HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Chiếc đèn hiệu trước cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ một cách rợn người. Cô gái bên trong đang đối mặt với cái chết. Còn bên ngoài, một khoảng không im lặng bao trùm.


Lão phu nhân Triệu Bích Lệ ngồi tựa vào thím Lan. Đôi mắt đã trở nên sưng đỏ vì đau lòng. Nếu Nhiên Nhiên có chuyện gì, bà biết phải ăn nói với Nhã An như thế nào bây giờ?


Vu Kính Trung thì bồn chồn không yên. Ông cứ đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, vẻ lo lắng hiện rõ mồn một. Hoắc Dật Minh khá hơn. Anh ngồi trên ghế, hai tay đan nhau chống dưới cằm. Nhưng sắc mặt cũng rất nặng nề.


Chỉ có Thẩm Chi Lăng là từ khi đến đây vẫn giữ được sự bình tĩnh. Nói đúng hơn, bà ta căn bản chẳng quan tâm người trong kia sẽ ra sao. Con tiện nhân đó chết luôn là tốt nhất.


Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, đèn cấp cứu rốt cuộc cũng tắt. Cánh cửa phòng tự động đẩy sang hai bên. Từ bên trong, vị bác sĩ cấp cứu cho Hắc Ly bước ra.


Bà chính là viện trưởng của bệnh viện này, Tô Y Ninh. Đồng thời, bà cũng có một thân phận khác ~ Lâm gia phu nhân, mẹ ruột Lâm Nhã Điềm.


Vừa thấy Tô Y Ninh, Vu Kính Trung đã vội tiến tới. Lão phu nhân Triệu Bích Lệ cũng vịn tay thím Lan đứng lên.


"Em dâu, Nhiên Nhiên sao rồi em?" Vu Kính Trung gấp gáp hỏi, lòng cầu nguyện con gái không có việc gì.


Tô Y Ninh tháo khẩu trang. Bà nhìn qua những người xung quanh một lượt, cuối cùng hướng thẳng Vu Kính Trung, nghiêm túc đáp: "Nhiên Nhiên đã cấp cứu thành công. Hiện tại coi như qua khỏi nguy hiểm."


Triệu Bích Lệ nghe thế, liền vuốt ngực thở phào. Tốt quá rồi! Ông trời phù hộ, Nhiên Nhiên của bà đã không sao.


Tuy nhiên, chưa kịp để 'người nhà bệnh nhân' vui mừng được bao lâu, Tô Y Ninh nói tiếp: "Nhưng anh rể, lúc làm kiểm tra, em đã phát hiện ra con bé vốn không phải bị ngộ độc. Mà là nhiễm độc."


"Hả?" Vu Kính Trung ngỡ ngàng: "Chẳng phải con bé chỉ bị ngộ độc thực phẩm thôi ư? Sao lại thành nhiễm độc?"


Lão phu nhân Triệu Bích Lệ và Hoắc Dật Minh cũng hoang mang nhìn nhau.


"Ngộ độc?" Tô Y Ninh cau mày: "Anh rể, theo báo cáo nội soi xét nghiệm, Nhiên Nhiên đã bị nhiễm độc cấp tính của asen. Hay còn được gọi là thạch tín."


"Ôi trời..." Thím Lan sửng sốt kêu lên: "Nói vậy há chẳng phải cô An Nhiên là bị đầu độc?"


Nguyên liệu nấu ăn của Vu gia luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, toàn đồ tươi sạch, sẽ không có khả năng chứa thạch tín bên trong.


Mà giả sử nếu có, thì cũng chỉ là một lượng cực kì nhỏ, dùng về lâu về dài mới biểu hiện ra, chứ sao có thể phát tác luôn như cô An Nhiên.


Tô Y Ninh lấy kết quả trên tay y tá, đưa cho Vu Kính Trung, bình thản đáp: "Có bị đầu độc hay không, em chẳng biết. Tuy nhiên, dựa trên xét nghiệm, chỗ hoành thánh chưa tiêu hóa hết trong dạ dày của An Nhiên, có chứa một lượng thạch tín vượt mức cho phép."


"Nếu không phải thể chất Nhiên Nhiên mẫn cảm, vừa ăn vài miếng đã phát độc rồi đưa tới bệnh viện kịp thời, chỉ e là..."


Nghe vậy, sắc mặt Vu Kính Trung trở nên xây xẩm. Rốt cuộc là kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu, đầu độc con gái của ông? Nếu ông mà biết được, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.


...


Trong khi đó ở tại Vu gia, ba đứa con của Thẩm Chi Lăng cũng đứng ngồi không yên.


Thẩm An Vỹ cứ đi loanh quanh trong nhà, chốc chốc lại chạy ra cửa ngó nghiêng. Thẩm An Kỳ và Thẩm An Tình thì ngồi trên ghế sofa.


"Là em động chạm gì vào đồ ăn của chị cả đúng không?" An Kỳ liếc mắt nhìn sang cô em gái song sinh, đột nhiên mở miệng hỏi.


Thẩm An Tình kể từ lúc Hắc Ly được đưa lên xe cấp cứu đã luôn ở trạng thái run sợ. Bị hỏi bất ngờ như vậy, cô ta hốt hoảng: "Tiểu Kỳ, chị đừng có nói linh tinh. Em không có đầu độc Vu An Nhiên..."


Thẩm An Tình nói đến nửa chừng liền ngưng bặt. Bởi vì ánh mắt của An Kỳ nhìn cô ta có một sự giận dữ chậm rãi lan toả. Rồi cô ta chợt nhận ra mình vừa lỡ lời.


An Kỳ hỏi có động tay vào đồ ăn hay không, chứ không phải có đầu độc hay không.


Chẳng biết lấy đâu ra can đảm, An Kỳ nhoài tới nắm lấy cổ tay Thẩm An Tình, nghiêm giọng chất vấn: "Nói, em đã bỏ cái gì vào đồ ăn của chị cả?"


Thẩm An Tình tái mặt. Cô ta quả thực có bỏ thuốc vào đồ ăn của Vu An Nhiên, nhưng chưa từng nghĩ chị ta sẽ bị ngộ độc. Hơn nữa, đã mấy tiếng trôi qua, còn chưa có tin tức Vu An Nhiên sống chết ra sao. Nếu chị ta có mệnh hệ gì...


Nghĩ đến những điều này, Thẩm An Tình rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt sợ sệt chảy ra: "Tiểu Kỳ, thật sự không phải em bỏ độc Vu An Nhiên đâu...Đúng là em có bỏ thuốc...Nhưng em không biết tại sao chị ta lại bị thế...thật sự không phải em..."


An Kỳ thu hết hình ảnh em gái mình vì sợ mà khóc vào trong mắt, đáy lòng nảy sinh nghi ngờ. Tính cách Tiểu Tình tuy xấu, nhưng quả thật hành động đầu độc này con bé khó mà dám làm.


"Rốt cuộc em đã bỏ gì vào trong tô hoành thánh đấy?"


"Thuốc..." Thẩm An Tình sụt sịt quệt nước mắt: "...là thuốc xổ."


An Kỳ câm nín. Sao lại là thuốc xổ?


"Tại vì em muốn chị ta mất mặt trước Hoắc thiếu."


Bất quá, nếu như không phải Tiểu Tình bỏ vào...


"Tiểu Tình, thuốc đó là em tự mua?"


"Không phải. Là mẹ đưa cho em." Thẩm An Tình nói: "Này, Tiểu Kỳ, chị đi đâu thế?"


An Kỳ đi về phía dãy nhà của người hầu, rất nhanh liền tìm được phòng của người hầu kia. Cô bước vào bên trong.


Trong phòng chống trơn, không có lấy một đồ vật gì. An Kỳ đi tới mở tung tủ quần áo. Sắc mặt cô thoáng chốc trầm xuống.


Hổ dữ không ăn thịt con. Thẩm Chi Lăng, sao mẹ có thể độc ác như thế?


(Miêu: Chương sau anh Trình lên được chưa?)

Bình luận

Truyện đang đọc