới mười lăm thôi, đợi ba năm nữa mới được khai trai a!

“Được rồi được rồi, xong rồi! Ta đỡ hơn rồi!” San Ô bối rối ngăn Mãng Cổ lại, mặt đỏ còn hơn trái cà chua. Mãng Cổ liếm chưa đã thèm, nhưng quyết định không chọc San Ô xù lông nữa. Y ngoan ngoãn xoa thuốc cho hắn, rồi để hắn xoa thuốc cho mình, cảm giác mát lạnh bạc hà thấm nhuần da thịt, giống hệt như xúc cảm dễ chịu mà San Ô mang lại cho y.

“Chúng ta nên mau chóng tìm đường thoát ra khỏi đây, mọi người hẳn phải lo lắng lắm.”

Ánh mắt của Mãng Cổ nhìn San Ô thoáng mị lại, cơ hồ muốn đem người trước mặt nuốt trọn. Y không có chút quyến luyến nào với thế giới bên ngoài, trừ việc bóp nát A Mỹ thành một đống máu thịt bầy nhầy. Hiện giờ hai người bọn y đang bị mắc kẹt trong một cái hang tối, không một bóng người, chẳng phải thuận tiện hâm nóng tình cảm hơn sao?

“San Ô.”

“Hửm?”

San Ô cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, bản thân bị Mãng Cổ ôm trọn không thể nhúc nhích, còn môi thì bị y cướp lấy.

San Ô: Trời **, nam chủ động thủ rồi! Ta hạnh phúc quá giờ sao hệ thống? (≧△≦)

Tiểu Đinh Đang: Tắt đèn, đi ngủ! (ʘдʘ╬)

Bạn trẻ San Ô thích muốn chết nhưng vẫn phải “giãy dụa”, đổi lại là sự tiến công còn mãnh liệt hơn từ đối phương. Đến Mãng Cổ còn kinh ngạc, rõ ràng y chưa hề hôn sâu với ai lần nào, nhưng khi tiếp xúc với San Ô y lại có cảm giác rất quen thuộc, động tác vô cùng tự nhiên mà khuấy đảo khoang miệng của San Ô. Hương vị ngọt ngào như lấp đầy tâm trí của Mãng Cổ, chiếc lưỡi ngang ngạnh hoành hành khoang miệng ướt át như muốn đâm tới cuống họng. San Ô bị hôn đến khóc, tên khốn hung bạo này muốn nuốt luôn miệng hắn hay sao vậy hả? San Ô bị càn quấy đến cả người nhũn ra, yếu đuối bấu víu ngực áo của Mãng Cổ, cái người mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tiếng mút mát thấm mùi nhục dục vang vọng khắp hang động tối tăm, người nào nghe thấy nhất định sẽ đỏ mặt. Mãng Cổ ăn no, liếm mép nhìn San Ô mắt mị nước trong lòng, lại dấy lên xúc động muốn chà đạp người lần nữa. San Ô thẹn quá hóa giận, đánh con rắn vô sỉ đến lệch mặt, nhưng sau đó bị đối phương phản công, cầm tay đè xuống đất mà cọ cọ.

“Ngươi mau đi ra! Ngươi dám làm vậy với ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

“Ta yêu ngươi, San Ô.” Môi Mãng Cổ áp sát tai San Ô, giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo khẩn khoản cầu xin, dễ khiến người ta mềm lòng. “Tha thứ cho hành động mất kiểm soát của ta, ta thật sự không thể kiềm nén cảm xúc của bản thân. Ta yêu ngươi, rất nhiều!”

Sàn Ô nằm bất động, nhưng trong thâm tâm như đốt pháo ăn mừng. Người yêu tỏ tình rồi a, giờ thì đồng ý kiểu gì cho nó tự nhiên đây?

“Ngươi mất trí ư? Cả hai chúng ta đều là thú nhân. Ngươi vẫn nên tìm một á thú khác đi, thú nhân với thú nhân sao có thể sản sinh hậu duệ được?”

