HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

A Mỹ nhìn lũ người hối hả ngược xuôi vì sự mất tích của San Ô mà cười lạnh. Bọn chúng thì lo lắng gì chứ, tại phụ thân mẫu thân của hắn làm ồn lên đòi tách khỏi bộ lạc tìm con nên mới như vậy. Lão cha của thân thể này đúng ngu ngốc đi, lão ta chỉ lo cho sự thịnh vượng của bộ lạc mà khinh thường sự hi sinh của người khác, dám khuyên San Bào cùng A Lượng quên San Ô đi, đúng là tự tìm chết.

Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến gã cơ chứ. Gã vẫn cảm nhận được hơi thở đều đặn của San Ô, hắn còn sống là gã mừng lắm rồi. Hiện tại, gã gần như vô dụng, không làm được cái lông gì, đành phải cắn răng ngồi chờ hắn trở về. Cảm giác vô lực này khiến gã bứt rứt không thôi, khỏi phải nói gã muốn chạy đi kiếm San Ô đến mức nào.

“Này này, chủ thần. Khi nào ngươi mới hồi phục năng lực của ngươi đây?”

Giữa ngực của A Mỹ tỏa ra một ánh sáng nhỏ, mờ mờ ảo ảo đến yếu ớt. Sau đó, truyền vào đầu gã là một thanh âm khàn khàn, âm u. “Ta cần phải có thời gian tịnh dưỡng. Nếu ngươi hãm hại tên đó nhiều hơn ta càng hồi phục nhanh hơn.”

“Hì, sao ngươi không đổi thành ta công lược anh Dương càng nhiều thì hồi phục càng nhanh nhỉ? Như vậy ta thấy thống khoái hơn đấy. Nhưng mà, dìm chết tên khốn kia cũng vui. Ta vẫn không biết tại sao ngươi ghét y đến vậy đấy.”

“Ta với y có ân oán. Ta nhất định phải triệt tiêu y khỏi thế giới này.”

Chủ thần ngừng một chút.

“Ngươi có vẻ điên cuồng với tên Bạch Kết Dương kia nhỉ?”

“Tất nhiên, anh ấy là chân ái của ta mà.”

“Haha.” Tiếng cười trầm đục vang lên, nặng nề như tảng núi nghìn năm. “Chân ái của ngươi ư? Đừng mơ hão, hắn đã hoàn toàn bị tên kia thu phục rồi. Nam nhân mà ngươi yêu giờ chỉ là tên dâm đãng dưới thân nam chủ kia thôi.”

“Ngươi đừng nói bừa, Bạch Kết Dương… Anh ấy là kẻ nằm trên mà. Anh ấy sẽ ôm ta âu yếm, sẽ hôn ta dịu dàng, sẽ dũng mãnh tiến nhập ta…” Nghĩ đến việc tên khốn kia chiếm lấy thân thể của Bạch Kết dương, sát ý trong A Mỹ tăng vọt, móng tay dài cào rách tấm nệm dưới thân. 

Nhưng mà…

A Mỹ bắt đầu thở dốc, tròng mắt co lại di chuyển láo liên như kẻ tâm thần, tay lại sờ vuốt phân thân của mình. “Nhưng mà… anh Bạch Kết Dương nằm dưới thân ta, cũng thực sự quyến rũ a. Thay vì anh ấy ôm ta, ta sẽ ôm anh ấy, sẽ liếm hôn khắp người anh ấy, sẽ đâm vào hậu huyệt của anh ấy cả ngàn cả vạn lần. Một công kiêu hãnh như thế mà bị ta làm cho thần hồn mê muội, nhục nhã đến thế nào a? Hẳn hắn sẽ nhìn rất tiêu hồn đi. Chúng ta sẽ hòa làm một, thật hạnh phúc quá!”

A Mỹ tự an ủi chính mình cho đến khi phóng ra một nhúm chất lỏng bạch trọc, đôi môi đỏ hồng không ngừng phát ra những tiếng rên dâm dục.

“A~ Dương Dương yêu dấu… Em nhất định sẽ chiếm lấy anh, em sẽ giết chết tên kia, không cho y phục hồi nhân dạng. Chờ em nhé, em sẽ mạnh lên, và chúng ta sẽ được ở bên nhau.”

