HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Nhớ tới viễn cảnh mình suýt nữa thì sống không bằng chết, Hắc Ly lại thấy lạnh toát sống lưng. Bộ dạng ghê tởm, lời nói thô tục của mấy kẻ kia, và cả những vết thương đầy máu do chính tay cô tạo nên. Nếu Trình Đế Uy đến muộn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi...


Có lẽ suốt đời này, Hắc Ly cũng không thể nào quên được những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Sợ hãi càng nhiều, oán hận càng nhiều. Đôi mắt cô nhìn Thẩm Chi Lăng càng lúc càng thêm giận dữ, tưởng chừng như muốn bóp chết bà ta ngay lập tức.


Hôm nay, nợ mới nợ cũ nhất định phải giải quyết triệt để.


Nãy giờ ngồi quan sát từng lời nói và hành động của con gái, Vu Kính Trung dường như đã hiểu được một số chuyện.


"Cô...cô đừng có ngậm máu phun người." Nghe nữ hầu tố cáo mình, Thẩm Chi Lăng hốt hoảng: "Tôi đưa chi phiếu cho cô lúc nào chứ...chứng cứ đâu..."


Bà ta vốn tưởng có thể dùng những lời này làm nữ hầu bí thế, biết khó mà lui. Nhưng không, nữ hầu bất ngờ rút từ trong túi ra một tờ giấy đã hơi nhàu nát. Cô ta giao tận tay Vu Kính Trung, nói rõ ràng: "Tiên sinh, đây chính là chi phiếu Thẩm phu nhân đưa cho tôi. Trên đó còn có chữ ký của bà ấy."


Vu Kính Trung vươn tay cầm lấy tấm chi phiếu đã hơi cũ. Khi ông vừa mở ra, sắc mặt liền trở nên xám xịt.


Tại sao ư? Vì đúng như nữ hầu nói, mặt trong của tấm chi phiếu có chữ kí của Thẩm Chi Lăng. Ông chỉ liếc qua cũng nhận ra ngay.


Xong!


Nhìn Vu Kính Trung, Thẩm Chi Lăng biết bản thân mình coi như xong rồi. Bà ta vô thức buông thõng bàn tay đang giữ lấy ông.


Ngay lúc này, Vu Kính Trung đột nhiên quay sang nhìn Thẩm Chi Lăng. Hai cặp mắt giao nhau: một sợ sệt, một giận dữ.


"Bốppp!"


"Đồ đàn bà độc ác này!" Cái bạt tai không kiêng nể đánh xuống gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng của Thẩm Chi Lăng. Lực tay của Vu Kính Trung mạnh đến nỗi khiến bà ta ngã sóng soài ra sàn.


Nhìn thấy cảnh vừa rồi, Hắc Ly vốn chỉ ngồi xem trò vui cũng không nhịn được phải xuýt xoa một tiếng. Chà chà, trông có vẻ còn đau hơn nhiều so với khi cô bị ba đánh lúc trước. Chắc chắn là sẽ rát lắm đây!


Thẩm Chi Lăng bị nếm đau mà không dám kêu than, chỉ đành ôm mặt, cắn răng chịu nhịn. Bà ta dám chắc nếu bây giờ mình tỏ thái độ, có khi lại ăn thêm một cái tát nữa chứ chẳng đùa.


Chẳng biết từ lúc nào, Vu Kính Trung đã đứng dậy. Ông tức giận thở phì phò, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm Thẩm Chi Lăng.


Người phụ nữ này không những đầu độc con gái cả của ông bằng thạch tín rồi định giá họa cho con gái út, mà còn thuê người ý đồ cưỡng bức Nhiên Nhiên. Con gái ông trẻ như thế. Giả sử nó gặp chuyện thật, vậy nửa đời sau phải sống ra sao?


Tuy rằng Vu Kính Trung nghiêm khắc, nhưng để ông nổi giận đến mức ra tay đánh người thì quả thật xưa nay hiếm. Mắt thấy tình hình không ổn, Lâm Nhã An rốt cuộc cũng đứng dậy. Bà đi tới bên Vu Kính Trung, đưa tay xoa nhẹ lên lưng ông, nhẹ nhàng bảo: "Kính Trung, anh đừng nóng giận. Nóng giận hại thân."