Mãng Cổ lật San Ô lại, bắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình. Tại đó, hắn nhìn ra được sự thâm tình, yêu mến nhưng cũng đầy bất an trong đôi ngươi đá mèo ấy. “Ta không cần á thú, cũng không cần một đứa nhỏ. Ngươi không thấy rằng, trừ ngươi ra, không một ai tốt với ta. Ta bị đối xử không bằng một con súc vật, nhưng ngày đó chính ngươi đã vươn tay cứu vớt ta từ bùn lầy đó, đem lại cho ta ý nghĩa sống mới trong cuộc đời. Ta xin lỗi, tình cảm của ta từ bạn bè đơn thuần đã vặn vẹo thành thứ cảm xúc khác. Mỗi khi nhìn thấy ngươi, ta phải kiềm chế cơn bạo ngược muốn đè ngươi ra, làm ngươi đến khóc…”

“Dừng, đừng nói nữa! Đồ rắn dâm dê nhà ngươi có biết xấu hổ không hả?” San Ô mặt mày đỏ gay, muốn tung một chưởng lại bị Mãng Cổ giữ chặt hai tay, nhìn không khác gì con mèo xinh đẹp đang xù lông.

Cái nhếch mép đó là gì? Muốn ta đây một vuốt mần nát xương không?

“Ngươi bớt giận a, ta chỉ mới phát hiện tình cảm của mình mới mấy ngày thôi, cái bữa ta bị mộng tinh đó là mơ về ngươi a. Mấy ngày sau đó đều vậy, cũng đặt ngươi dưới thân…”

“Im ngay, đồ biến thái chết tiệt!” San Ô gầm lên, nhưng Mãng Cổ phát hiện hắn không hề có ý định đả thương y, miệng mắng y như vậy chỉ là xấu hổ đơn thuần. Tâm Mãng Cổ không tự chủ được bay lên, phải chăng San Ô thực sự có tình cảm với y?

“Ngươi mắng đi, mắng thoải mái. Bộ dáng xù lông của ngươi rất đáng yêu a.” Mãng Cổ trêu ghẹo, đem người ôm vào lòng. “Ta biết ngươi không phải không thích ta.”

“Ha, ngươi bị thần kinh ư? Sao một thú nhân cường tráng như ta cam nguyện bị đè cơ chứ? Nếu có, cũng là ta ở trên.” San Ô lườm y, nhưng dáng vẻ ngượng ngùng kia bán đứng tâm tình của hắn.

“Cũng được, như ngươi muốn.”

“Hả?” Chịu thua dễ vậy sao?

“Ta sẽ đợi câu trả lời của ngươi. Nhưng ngươi nên biết, ta không phải là người kiên nhẫn, cũng không phải kẻ dễ dàng buông tay những gì mình khát vọng.”

“Ngươi… Không công bằng, như vậy ta có lựa chọn sao? Quân to gan, ta muốn giết ngươi ngay tại đây!”

Mãng Cổ không sợ chết nắm lấy tay San Ô, ái muội vuốt ve. “Ngươi sẽ không. Nếu muốn, ngươi đã có thể làm vậy rồi.”

San Ô cứng họng, không thể phản bác được, nghẹn một mặt đỏ để Mãng Cổ dắt mình đi. Mãng Cổ thực sự cũng sợ hãi lắm chứ, y thật không biết nếu như San Ô cự tuyệt bản thân sẽ mất kiểm soát đến độ nào. Nhưng thái độ của San Ô khiến ý cười không khép miệng được, ý cần phải tiếp tục lấn tới để đem người khóa trong tay.

San Ô quả nhiên là món quà trân quý mà thú thần ban cho y.

——————————————————— 

“Kí chủ, chút thông tin bên lề nè. Rắn trong mùa động dục có thể giao phối liên tục suốt 48 giờ không ngừng nghỉ đấy nhé. Kí chủ muốn mua thuốc cường kiện thân thể trước không?”

“Trời đụ…”

Bình luận

Truyện đang đọc