“Ngươi thật kinh tởm.”

Tia sáng gọi chủ thần kia im lặng, ánh sáng giữa ngực A Mỹ vụt tắt.

———————————————————

“Ta cảm nhận được một nguồn nhiệt… ở đằng kia.” Mãng Cổ hóa thân thành trăn khổng lồ, để San Ô ngồi lên người y trườn khắp hang động để tìm đường ra ngoài. Khi hóa thành rắn, thị lực của y sẽ giảm đi nhiều, nhưng ngược lại y có khả năng cảm ứng nhiệt vô cùng nhạy bén, có thể đánh hơi nguồn nhiệt của một vật thể sống cách y cả trăm mét.Bây giờ, y lại cảm nhận được một nguồn nhiệt khác, khí tức quen thuộc đến mức y không thể nhầm lẫn được.

Đó là một người thuộc chủng loài của y.

“Đúng a, ta cũng nghe thấy tiếng suối…” San Ô ngoe nguẩy đôi tai. “Kì lạ, sao trong hang động lại có suối được? Hay ta đến kiểm tra thử đi.”

Mãng Cổ có chút chần chờ, nhưng y vẫn nghe theo San Ô tìm đến chỗ nguồn nhiệt kia.

Sau gần nửa tiếng tiến sâu vào hang, họ cuối cùng đặt chân đến một vùng rừng xanh nho nhỏ ẩn náu trong hang, tiếng suối róc rách chảy tách vùng cây xanh màu mỡ này khỏi vùng tối tăm của hang động. Mặt đất được phủ bởi lớp cỏ dày bóng mượt, xung quanh cây cối sai quả nhìn thích mắt vô cùng. Hai người há hốc kinh ngạc, thực sự không ngờ ở trong hang động này lại tồn tại một nơi xinh đẹp như thế.

“Tên thú nhân kia, ngươi làm gì ở đây?” Một giọng nói già nua vang lên, một viên đá bay thẳng về phía San Ô, lại dễ dàng bị hắn gạt phăng. Hai người chuyển tầm mắt về phía hung thủ, phát hiện một ông lão nửa người nửa rắn già nua, yếu đuối, tưởng chừng chỉ một cơn gió sẽ thổi bay ông.

“Mau cút, mau cút, ngươi đến giết ta phải không?”

“Ông lão bình tĩnh, ta và bạn chỉ đơn thuần đi lạc mà thôi.”

Ông lão thở phì phò, chuyển tầm mắt qua người “bạn” của San Ô thì ngạc nhiên vô cùng, nhìn y chuyển hóa từ một con trăn khổng lồ thành một thiếu niên cường tráng.

“Ngươi… Chẳng lẽ sức mạnh mà ta cảm nhận được là từ ngươi mà ra?” Ông lão nghẹn không nói nên lời trực tiếp coi San Ô là không khí mà gắt gao nắm lấy tay Mãng Cổ. “Thật không ngờ, không ngờ ta có thể sống được đến ngày hôm nay để được gặp ngươi.”

“Thú nhân mang dòng máu loài trăn Anaconda duy nhất trên tinh cầu.”

Mãng Cổ trở nên đề phòng, chắn trước San Ô. “Ông là ai? Tại sao lại biết ta?”

“Ta ư? Ta là Thượng Cổ Xà Tinh, xà nhân lớn tuổi nhất hiện nay. Nhưng mà,  nói cao thế thôi, hiện giờ ta chẳng khác nào cái thân rách nát, sắp gần đất xa trời rồi.” Ông lão thở dài, ánh mắt lúng liếng hướng về phía Mãng Cổ. “Ta đã đợi ở đây rất lâu, rất lâu để thấy một kẻ tộc rắn đến đây. Cuối cùng, ta đã sống được đến giờ phút này.”

“Ta không hiểu.”

“Ta đã đợi rất lâu để thấy đồng loại, một người đủ mạnh mẽ để tiếp nhận mật rắn cao quý này…” Ông lão móc ra từ cổ họng một viên trân châu lớn, màu vàng óng ả tỏa sáng. Sau khi vượt qua sự ghê tởm lúc đầu, cả San Ô và Mãng Cổ như bị khối châu nhỏ hút hồn. Mãng Cổ đặc biệt cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ đến từ nó, như vẫy gọi toàn bộ huyết nhục trong y cuồn cuộn chảy. “Người trẻ tuổi, viên mật rắn này là của ngươi. Chỉ cần hấp thu nó, ngươi sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh của mình ở mọi phương diện, sức mạnh của rắn tăng gấp 10 lần.”