Đây là cách trước đây Lâm Nhã An thường làm để xoa dịu nộ khí của Vu Kính Trung mỗi khi ông phát cáu chuyện gì. Hiển nhiên, bây giờ nó vẫn rất hiệu quả. Sắc mặt Vụ Kính Trung dần dần dịu lại.


"Anh không muốn thấy cô ta nữa." Thế nhưng, thái độ chán ghét của ông với Thẩm Chi Lăng thì chẳng nguôi ngoai tí nào. Vu Kính Trung quay lưng về phía bà ta, lạnh nhạt bảo.


"Được không đấy?" Lâm Nhã An liếc qua chỗ ả tình địch của mình, mỉa mai hỏi: "Dù gì cô ấy cũng là mẹ của ba đứa con anh, còn là vợ sắp cưới của anh."


Tuy nhiên, có vẻ Vu Kính Trung đã hoàn toàn chắc chắn về quyết định của bản thân: "Giờ thì không phải nữa rồi!"


Dứt lời, ông chẳng nán lại trong phòng khách thêm một phút nào, liền cất bước đi thẳng ra ngoài. Lâm Nhã An cũng nối gót theo sau.


Lão phu nhân Triệu Bích Lệ nhìn cảnh này mà ngán ngẩm. Bà thở dài một hơi, ra hiệu cho thím Lan đỡ mình về phòng riêng nghỉ ngơi. Phòng khách hiện tại chỉ còn lại chị em Hắc Ly, Thẩm Chi Lăng, nữ hầu và hai người vệ sĩ.


"Các cô, mang bọn họ biến khỏi đây." Hắc Ly phân phó hai nữ vệ sĩ.


"Chị cả, mẹ em..."


"Tiểu Tình, đừng!"


Mắt thấy mẹ mình sắp bị đưa đi, Vu An Tình định lên tiếng cầu xin Hắc Ly. Nhưng lời chưa nói hết đã bị Vu An Kỳ ngăn cản.


"Ba chưa nguôi giận, cứ để họ dẫn mẹ rời khỏi. Dù sao mẹ xác định sẽ không thể ở đây được nữa đâu." Vu An Kỳ lắc đầu, nhỏ giọng bảo em gái.


Vu An Tình ngập ngừng, muốn nói lại thôi.


...


Căn phòng kho cũ kĩ đầy mùi ẩm mốc khó chịu khiến Thẩm Chi Lăng choàng tỉnh. Bà ta mở bừng mắt, theo bản năng ngồi bật dậy, dáo dác quan sát xung quanh.


Không gian trong phòng chỉ toàn một màu tối đen như mực. Cho dù cố gắng căng mắt vẫn chẳng thấy được gì.


Đây là đâu?


Thẩm Chi Lăng nén cơn choáng váng, gượng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Khi bà ta bị vệ sĩ của Lâm Nhã An dẫn khỏi Vu gia, chẳng hiểu vì sao mà đột nhiên cảm thấy tay chân bủn rủn mất hết sức lực. Sau đó bản thân liền nhanh chóng chìm vào vô thức.


Lúc tỉnh dậy, thì đã ở nơi này rồi!


"Kẽo kẹt!!!"


"Cô tỉnh nhanh hơn tôi nghĩ đấy!"


Bỗng chốc, có tiếng mở cửa vang lên từ đằng sau lưng Thẩm Chi Lăng. Theo đó là chất giọng lạnh nhạt của một người phụ nữ.


Thẩm Chi Lăng quay đầu lại nhìn. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, hắt lên bóng của người phụ nữ. Người đó chậm rãi bước vào phòng, đi cùng còn có hai gã đàn ông lực lưỡng.


'Cạch!'


Cửa phòng lần nữa đóng lại. Nhưng lúc này, đèn đã được bật lên. Tuy rằng ánh đèn yếu ớt, Thẩm Chi Lăng vẫn có thể trông thấy dung mạo của người phụ nữ kia.


Chị ta...là Lâm Nhã An?


Không. Mặc dù người này quả thật sở hữu gương mặt hao hao vài phần giống với Lâm Nhã An, nhưng tuyệt đối không thể nào là chị ta. Bởi vì khí chất của bọn họ hoàn toàn đối lập.


Có vẻ như người phụ nữ kia cũng đã biết được suy nghĩ trong lòng Thẩm Chi Lăng. Bà cười khẩy một tiếng, chủ động giới thiệu: "Không cần đoán nữa. Tôi là Lâm Nhã Lan, em gái cùng cha cùng mẹ của chị Nhã An."


Lâm Nhã Lan?
Bà trùm của Ngự Long xã?


Vừa nghe người phụ nữ nói ra thân phận, vẻ mặt Thẩm Chi Lăng thoáng trở nên sững sờ.


Lâm Nhã Lan, vợ yêu của xã chủ Ngự Long xã. Tuy rằng bà xuất thân thiên kim tiểu thư danh môn nhưng lại cưới một ông chồng là đại ca xã hội đen. Chính vì thế, lâu dần, trên người Lâm Nhã Lan cũng hình thành một loại khí chất 'chị đại' điển hình. Chỉ mỗi cái phất tay, liếc mắt của bà cũng đủ để khiến người khác phải dè chừng mấy phần.


Nhưng Thẩm Chi Lăng còn có thời gian đi quan tâm mấy chuyện này nữa sao? Phàm là người liên quan đến Lâm Nhã An, đối với bà ta tuyệt đối chẳng có gì tốt đẹp cả.


"Lâm Nhã Lan, chị...chị muốn làm gì?" Thẩm Chi Lăng nuốt một ngụm nước bọt, sợ sệt hỏi.


Vẻ mặt trắng bệch của bà ta càng làm cho ý cười trong mắt Lâm Nhã Lan thêm đậm. Bà đưa tay chống cằm, tư thái ung dung: "Thẩm muội, cô đã gây ra nhiều 'chuyện tốt' như vậy. Có phải đến lúc nên trả giá rồi không?"


"Không! Chị không có quyền làm thế. Chẳng phải Kính Trung nói sẽ bỏ qua cho tôi sao? Mọi thứ đã kết thúc rồi." Thẩm Chi Lăng lắc đầu liên hồi. Giấc mộng vinh hoa phú quý của bà ta đã tan tành. Bây giờ Lâm Nhã An còn muốn như thế nào mới hài lòng đây?


"Bỏ qua cho cô là vì anh rể niệm tình cũ giữa hai người và ba đứa con cô sinh ra mà thôi." Lâm Nhã Lan nhàm chán nói: "Nhưng điều đó thì liên quan gì tới chị gái của tôi chứ?"


Đúng vậy. Bởi vì không liên quan, nên Lâm Nhã An càng không thể tha thứ cho kẻ năm lần bảy lượt muốn đẩy con gái mình vào chỗ chết. Nếu Vu Kính Trung đã vứt bỏ Thẩm Chi Lăng, thì Lâm Nhã An cũng chẳng cần phải kiêng dè gì nữa.


Lúc này, trên tay Lâm Nhã Lan đã xuất hiện thêm một con dao găm từ bao giờ. Bà hơi nghiêng người, đầu mũi dao lành lạnh lướt nhẹ trên gò má của Thẩm Chi Lăng: "Nghe bảo cô chính là dựa vào gương mặt hồ ly tinh này để khiến anh rể tôi mê mẩn. Thẩm Chi Lăng, cô nói xem, nếu như bây giờ tôi rạch một phát trên khuôn mặt đẹp đẽ của cô thì sẽ thế nào nhỉ?"


"Không được! Tôi không cho phép!" Thẩm Chi Lăng ôm mặt, kinh hãi gào lên. Bà ta không muốn làm một kẻ xấu xí đâu, tuyệt đối không.


"Đáng tiếc, quyền quyết định vốn chưa từng thuộc về cô."


"Aaaa!!!"


(Miêu: Sau chương này, dì Thẩm sẽ tạm ở ẩn một thời gian. Nhưng mọi người yên tâm, dì vẫn còn nghiệp tiếp.)

Bình luận

Truyện đang đọc