HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

“Nhìn kìa! Đội trưởng về rồi! Người trong tay ngài ấy là… Đội trưởng William! “

“Ôi may quá! Họ vẫn còn sống! “

“Từ từ, Thống soái đâu rồi?”

“Ngài ấy không thấy. Đừng nói là… “

Đám binh sĩ nháo nhào bất an, kể cả lão Thiếu tướng già cũng vậy. Nỗi bất an trong lòng lão trướng lớn.

“Thống soái… Đã hi sinh.” Erik cường ngạnh trả lời, toả ra khí thế bức nhân. “Hắn đã bị Nữ hoàng giết chết, ả ta có loại axit có thể ăn mòn cơ thể con người. Đội trưởng William vì muốn hỗ trợ đã bị đả thương, giáp vỡ nát lại phải tiếp xúc với khí độc trong thời gian dài nên hôn mê sâu.”

“Không thể nào, sao người chết lại là Thống soái? Ngươi-“

“Chẳng lẽ Thiếu tướng muốn người chết phải là ta? ” Mâu trung Erik phủ thêm lớp ám sắc.

“Thống soái rất mạnh, sao có thể chịu thua? Đừng nói ngươi là người đã giết ả?”

Erik cười lạnh. “Đúng là ta đấy, ngươi nghi ngờ một cường giả cấp SSS đấy ư?”

Y phóng ra tinh thần lực khủng bố, khí tức cường đại mà trước giờ chưa ai từng được trải nghiệm nay tản mác ra mọi ngóc ngách. Tất cả mọi người bị áp lực đè bẹp xuống đất, một ngón tay cũng không nhúc nhích được. Họ đều cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng trào phá trong người, cảm tưởng y chỉ cần vận lực thêm chút nữa thôi đã có thể đem ngũ phủ nội tạng bóp ra bã.

Khí áp này, tuyệt đối là của kẻ được sinh ra để thống trị đế quốc.

Erik như có như không thu hồi tinh thần lực của mình, nhìn lũ người còn thoi thóp chưa hoàn hồn trước đợt giương oai vừa rồi mà nhếch mép.

Ai da, quả nhiên tầm nhìn này vẫn là tốt nhất, một kẻ bề trên nhìn lũ người tôn phục mình.

Một lũ yếu đuối y có thể thoải mái mạt sát, rút cuộc ngày này cũng tới.

“Đây là huy hiệu của Thống soái, phải chứ?” Y móc ra một huy hiệu màu vàng lấp lánh, trên khắc tỉ mỉ một con đại bàng kiêu hùng, tôn lên sức mạnh của chủ nhân của nó.

“Nó chỉ được trao cho kẻ mạnh nhất, cũng chỉ chấp nhận kẻ mạnh nhất.”

“Không cần biết người đó là ai.”

Erik gắn huy hiệu lên áo mình, một tia sáng chói loé lên từ huy hiệu khiến Thiếu tướng sợ hãi. Huy hiệu thống soái kia, đã nhận Erik làm chủ. Y chính là Thống soái mới!

Mọi binh sĩ thấy vậy cũng quỳ rụp xuống, chào đón vị lãnh tụ mới. Sức mạnh y vừa thể hiện khiếm họ hoàn toàn quy phục, nay lại thêm huy hiệu xác định, Erik chính là chủ nhân của họ, là người thống trị tinh cầu.

Lão nhăn mặt thống khổ, cái tinh cầu Vina là xã hội coi quyền lực làm chủ, coi sức mạnh là lẽ sống. Họ chính là coi bản thân là một dòng tộc thượng đẳng, vì vậy chỉ có thể chấp nhận kẻ đứng đầu là người không ai có thể đánh bại, không quan tâm tính cách như thế nào. Chiếu với tính cách của Erik, lão chắc chắn y sẽ là một tên độc tài cuồng chiến, không những thống trị bạo tàn trong xã hội mà còn có thể đem quân xâm lược các tinh cầu khác.