“Nếu nó thần kì như vậy, sao ông không tự mình sử dụng nó?”

“Ta không thể, viên mật rắn này chỉ chọn người đủ năng lực. Ngươi không biết, nhưng ta đã từng là lão vu của một tộc rắn hùng mạnh. Mật rắn này là báu vật quý hiếm của tộc ta, được những xà nhân lớn tuổi nhất bộ lạc dùng máu và xương cốt nhuyễn đắp nặn lên hình hài hoàn chỉnh, là thứ thuộc về kẻ tộc rắn toàn năng nhất bộ lạc. Không những vậy, người uống mật rắn này sẽ bất tỉnh tầm ba đến năm năm để hấp thu toàn bộ linh khí của nó. Đây là báu vật duy nhất, trăm năm có một, đã vậy hình thành nên nó cần rất nhiều sự hi sinh, vì vậy càng quý giá. Nhưng, kể từ khi lũ thú nhân kia bắt đầu tẩy chay bài xích chúng ta, bộ lạc trở nên tan tác, ta phải tự mình nuốt viên châu để bảo vệ nó, lấy máu của mình bảo dưỡng nó để nó không chai mòn sức mạnh. Hiện tại, sinh khí của ta cũng bị mai một dần, sắp chết rồi, nhưng nỗi đau của mỗi con dân tộc rắn vẫn âm ỉ trong lòng ta. Ta có thể cảm nhận nỗi đau của họ, nghe thấy họ than khóc khắp nơi dưới sự tra tấn của lũ thú nhân kia.”

Ông lão căm giận nhìn về phía San Ô, hận không thể ngay lập tức giết chết hắn. Mãng Cổ cảm nhận được, ngay lập tức đem San Ô bảo hộ ra sau lưng. Thượng Cổ Xà Tinh kinh ngạc nhìn động tác của y, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

“Ngươi làm gì? Hắn ta là thú nhân, là kẻ địch của chúng ta, cớ gì ngươi phải bảo vệ hắn? Chẳng lẽ ngươi quên những gì chúng đã gây ra cho tộc của ta hay sao?”

“Hắn chính là người đã cưu mang ta, hoàn toàn khác với bọn người kia.” Mãng Cổ liếc mắt cảnh cáo, nhưng ngay khi quay sang San Ô thì ánh mắt lại mang theo tình ý sủng nịch. “Hắn là người quan trọng nhất đối với ta. Nếu kẻ nào dám đụng đến hắn, ta sẽ giết không toàn thây.”

San Ô đỏ mặt. Cái thứ sến súa này, khi không nói năng linh tinh!

“Ngươi…”

Nhìn hai người hỗ động tình nồng ý mật, Thượng Cổ Xà Tinh cảm thấy toàn thân choáng váng. Hai người họ quá khác biệt, đáng lẽ phải đứng trên hai chiến tuyến, đã vậy còn là thú nhân, đến với nhau có được hay không? Mặt khác, oán hận với thú nhân của ông còn quá sâu, vẫn chưa thể tin tưởng San Ô được. Nhỡ hắn ngăn cản Mãng Cổ uống mật rắn thì sao? Muốn loại bỏ hắn, cái thân tàn của ông có thể làm được gì?

Chỉ mong sau khi Mãng Cổ trở nên mạnh đến vô thiên sẽ tỉnh ngộ, vứt tên thú nhân kia đi.

Ông hít một hơi dài, cố trấn định lại tam quan mới của mình. Hiện tại có việc quan trọng hơn, cần phải để thiếu niên trăn kia tiếp nhận mật rắn để đem lại hào quang lúc trước cho tộc của ông.

“Thanh niên, xin ngươi hãy tiếp nhận mật rắn này. Hãy phục hồi tộc rắn của chúng ta, giải thoát họ khỏi thống khổ.”

