HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Mối quan hệ của Hắc Ly và Hoắc Dật Minh coi như đã hoàn toàn chấm dứt. Nhưng có vẻ dư luận vẫn chưa nguôi ngoai vì hành động đào hôn kia. Bằng chứng rõ ràng nhất là hàng loạt bình luận chỉ trích luôn xuất hiện trong trang cá nhân của cô mỗi ngày.


Đối với chuyện này, Hắc Ly lựa chọn im lặng. Cô chẳng muốn thanh minh hay giải thích, bởi mấy sự việc giống như vậy rất nhanh sẽ chìm vào quên lãng.


Tuy nhiên, có một người lại không nghĩ thế. Dù rằng bản thân bị lừa dối thì anh vẫn luôn dành sự lo lắng và quan tâm cho Hắc Ly.


Hoắc Dật Minh đích thân mở họp báo, nói rằng hôn ước giữa anh và cô chỉ là liên hôn lợi ích. Hắc Ly do không đồng thuận nên mới dẫn đến đào hôn. Hi vọng mọi người đừng hướng mũi dùi về phía cô nữa.


Người trong cuộc đã lên tiếng. Một thời gian ngắn sau đó, rốt cuộc mọi lời chửi bới đều dần dần lặng lẽ biến mất.


Khi nghe về việc làm của Hoắc Dật Minh, Hắc Ly chỉ biết cười khổ cảm thán. Mặc cho cô phản bội, anh vẫn cứ bao dung cô như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đúng là si tình hết thuốc chữa mà!


Thế rồi, thoắt cái lại ba tháng nữa trôi qua. Ngày dự sinh của Thẩm Chi Lăng cuối cùng cũng tới.


...


"Kính Trung, con ngồi xuống được không? Cô ta vốn chẳng phải đẻ lần đầu, con sốt sắng như vậy thì còn ra thể thống gì!" Lão phu nhân Triệu Bích Lệ cau mày, cất tiếng cằn nhằn với Vu Kính Trung. Kể từ lúc người phụ nữ kia vào phòng sinh, con trai bà cứ đi đi lại lại không ngừng. Bà nhìn thôi mà cũng chóng cả mặt.


Giá nó dành một phần lo lắng này cho con dâu ngoan của bà có phải tốt hơn không? Vợ hiền vợ đẹp không thích, cứ thích đâm đầu vào mấy ả 'đào mỏ'.


"Nhưng mẹ à, từ lúc Chi Lăng vào đó thì chẳng có tiếng động gì cả." Vu Kính Trung vội phân trần. Bác sĩ nói vợ ông đã lớn tuổi, sinh con có thể gặp nguy hiểm. Thế nên ông mới lo lắng đấy chứ!


Triệu Bích Lệ càng nghe chỉ cảm thấy càng không thuận tai. Bà bực mình đập tay lên thanh vịn ghế: "Cô ta sinh mổ thì kêu thế quái nào được. Bây giờ chắc đã sớm gây tê xong tiến hành mổ lấy thai rồi."


Lúc này, Vu Kính Trung mới sực nhớ ra rằng Thẩm Chi Lăng đẻ mổ. Ông đưa tay vỗ trán: "Chết thật, sao con lại quên mất nhỉ!"


Có lẽ là do ông đã quá sốt ruột.


Hành động và lời nói của Vu Kính Trung khiến cho Thẩm An Tình và Thẩm An Vỹ chẳng nhịn nổi phải bật cười. Không khí bên ngoài phòng sinh trở nên vui vẻ, phần nào bớt căng thẳng hơn.


Tuy nhiên, người cảm thấy vui vẻ tuyệt đối không bao gồm Hắc Ly hay Thẩm An Kỳ. Hai chị em chỉ ngồi yên lặng một góc, dường như mọi chuyện xảy ra xung quanh hoàn toàn chẳng hề ảnh hưởng gì đến bọn họ.


"Chị cả, người mà Trình thiếu nhờ vả liệu có tin được không?" Bất ngờ, Thẩm An Kỳ hơi nghiêng đầu về phía Hắc Ly, nhỏ giọng hỏi cô.


Vẻ mặt Hắc Ly thoáng hiện lên nét trêu cợt. Cô nhếch môi mỉm cười, hỏi ngược lại: "Sao thế? Nói vậy tức là em không tin tưởng mắt nhìn người của Đế Uy ư?"


"Em không có ý đó." Thẩm An Kỳ vội vàng phủ nhận: "Chỉ là lòng người khó đoán. Em chỉ sợ..."


Cô ấy không nói tiếp, để cho Hắc Ly ngầm hiểu vế sau. Hắc Ly trầm tư nhìn Thẩm An Kỳ. Có vẻ như sau khi 'được' trải nghiệm quá nhiều việc ngoài sức tưởng tượng, trong lòng Tiểu Kỳ của chúng ta đã vô thức hình thành tính đa nghi rồi thì phải!


Tuy nhiên, đối với những mối nghi ngại của cô ấy, cô cảm thấy nó có chút dư thừa.


"Đừng lo lắng!" Hắc Ly mở miệng chấn an Thẩm An Kỳ: "Loại quan hệ tiền trao cháo múc như thế này, mới là yên tâm nhất đấy."


Chẳng hề có vướng bận tình cảm, đưa tiền là xong việc. Điều đó còn đáng tin hơn cả những lời hứa nghe đã chán tai.


"Oeee! Oeee! Oeee!"


Ngay khi cuộc đối thoại giữa hai chị em vừa kết thúc, tiếng trẻ sơ sinh khóc cũng đột ngột vang lên. Xem ra ả đàn bà trong kia đã sinh xong rồi!


Những người ngồi trên ghế đều theo phản xạ mà đồng loạt đứng dậy. Vu Kính Trung thì vội đi tới trước cửa phòng mổ chờ đợi.


Chỉ mấy phút sau, cửa phòng phẫu thuật được chậm rãi đẩy sang hai bên. Một nữ y tá độ tuổi trung niên bế theo một đứa bé được quấn trong khăn bước ra ngoài.


Bà ấy đến trước mặt Vu Kính Trung, niềm nở nói: "Chúc mừng Vu tiên sinh, phu nhân sinh được một bé trai! Mẹ tròn con vuông."


Chắc chẳng cần miêu tả thì mọi người cũng có thể hình dung được Vu Kính Trung vui mừng tới mức nào. Ông cẩn thận bế đứa bé từ tay y tá, quay đầu gọi mẹ của mình: "Mẹ, mẹ mau lại đây xem cháu của mẹ đi!"


Lão phu nhân chẳng buồn đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Thái độ của bà đã quá rõ ràng. Chính là dù Thẩm Chi Lăng có sinh thêm bao nhiêu đứa nữa, thì bà vẫn tuyệt đối không chấp nhận cô con dâu 'hờ' này.


Nhưng do Vu Kính Trung đang dồn toàn bộ sự chú ý lên đứa trẻ trên tay, ông dường như không cảm nhận được vẻ mất hứng thấy rõ của mẹ. Thẩm An Tình và Thẩm An Vỹ vây quanh ông, cũng hoan hỉ ra mặt.


"Ba, ba xem em trai nhỏ giống ba chưa kìa!" Nhìn đứa bé ngủ ngoan trước mặt, Thẩm An Tình không kìm được phải xuýt xoa một câu.


"Tất nhiên rồi. Con trai của ba thì phải giống ba chứ!" Vu Kính Trung cười lớn, hài lòng đáp.


Nhưng Hắc Ly lại không cho là phải. Vừa nghe Thẩm An Tình nói xong, cô liền bĩu môi tỏ vẻ giễu cợt.


Giống ba? Có mà giống Vu Hạo Đông thì đúng hơn!


Tuy thế, lời này của Hắc Ly vẫn chưa thể thốt ra ngoài miệng. Cô im lặng, chỉ khe khẽ lắc đầu. Thôi thì, cứ để ba cô tận hưởng hạnh phúc thêm một thời gian nữa vậy.


Bất ngờ, trước mặt Hắc Ly lại xuất hiện một nữ y tá khác. So với nữ y tá vừa bế đứa bé kia, cô ta trông trẻ hơn rất nhiều.  Cô ta cầm trên tay khay dụng cụ phẫu thuật, đi rất nhanh qua cô. Trong khoảnh khắc mấy giây ngắn ngủi, bốn mắt hai người họ như hữu ý vô tình chạm nhau.


Mặc dù rất nhanh cả hai đều liếc sang chỗ khác, nhưng cũng vừa đủ thời gian để Hắc Ly biết rằng: Đến giờ cô phải đi rồi.


Đợi khi bóng dáng cô y tá khuất hẳn sau ngã rẽ hành lang, Hắc Ly mới chậm rãi đứng dậy. Cô đưa tay vuốt vuốt vạt váy hơi nhăn nhúm, cất tiếng bảo Vu Kính Trung: "Ba, con đột nhiên có việc gấp, nên muốn xin phép đi trước."


"Là chuyện gấp gì mà phải đi luôn vậy?" Vu Kính Trung nhíu mày hơi tỏ ý không hài lòng: "Dì Thẩm của con còn chưa ra nữa."


"Ba à, việc này là đột xuất. Con cũng đâu muốn thế." Hắc Ly mềm mỏng đáp. Nhưng cô vẫn không chịu nói bản thân định làm gì.


Trải qua nhiều việc, Vu Kính Trung hiểu được phần nào con gái đã thay đổi tính nết. Nếu Hắc Ly không thích nói, có cạy miệng cũng chẳng thể biết được. Đành thuận theo ý cô, ông thở dài khẽ bảo: "Vậy con mau đi đi. Tối nhớ về nhà ăn cơm."


"Vâng. Con rõ rồi." Chỉ chờ những lời này, Hắc Ly ngay lập tức quay người rời khỏi.


...


"Vu tiểu thư, cô để tôi chờ lâu quá!" Khi Hắc Ly gặp lại nữ y tá trẻ tuổi lúc nãy trong nhà vệ sinh, đây là câu đầu tiên cô ta nói với cô. Giọng điệu ẩn chứa sự trêu cợt.


Nhưng dường như Hắc Ly chẳng mấy quan tâm đến cô ta. Cô rút từ túi xách ra một cục vuông bọc trong giấy, đặt xuống bệ rửa tay.


Nữ y ta vừa liếc thấy cục giấy, liền đoán ngay được là gì. Hai mắt cô ta sáng lên, định giơ tay chạm vào nó...


"Thứ tôi cần đâu?" Ngay lúc cô ta còn chưa kịp chạm tới, Hắc Ly đã nhanh chóng đẩy cục giấy ra xa. Cô cất tiếng, lạnh nhạt hỏi.


Nữ y tá chậm rãi thu tay về. Cô ta nhìn chằm chằm Hắc Ly, rồi cũng chẳng dông dài mà đưa cho cô một chiếc hộp bằng kim loại.


"Đây là dây rốn của đứa bé đó. Có thể dựa vào nó để xét nghiệm DNA."


(Miêu: Chương này không biết nói gì cả. Chỉ muốn nhắc nhở mọi người mua thêm mấy cái mũ đội vào nhé!)

Bình luận

Truyện đang đọc