Chắc chắn, đám người ngu muội kia rất ủng hộ việc xâm lăng láng giềng, và nếu có trường hợp dám chống đối lão e cũng sẽ sớm bị tiêu diệt.

Nghĩ đến viễn cảnh u ám ấy, tâm lão càng nặng.

“Ta không muốn quy phục ngươi, nhãi con.” Lão liếc nhìn William, lòng đau nhói. “Ngươi chắc chắn sẽ giết ta, ta biết. Nhưng mà, làm ơn hãy tha cho William. Nó là ân nhân của ngươi, ác quỷ cũng không đến mức không có cảm xúc chứ, không thì cớ gì ngươi lại cứu nó về?”

Erik cười lạnh, tay ôm William càng thêm lực đạo. “Ta làm sao có thể giết hắn được chứ? Hắn chính là chân ái của ta mà.”

Lão nhìn Erik âu yếm hôn lên William mà lòng kinh hãi.

“Ngươi-“

Lão đơ người, não bộ như đình chỉ.

Lão Thiếu tướng là người trung thành nhất với Arnold, từ khi hắn còn nhỏ đã huấn luyện hắn trở thành một chiến binh oai hùng. Lão đối xử với hắn như con mình vậy, và William lại như tia sáng ấm áp trong cuộc đời cô độc của lão.

Phải, vợ lão bị sẩy thai, con mất khi còn chưa thành hình, vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản. Vợ lão đau lòng quá chết đi, để lại lão một mình,thuỷ chung ngăn cản lão đến với người khác.

Vì vậy, lão coi hai đứa trẻ nhà Steinhardt như con mình mà đối đãi.

Nay, hai đứa trẻ đó, một đứa đạt hào quang chói lọi nhưng chết bi thảm, nhục tiêu cốt dong. Đứa dương quang khả ái, giờ lại hôn mê sâu không biết sẽ tỉnh lúc nào, đã vậy còn bị tên Alpha ác ma này tuyên bố quyền chiếm hữu.

Erik giơ kiếm đặt ngang cổ lão. “Nể tình trưởng bối, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.”

Thiếu tướng cảm nhận được lưỡi kiếm lạnh băng trên cổ mình, trong lòng lại thêm băng giá. Lão nhìn quanh, bọn binh sĩ không ai nhúc nhích, ánh mắt nhìn lão cũng không mang theo tôn trọng như trước nữa. Bây giờ, trong mắt bọn chúng chỉ là Thống soái đang hành hình một kẻ tội đồ mà thôi. Lão cười hừ hừ, dù gì cũng không thoát được, chí ít thì William còn có cơ hội sống sót, lão cũng yên tâm đôi phần. Lưỡi kiếm bén nhọn chặt đứt cổ nhẹ nhàng, trước khi chết một chút đau đớn cũng không có. Đoàn binh nhìn cái xác không đầu của vị Thiếu tướng trong lòng cũng khá thương tiếc, nhưng mệnh lệnh của Thống soái là tôn chỉ, nên bọn họ thu thập cơ thể lão lại mang về chôn cất tại quê nhà.

“Từ giờ, ta sẽ trở thành Thống soái mới. Các ngươi có ai muốn phản đối?”

Thanh âm của Erik vang lên như sấm rền, đánh động vào tâm của đoàn quân. Họ nhất nhất quỳ gối tỏ lòng thần phục với vị lãnh đạo mới.

“Chúng tôi xin thần phục ngài, Thống soái Erik.”

Một cỗ thỏa mãn như điện giật kích thích toàn bộ tế bào trong cơ thể Erik, hóa ra cảm giác đứng trên đỉnh nhân loại là thế này sao?

Thực khoái chí.

———————————————————

“A!”

William ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn ôm đầu, nhận ra tay mình được gắn một ống truyền dịch trong suốt, bộ quần áo trắng muốt mềm mại tựa tơ lụa Ba Tư, mặc vào rất thoải mái, mát mẻ. William hiện tại đang ở trong một căn phòng kín như bưng, không có chút kẽ hở tạo cảm giác tù túng bức bối. Hắn nhớ trước khi ngất đi mình bị Erik đá gãy vài cái xương, nay một chút cảm giác đau cũng không có. Hắn thử mình xoay xoay cơ thể, xem ra gân cốt vẫn hoạt động tốt, kĩ thuật chữa trị tiên tiến của tinh cầu này quả nhiên không phải nói xuông.