Mãng Cổ có chút chần chờ nhìn viên trân châu, đáp ngắn gọn. “Ta không nghĩ mình có trách nhiệm giải cứu tộc rắn.”

Y trước giờ chỉ suy nghĩ làm thế nào để có thể trả thù bộ lạc kia, giết chết A Mỹ và ở bên San Ô mãi mãi. Tự nhiên phải mang theo trọng trách khôi phục cả một tộc người như thế này, y thực sự chưa bao giờ nghĩ đến. Dù rất căm hận việc mình bị hắt hủi coi thường, nhưng y không hề có chút tình cảm gì với người đồng tộc, vì chưa từng thấy họ bao giờnên khó có thể dậy nổi ý chí.

Mãng Cổ, là một kẻ vô tình như thế.

“Hả?” Ông lão ngạc nhiên, nhưng rồi cúi đầu nghẹn ngào. “Ta biết việc này hơi bất ngờ, nhưng nó liên quan đến sự tồn vong của tộc chúng ta. Ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ a, làm ơn.”

“Tít tít, kí chủ mau thuyết phục nam chủ mau lên, hoàn thành nhiệm vụ 2 đi. Hiện tại nhiệm vụ 1 chỉ hoàn thành 50% thôi, sau này chúng ta bổ sung cũng được.”

“Nhiệm vụ 2: Khiến Mãng Cổ uống viên trân châu, không rời y nửa bước.”

“Ngươi nói vậy chẳng lẽ ta phải ở trong này suốt ba năm sao?”

“Phải a.”

San Ô bực bội, xung quanh chỉ có suối với hoa quả, thịt của lão tử đâu a?

“Nếu ra ngoài săn thú rồi trở lại được không?”

“Nhiệm vụ yêu cầu không rời nửa bước, nên chắc không được a. Kí chủ chịu khó tí.” Tiểu Đinh Đang dỗ dành.

“Hừ, gì cũng được.” San Ô hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh. “Mãng Cổ a, ngươi nên tiếp nhận viên trân châu đó. Nó sẽ khiến ngươi mạnh lên, đó chẳng phải là điều mà ngươi hằng mong muốn sao?”

Lần này, không chỉ Mãng Cổ bị chấn kinh, mà còn vị Thượng Cổ Xà Tinh kia. “San Ô, ngươi biết mình đang nói gì không? Ta sẽ mất ý thức ba năm, ba năm đó.” Y điên cuồng nắm chặt vai của San Ô. “Chẳng lẽ… Ngươi muốn vứt bỏ ta ở đây? Ngươi muốn rời khỏi ta, lợi dụng lúc ta hôn mê?”

“A đau, mau bỏ ra!” San Ô gào lên. “Đồ rắn thối này, ta đâu định làm vậy. Ngươi yên tâm nhận viên trân châu đó đi, ta sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước.”

Mãng Cổ có dấu hiệu dịu lại, nhưng vẫn chưa thực sự tin tưởng. “Thật không? Ngươi sẽ không nói dối? Ngươi sẽ ở lại đây cùng ta, ba năm, dù người nhà vẫn đang chờ ngươi trở về?”

“Họ sẽ không sao đâu. Ta biết ngươi sẽ không thể khuất phục với bộ lạc chúng ta, dù ngươi có muốn hòa nhập họ cũng sẽ bài xích ngươi bất cứ giá nào. Vì vậy, ngươi hiện tại mang trên mình trọng trách lớn vậy, mới xứng đáng với năng lực của ngươi. Ngươi là kẻ đứng đầu, là kẻ không chịu khuất phục trước quyền lực. Ta nhất định sẽ ở bên ngươi cho đến thời khắc đó, ta hứa. Với lại…”

San Ô đỏ mặt, quay đầu đi.

“… Ngươi hiện tại mới là người quan trọng nhất.”

Trong đầu Mãng Cổ như có tiếng nổ bùm, không hề biết tiết chế mà nhào vào ôm hôn San Ô, không cho hắn đường lui. Thượng Cổ Xà Tinh nhìn thấy một màn ân ái này mà ho khụ khụ quay đầu, hình ảnh đẹp quá ông không dám nhìn. Nhưng mà, nếu Mãng Cổ yêu thú nhân kia, chắc chắn sẽ không để ý đến những á thú rắn khác, sẽ không thể sản sinh hậu đại hùng mạnh. Điều đó khiến ông thực buồn phiền.

