Thẩm An Kỳ nhìn trái ngó phải bên ngoài vườn hoa, tựa như kiếm tìm ai đó.
Nếu lúc nãy cô không nhầm, rõ ràng thấy mẹ đi ra ngoài này mà. Tại sao hiện tại lại chẳng có ai?
"Lâm Nhã An đột ngột mang thêm một đứa con nữa về. Chúng ta phải làm sao bây giờ hả anh?" Thẩm Chi Lăng vẻ mặt lo lắng nói với Vu Hạo Đông đang dựa lưng vào gốc cây.
"Cứ bình tĩnh. Em chớ nên nghĩ nhiều." Vu Hạo Đông rít một hơi thuốc lá: "Anh sẽ cho người thăm dò chị ta. Đừng lo."
"Liệu chị ta có phát hiện ra kế hoạch không?" Thẩm Chi Lăng vẫn không yên tâm. Bà ta cảm giác Lâm Nhã An là người vô cùng nhạy bén.
"Sẽ không. Hẳn chị ta về, phần nhiều để chuẩn bị đưa Vu An Nhiên đi du học. Dù sao nó cũng sắp tốt nghiệp rồi." Vu Hạo Đông nhả ra một ngụm khói: "Còn nếu như muốn làm gì, khả năng đã làm từ lâu."
Lúc này, Thẩm Chi Lăng coi như tạm buông mối vướng bận trong lòng. Vu Hạo Đông nhìn bà ta, nói tiếp: "Nhưng để đề phòng, anh nghĩ chúng ta nên xử lý con nhóc Vu An Nhiên kia trước."
"Có cách gì sao?" Thẩm Chi Lăng trầm tư khó hiểu: "Anh đã nói không thể giết nó."
"Đúng thế. Không thể giết nó." Vu Hạo Đông cười lạnh. Ông ta tàn nhẫn đáp: "Vậy hãy làm nó thân bại danh liệt đi."
"Rắc!!!"
Một tiếng động nhỏ bất ngờ vang lên sau lùm cây. Tuy nhiên, nó cũng đủ để Vu Hạo Đông và Thẩm Chi Lăng nghe thấy.
"Ai đang ở đó?" Vu Hạo Đông hướng mắt về phía lùm cây, cao giọng hỏi.
"Meow! Meow! Meow!"
Có tiếng mèo kêu.
Sabrina từ trong lùm cây bước ra. Nó dùng ánh mắt vô tội nhìn hai kẻ xa lạ trước mặt.
"Thì ra chỉ là một con mèo." Thẩm Chi Lăng vỗ ngực thở phào.
"Đó là mèo của ai?" Vu Hạo Đông nhíu mày. Đang dưng xuất hiện một con mèo, có điểm kì quái.
Thẩm Chi Lăng liếc Sabrina. Bà ta cũng chẳng nghĩ nhiều: "Là mèo của tiểu tiện nhân Vu An Nhiên. Nó bình thường không ai chơi cùng thì sẽ chạy lung tung trong nhà."
"Vậy hả!" Vu Hạo Đông cũng nhìn Sabrina hồi lâu. Rồi ông ta xoay lưng bước đi: "Có lẽ chúng ta nên quay trở về. Trước khi có ai nghi ngờ."
"Vâng."
Vu Hạo Đông và Thẩm Chi Lăng kẻ trước người sau rời khỏi. Sabrina cứ đứng đấy hướng theo bọn họ. Cho đến lúc hai kẻ kia hoàn toàn khuất dạng, nó mới quay đầu tới phía lùm cây, lại kêu vài tiếng.
Thẩm An Kỳ từ sau lùm cây xuất hiện. Cùng cô còn có cả Phong Dực.
Thẩm An Kỳ đưa tay phủi phủi bụi trên váy. Cô hơi chùng gối để Sabrina nhảy vào lòng.
"Vừa rồi đúng là nguy hiểm." Phong Dực cảm thán nói: "May mà có con mèo này của chị Ly."
"Cũng nhờ có anh kéo em lại kịp lúc." Thẩm An Kỳ vuốt ve bộ lông mịn như nhung của Sabrina, nhỏ giọng khẽ đáp.
Lúc nãy cô nghe mẹ và người đàn ông kia nói sẽ làm chị cả An Nhiên thân bại danh liệt, quả thật đã bị dọa sợ hãi. Chân không chú ý bên dưới liền dẫm phải một cành cây khô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Phong Dực đột nhiên đứng sau lưng bịt chặt miệng Thẩm An Kỳ tránh để tránh cho cô kêu to. Sabrina cũng bị bất ngờ, theo phản xạ nhảy từ trên tay cô xuống.
Suýt chút nữa thì bị phát hiện rồi!
Phong Dực sửa thẳng tay áo nhăn nhúm vì Thẩm An Kỳ túm vào. Anh mỉm cười rất tự nhiên: "Cùng đi nghe lén nên giúp đỡ lẫn nhau. Em đừng khách sáo thế."
Cứ như chuyện mình làm hay ho lắm ấy!
Nhưng Thẩm An Kỳ chẳng quan tâm. Vấn đề cô để ý nhất, bọn họ định hại chị cả An Nhiên. Rốt cuộc họ lại định làm trò gì nữa đây?
"Anh Phong Dực, anh quan hệ rộng, có biết người đàn ông đó là ai không?" Thẩm An Kỳ mở miệng thắc mắc.
Phong Dực có chút kinh ngạc: "Em không biết ông ta ư?"
Thẩm An Kỳ lắc đầu. Tại sao cô lại phải biết chứ? Ông ta quan trọng lắm à?
"Đó là Vu Hạo Đông. Em thật sự chưa nghe tên này bao giờ?"
Thẩm An Kỳ vẫn lắc đầu. Nhưng rồi cô ngờ ngợ ra điều gì: "Họ Vu, là họ hàng của em?"
"Ừ." Phong Dực rút một điếu thuốc ngậm vào miệng. Tuy nhiên anh chưa châm lửa: "Ba của Vu Hạo Đông và ông nội em là anh em ruột. Xét theo quan hệ huyết thống, em phải gọi ông ta một tiếng 'chú họ'."
Ấy thế mà ngoài sức tưởng tượng của anh, quan hệ giữa Vu Hạo Đông và Thẩm Chi Lăng hoá ra không đơn giản như người ta vẫn nghĩ.
Phong Dực bất giác nghĩ rằng, chuyện của nhà họ Vu cứ y hệt một bộ phim cung đấu thời hiện đại dài tập. Kết cục ra sao, khó ai đoán trước được.
Anh lại nghiêng đầu nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh.
Thẩm An Kỳ ôm Sabrina, đôi mắt trong veo không chút tạp niệm hướng tới một điểm vô định. Cũng chẳng rõ cô đang nghĩ ngợi điều gì nữa.
Thực ra Phong Dực cảm giác mọi người đã đánh giá quá thấp Thẩm An Kỳ. Họ dễ dàng nắm bắt suy nghĩ của cô, nhưng bởi vì đó là thứ cô muốn cho họ biết.
Còn những toan tính chôn sâu trong lòng cô thì...
Phong Dực bật lửa châm thuốc, đôi môi mỏng thoáng nhếch lên. Thiên sứ nhỏ, anh tự dưng rất mong đợi được thấy nước đi của em trên bàn cờ rộng lớn này đấy!
(Miêu: Chị Ly sắp đi du học nhé!?)