“Kí chủ, hảo tỉnh.”

Giọng nói thánh thót của hệ thống chạm đến tai, William từ trong mơ màng bừng tỉnh lại.

“Đây là đâu? Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Đây là phòng VIP trong bệnh viện, kí chủ ngủ một tuần rồi.”

“Một tuần!?”

Mới đó mà đã một tuần sao, hắn không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy. Đối với hắn, mọi thứ xảy ra chỉ tựa như một giấc mơ.

“Phải, trong một tuần nam chủ Erik đã thành công lên chức Thống soái. Y thay thế toàn bộ Bộ Tư Lệnh bằng thành viên tiểu đội Hổ Mang.” Tiểu Đinh Đang hưng phấn tóm tắt mọi sự kiện. “Y làm việc bá đạo lắm nha, ai dám có ý kiến phản đối bị y đè nát hết á, dân chúng ai ai cũng kính sợ y rồi, không dám ho he nữa. Với lại họ cũng thích sự cường quyền của y nữa, nhiều lúc tôi cũng không hiểu suy nghĩ của người ở đây. Chỉ cần mạnh là chấp nhận hết sao? Cũng dễ dãi quá đi.”

“Ừ, giờ nếu y mở ra kỷ nguyên độc tài cũng chẳng ai dị nghị.”

“Kể cả cha mẹ của nguyên chủ cũng vậy, họ không đấu lại được y. Nam chủ đã tuyên bố kí chủ là người của y rồi, họ muốn phản kháng cũng không được. May mà họ là thân sinh nên không bị nam chủ giết chết, nhưng tất nhiên cũng bị canh phòng rất cẩn thận, chỉ cần có ý định phản nghịch thì tôi không thể bảo đảm nha.”

“Ít nhất họ còn sống.” Williak nằm vật xuống giường. “Gì mà người của y chứ. Ta phi!”

“Dù gì thì cũng chúc mừng kí chủ nè. Tít tít, nhiệm vụ 2: Trợ giúp nam chủ đánh bại Nữ hoàng Trùng tộc, trở thành Thống soái tối cao, hoàn thành.”

“Ta có giúp y giết Nữ hoàng gì đâu, tự y ra tay mà.”

“Xuỳ xuỳ, tiểu với chả tiết, kí chủ cứ hoàn thành là OK rồi.”

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, bước vào một nam nhân với khí thế mười phần bức nhân. Người đó vận một bộ quân phục được ủi phẳng gọn gàng, những đường may ôm sát từng đường cong của cơ thể như tôn lên vẻ hoàn mỹ của chủ nhân. Mái tóc của y được chải chuốt gọn gàng, vuốt keo đẩy ngược về sau, để lộ hoàn toàn khuôn mặt anh tuấn mê người của y. Đôi mắt hổ phách như được mài thêm sắc bén, lóng lánh ánh lên mâu quang nguy hiểm rợn người, cơ hồ những ai nhìn phải đều tự động khuất phục trước uy phong của y.

Nay, đôi mắt ấy lại mang tia sắc bén của một kẻ săn mồi, uyển chuyển tựa loài báo đen uy mãnh khoá chặt thân ảnh hắn, đem lại cảm giác như bị vây hãm rất bức bối.

Sắc mặt của William không được tốt, không thèm mở miệng nói chuyện với Erik một câu khi y tiến đến gần giường hắn. Chiếc đệm chịu lực từ một bên bị nhấn xuống, William bất động như không gắt gao theo dõi từng chuyển động nhỏ của y.

Hắn thực sự muốn đem tên hỗn đản giẫm đạp một phen a.

“Tỉnh rồi còn khó chịu không?” Y ôn nhu hỏi, tay vuốt má hắn.

“Nhìn ngươi là thấy khó chịu. Hỏi thừa.” William cáu kỉnh né xa, nhưng tay y như gọng kìm kẹp chặt hắn, không cho hắn nhúc nhích.

“Mặc dù dáng vẻ chống đối của ngươi rất quyến rũ, nhưng cái gì cũng có giới hạn.” Mày Erik khẽ nhíu lại, nhưng nét cười vẫn còn hiện hữu trên mặt, cứ như đang giáo huấn một con mèo nhỏ bướng bỉnh vậy. “Hẳn ngươi cũng biết, bây giờ ta đã trở thành người quyền lực nhất ở đây. Haha, lũ người ngu xuẩn chỉ biết tôn thờ sức mạnh, đến cả Thống soái tiền nhiệm chết đi cũng chẳng mấy thương tiếc. Nếu biết hắn chết nhục nhã thế nào, hẳn bọn chúng còn cười nhạo ấy chứ.”

CHÁT!

Mặt của Erik vì lực độ mạnh mà bị nghiêng một bên, trên má ửng hồng vì cú tát phẫn nộ của William. Hắn muốn làm vậy từ lâu rồi, vẻ mặt cao ngạo không coi ai ra gì của y làm hắn khinh ghét, như một đứa trẻ kiêu căng được nuông chiều thái quá, coi mình là Thượng đế của thế giới.

“Một thằng nhóc như ngươi nếu không có ta cũng chẳng là gì. Vì vậy đừng dùng giọng điệu đó nói về anh ta như vậy.”

Erik híp mắt nhìn đối phương, người kia không hề để lộ một thần sắc sợ hãi, lưng thẳng tắp tựa cây bạch đàn bất khuất, hiên ngang. Erik như lại thấy dương quang vốn có của hắn, cái thứ ánh sáng dẫn dụ sự mê luyến của người đối diện. Tuy nhiên, y biết, William chỉ đang dùng vẻ ngoài mạnh mẽ đó để che đậy mất mát bên trong. Làn da trắng muốt như hoà làm một với áo lụa mượt mà, tạo ra một mỹ cảm kích thích ánh nhìn của y.

Sự mềm mại pha trộn với nét cứng cỏi, đây chính là William Steinhardt mà y vẫn luôn muốn chinh phục.

A, y lại cứng lên rồi.

Chẳng nói chẳng rằng, Erik ấn cổ William hôn lên, đoạt đi toàn bộ hô hấp của William. Hành động của y khiến hắn bất ngờ trở tay không kịp.

Má nó như vậy cũng động dục được à? Ông đây còn muốn ngươi một đao chém chết đây!

Nam chủ là cái loài t*ng trùng thượng não, là gấu nâu biến thái động dục tuỳ tiện!

William ghét bỏ, tay đập đập lên bờ lưng rắn chắc của Erik đến ê ẩm. Vai người này làm từ đá chắc?

Erik hoàn hảo công thành đoạt đất, chơi đùa với chiếc lưỡi nhỏ của William. Bất ngờ thay, y cảm nhận rõ đầu lưỡi uốn lượn của William đang đáp trả mình. Tim đập lệch một nhịp, Erik tưởng chừng như bùng nổ trước sự đáp lại hiếm hoi của đối phương. William lần này như hoà cùng nhịp điệu với Erik, hương diễm từ từ khuấy đảo mọi giác quan của Erik, đem y chìm sâu trong vòng tay yêu kiều của người dưới thân. William tựa hồ rất hưởng thụ ôm lấy cổ của y, tay trái tựa tiếu phi tiếu hướng lên cao…

… Giáng mạnh xuống gáy sau của Erik một cách chuẩn xác.