Mãng Cổ ăn đủ, liếm liếm khóe môi âu yếm. San Ô không biết làm gì, chỉ biết cúi gằm mặt đỏ lên. “Mau nhận đi, ba năm sau chúng ta lại gặp nhau. Với năng lực của ngươi, đừng để ta chờ hơn thế.”

“Được. Vì ngươi.” Mãng Cổ nắm chặt tay hắn, lưu luyến không buông.

“Được rồi, người trẻ, hãy tiếp nhận mật rắn cao quý này.”

Mãng Cổ nắm chặt viên trân châu vàng óng trong tay, đôi mắt quyến luyến hướng về phía San Ô, mạnh mẽ nuốt xuống.

Một nguồn nhiệt nóng đến phỏng trào dâng trong lòng y, bốc cháy như muốn đốt ruột gan của y. Y ôm ngực đau đớn, dần dần cảm thấy ý thức của mình mất đi, hình ảnh cuối cùng mà y thấy chính là dáng vẻ lo lắng của San Ô.

Mãng Cổ thoáng mỉm cười, cái sự quan tâm dịu dàng này của hắn, thật muốn độc chiếm nó mãi mãi.

San Ô há hốc mồm, nhìn một chiếc kén màu vàng dần bao quanh lấy Mãng Cổ, đem y hoàn toàn nhốt bên trong nó. Nhìn chiếc kén tròn vo như quả trứng, San O đến sờ thử, phát hiện vỏ rất cứng, không dễ dàng đập phá.

Nhận thấy mình sắp phải canh chừng quả trứng trong ba năm sắp tới, San Ô âm thầm rơi lệ.

Thượng Cổ Xà Tinh mất hết sức lực ngồi phịch xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn San Ô đề phòng. San Ô nghĩ muốn đỡ ông ta đến thảm cỏ mềm mại kia, nhưng lại bị người ta từ chối hảo ý.

“Ngươi là gì đối với y? Là thú nhân, ngươi lại đi kết bạn với một xà nhân sao? Ngươi chỉ đang đùa giỡn hay thực sự quan tâm đến y? Nếu ngươi có ý định hại y lúc y đang bất tỉnh, ta sẽ dùng hết sức tàn của mình mà giết ngươi.”

San Ô cười khẩy. “Làm như ông làm được ấy. Đừng đánh giá quá cao khả năng của mình.”

“Ngươi…”

“Ông nghe cho kĩ đây, Mãng Cổ là một người rất quan trọng với ta. Thực ra, trên đời này chỉ có ba người đáng để ta để tâm, a phụ a mẫu và Mãng Cổ, những kẻ khác chả là cái đinh gì. Vì vậy, ông yên tâm, ta sẽ bảo hộ y thật tốt. Dù gì thì, y là bạn đời định mệnh của ta mà.”

Thượng Cổ Xà Tinh kinh ngạc đến cổ họng nghẹn ứ, tai ông ù ù lên như vừa tiếp nhận một quả bom. Nhưng, nhìn tia sáng kiên định trong mắt San Ô, ông không thể nói thêm một lời phản bác nào nữa. Nếu như hai đứa nhỏ này có thể vượt qua luân lý, vậy chẳng phải tộc rắn có thể vùng lên hay sao? Thậm chí… Được chúng thú nhân chấp nhận?

Thượng Cổ Xà Tinh thở dài, được đến đâu thì đến vậy, ông cũng chẳng sống được bao lâu nữa. 

Đây chính là ván cược mạo hiểm nhất của ông.

“Được rồi, ta tin ngươi sẽ không tổn hại y.”

San Ô đắc ý cười, vừa quan sát Mãng Cổ vừa nghĩ phải làm gì để giết thời gian đây.

———————————————————

Thượng Cổ Xà Tinh: Sau khi Mãng Cổ tỉnh dậy, một phần linh khí ngoại lai sẽ chuyển hóa thành chất kích dục, chỉ khi giao hợp với bạn đời mới được chuyển hóa hoàn toàn. Không biết… Có nên nói cho hắn biết không nhỉ?



Tiểu Đinh Đang + Thượng Cổ Xà Tinh: Thôi khỏi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc