HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

"Con đàn bà ngu xuẩn này!!!" Một cái tát như trời giáng rơi xuống ngay khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ càng của Thẩm Chi Lăng.


Người đàn ông kia bởi vì không kiềm chế được sự tức giận trong lòng nên lực đạo cũng trở nên mạnh hơn. Khiến cho bà ta ngã sóng soài ra giường.


Thẩm Chi Lăng nhanh chóng cảm thấy một bên má của mình như bị bỏng rát. Bà ta ôm mặt, nước mắt trực trào, nhưng lại không dám ho he bất cứ điều gì.


Bởi vì bà ta biết, người này căn bản không phải Vu Kính Trung. Cũng sẽ không chiều chuộng bà ta như ông.


"Hạo Đông, em không nghĩ tới kế hoạch lại thất bại." Thẩm Chi Lăng mở miệng, nhỏ giọng biện minh.


"Cô bị rơi não à???" Nghe xong, Vu Hạo Đông chỉ thấy càng thêm tức giận. Ông ta vò tóc, giọng điệu phẫn nộ: "Cô có biết con nhỏ Vu An Nhiên đó thân thế có bao nhiêu cường đại không? Ba tiện chủng của cô có thể so sánh được với nó sao?"


"Còn muốn nó chết? Cô nên thấy may mắn vì nó còn sống. Giả sử nó mà chết rồi, chưa kể đến lão bà tử Triệu gia đó sẽ tức giận ra sao. Chỉ nói đến Lâm gia và Ngự Long xã, dù cô có xuống mồ cũng đừng hòng yên với chúng."


Vu Hạo Đông thật sự chẳng hiểu lúc trước tại sao mình lại chọn người phụ nữ ngu đần này để tiếp cận Vu Kính Trung nữa. Tính cách của bà ta, nếu không phải Lâm Nhã An chủ động li hôn thì làm gì có cửa được sống trong Vu gia như bây giờ.


Thẩm Chi Lăng uất nghẹn. Bà ta túm chặt vạt váy. Nước mắt kìm nén thi nhau trào ra, nhưng cũng chẳng dám khóc thành tiếng. Bởi vì rất sợ sẽ chọc người đàn ông kia đã giận càng thêm giận.


Vu Hạo Đông ngồi trên ghế sofa nhìn bà ta hồi lâu. Khi tức giận vơi đi một nửa, ông ta khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới bên giường.


Ngồi xuống ôm Thẩm Chi Lăng vào lòng, Vu Hạo Đông vừa vỗ về, vừa nói lời đường mật: "Được rồi, được rồi! Đừng có khóc nữa mà. Anh tức giận như vậy chẳng phải đều là vì tương lai của chúng ta hay sao? Hai mươi năm cố gắng, không lẽ lại đổ bể phút chót?"


Thẩm Chi Lăng vòng tay ôm chặt người ông ta, sụt sịt nói: "Hạo Đông, em biết sai rồi!"


"Ừ." Vu Hạo Đông hài lòng khi bà ta nhận lỗi: "Em cố gắng đợi thêm một thời gian nữa. Đến lúc anh có được Vu thị, nhất định sẽ để em đường đường chính chính làm bà Vu. Cũng sẽ không bạc đãi con em."


"Không cần!" Thẩm Chi Lăng lắc đầu: "Ba tiện chủng đó chẳng qua chỉ là đá lót đường cho chúng ta. Bọn nó đều mang dòng máu của Vu Kính Trung nên em không cần. Hạo Đông, em muốn đẻ con trai cho anh. Nó sẽ là người thừa kế."


Vu Hạo Đông nghe thế, càng thêm hài lòng. Ông ta lật người đè Thẩm Chi Lăng dưới thân, cười gian xảo: "Vậy anh phải khiến em mau chóng thụ thai mới được!"


Dứt lời, ông ta bắt đầu cởi đồ của bà ta ra. Rất nhanh, tiếng thở dốc của đàn ông xen lẫn tiếng rên rỉ dâm đãng của đàn bà đã vang lên trong căn phòng khách sạn.


...


Thẩm Chi Lăng tới tối muộn mới về đến nhà. Hai chân bị làm đến mức không đi lại được bình thường. Vu Hạo Đông cứ như lâu ngày không phát tiết, giữ lấy bà ta cả một buổi, chơi đủ loại tư thế.


"Mẹ đã đi đâu vậy?" Giọng nói của Thẩm An Kỳ vang lên trong bóng tối khiến Thẩm Chi Lăng giật bắn mình.


Sau khi nhìn thấy rõ người ngồi trên ghế sofa là con gái, bà ta mới vỗ ngực thở phào một hơi.


Còn tưởng là mụ già chết tiệt kia chứ...


"Tối muộn chưa đi ngủ còn ngồi đây làm gì?" Thẩm Chi Lăng giọng điệu không vui hỏi.


Thẩm An Kỳ đan hai tay vào nhau, tựa lưng lên thành ghế. Chẳng hiểu sao, giờ phút này, cô gái nhỏ tính cách nhút nhát hướng nội lại bình thản đến lạ.


"Không phải vì con chưa thấy mẹ về, không yên tâm nên chưa dám đi ngủ sao?" Có lẽ Thẩm An Kỳ chẳng hề nhận ra, trong lời của cô ấy pha đầy sự mỉa mai châm chọc.


"Hiện tại mẹ đã về, có thể đi ngủ được rồi đó!" Thẩm Chi Lăng cũng không phát hiện sự biến đổi của con gái. Bà ta gắt gỏng, dường như chỉ sợ con gái nhận ra điều gì.


Nói xong, Thẩm Chi Lăng đi nhanh lên tầng. Bây giờ bà ta đang rất mệt, chỉ muốn đi ngủ. Vu Kính Trung đã đi công tác từ sáng, ba ngày nữa mới về nên bà ta chẳng phải lo lắng sẽ bị lộ chuyện.


Nhìn theo bóng lưng của mẹ khuất sau cầu thang, đôi mắt Thẩm An Kỳ xuất hiện một loại cảm xúc không rõ ràng. Cô ấy lật chiếc điện thoại đang để úp trên mặt bàn lên.


"Chà chà, đúng là ngạc nhiên. Thẩm phu nhân đoan trang đúng mực mà lại ra ngoài đến tận hơn mười một giờ đêm mới về ư?" Khuôn mặt Hắc Ly hiện ra trong màn hình điện thoại.


"Chỉ sợ là làm chuyện gì khuất tất không muốn ai biết." Thẩm An Kỳ cụp mắt, bất ngờ nói một câu.


"Có khi thế thật ấy chứ!" Hắc Ly nửa đùa nửa thật bật cười. Rồi, cô đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vậy nên An Kỳ, đây là câu trả lời của cô sao?"


"Vâng." Thẩm An Kỳ chậm rãi gật đầu: "Chị cả, em muốn hợp tác với chị."


Nghĩ tới chuyện mình nhìn thấy ban sáng, cô ấy càng chắc chắn về quyết định của bản thân. Có lẽ nên làm rõ về người kia, sau đó mới nói cho chị cả An Nhiên.


"Quyết định khôn ngoan đấy!" Hắc Ly tán thưởng. Cô khoanh tay trước ngực, nhếch môi đầy kiêu hãnh: "An Kỳ, chào mừng cô ra nhập cuộc chơi của những đứa con hư!"


(Miêu: Tập đoàn Sừng Siêu Dài hân hạnh được tài trợ bộ truyện này. Không hiểu ăn ở kiểu gì mà hết 'con rể' đến 'ba vợ' mọc sừng?)

Bình luận

Truyện đang đọc