Tuyến mùi toạ lạc sau gáy là một bộ phận rất quan trọng. Đối với Omega, đó là nơi pheromone của họ toả ra nồng nặc nhất, thu hút cánh Alpha đến đánh dấu họ. Alpha cũng có, cũng là nơi phát ra tin tức tố mạnh mẽ nhất hấp dẫn chúng Omega. Tất cả đều có đặc điểm chung là phần rất yếu ớt trên cơ thể. Omega thì mềm mại hơn cả, chỉ cần cắn nhẹ là thành công xuyên qua lớp thịt ấy, hoàn thành đánh dấu. Alpha thì cứng rắn hơn nhiều, cần lực rất lớn, chung quy cú đánh vừa rồi của hắn cũng đủ làm Erik bất tỉnh rồi.

Cơ thể Erik nặng trịch đè lên người William bị đẩy ra. Hắn ghét bỏ nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, nhìn có vẻ chính trực sạch sẽ lắm, nhưng rốt cuộc cũng là tên quỷ sứ giết người không gớm tay. Y dù sao cũng là nam chủ của hắn, y làm gì hắn cũng phải chiều theo vô điều kiện, dù ngoài mặt có phải giả đò chống đối đi chăng nữa.

William trầm mặc ngắm nhìn dung nhan của y, lại nhìn cánh cửa bị khoá trái, nhìn có vẻ không phá được. Lông mày lá liễu thu ngắn khoảng cách, William giơ nắm đấm phang vào mặt Erik mấy phát cho hả giận. Dù gì thì cũng không thoát được, cúc hoa chắc lại phải hy sinh, hắn phải tận dụng cơ hội này cho y bầm dập.

Này thì giấu giếm ông này! Đồ bọ xít chết tiệt!

Một đấm má phải.

Này thì giết người bừa bãi này!

Một đấm má trái.

Này thì dám thượng ông này! Thứ cầm thú!

Lại thêm một đấm.

Này thì dám cao to hơn ông này! Ứ thèm ghen tị đâu nhưng vẫn cứ đánh đấy làm gì nhau?

Cái con người vô sỉ kia đấm đến thoả mãn, cho đến khi nhìn da mặt đối phương ngoại trừ đỏ tấy ra lại chẳng mang chút vết bầm, cơn tức giận lại sục sôi trong huyết quản.

Này thì da mặt dày này!

William hừ hừ đá thân hình to lớn kệch cỡm kia, chơi chán rồi quay người chạy về phía cửa xem có mở được không. Đừng phán xét hắn a, được hành hạ cái khuôn mặt mê người kia thích thú lắm, nhưng tay thì ê mà mặt vẫn như cũ đẹp trai lênh láng kia hắn ức lắm chứ.

“Kí chủ nhận mệnh rồi à?”

“Tí nữa nhớ cho ta thuốc bôi trơn, ta có cảm giác mọi thứ sẽ khủng bố lắm đây.” Không gian yên lặng khiến hắn nghe rõ cả nhịp tim đập như trống đánh của mình. Một loại cảm giác lo sợ phập phồng trong lồng ngực, nhưng kì lạ thay lại mang theo chút mong chờ như lốc xoáy cuồn cuộn kích thích xúc cảm của hắn.

Từ khi nào hắn trở nên mất tiền đồ như vậy? Từ khi nào hắn lại muốn hãm sâu vào sự độc chiếm bá đạo của con người kia?

Trong khi William còn ngổn ngang những cảm xúc, một cánh tay hữu lực đấm vào bức tường sát bên cạnh hắn, nát bét thành một cái lỗ lớn. Một khoái cảm không tên pha lẫn bồn chồn tấn công dây thần kinh của hắn. Một hơi thở nóng cháy như nhảy nhót trên làn da nhạy cảm, lớp phấn hồng e lệ hiện lên lớp thịt trắng trẻo.

“Ngươi đánh đau quá đấy, quả nhiên luôn mang lại cho ta kinh hỉ a.”

“Tuy nhiên, mèo con nếu không được dạy dỗ tốt sẽ sinh hư, và ngươi đã vượt qua giới hạn của ta rồi.”

William bị ép buộc quay đầu lại, một trận tinh thần lực kéo đến khiến hắn run rẩy, tựa như một con thỏ nhỏ đang chờ bị con sói hung ác nhất làm thịt.

“Hôm nay, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc