HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

"Uy thiếu gia về rồi sao?" Đó là câu đầu tiên Trình Chấn Nam nói với Từ quản gia ngay khi vừa bước vào nhà. Trình Trạch Dương và Trình Liên Hi đi theo sau, nghe thấy vậy thì cùng không hẹn mà bốn mắt nhìn nhau.


Quả nhiên, người ba này của bọn họ vẫn rất quan tâm đến Trình Đế Uy. Mặc dù hắn và Hắc Ly đã từng làm cho ông tức giận vì vụ đào hôn kia.


Trong lúc Thanh Nhã phu nhân giúp Trình Chấn Nam cởi áo vest khoác bên ngoài, Từ quản gia hơi cúi đầu, nhỏ giọng báo cáo: "Uy thiếu gia về từ sáng, thưa ông chủ. Nhưng..."


"Nhưng cái gì?" Thấy vẻ mặt khó xử của ông ta, Trình Chấn Nam khó hiểu dò hỏi.


"Dạ, cậu ấy dẫn theo..."


"Chủ tịch Trình hôm nay về sớm thật đấy!" Từ quản gia còn chưa kịp đáp xong, một giọng nam trầm quen thuộc đã vang lên từ trên cầu thang, cắt ngang ông ta: "Tôi đang định rời khỏi, cứ tưởng sẽ không gặp được ngài."


Trình Đế Uy xuất hiện ở nơi cầu thang. Gương mặt phảng phất nét giễu cợt như có như không. Đằng sau hắn là Hắc Ly. Nhìn thấy người nhà họ Trình, cô chẳng có vẻ gì rụt rè. Ngược lại nở một nụ cười xã giao thay cho lời chào.


Trình Chấn Nam im lặng hồi lâu. Cuối cùng, ông chỉ nói một câu duy nhất: "Tới rồi thì ở lại ăn bữa cơm trước đã."


...


Hắc Ly và Trình Đế Uy ở lại Trình gia dùng bữa theo đúng mong muốn của Trình Chấn Nam. Vốn tưởng sẽ có một màn giương cung bạt kiếm gay gắt nhưng lại không hề.


Trong khi cậu con trai thứ của mình với còn gái đối thủ đang thân mật gắp thức ăn cho nhau, Trình Chấn Nam chỉ im lặng dùng bữa. Mà Thanh Nhã phu nhân lẫn hai anh em Trạch Dương và Liên Hi cũng đều giống ông, lặng lẽ ăn cơm.


Chỉ riêng Trình Nhu Nhi thỉnh thoảng lại quay sang vui vẻ hỏi chuyện Hắc Ly đủ thứ. Có vẻ như cô nhóc rất thích người bạn gái này của anh trai mình, đồng thời chẳng mấy vướng bận về những điều liên quan tới hai nhà Trình Vu.


Tuy nhiên, ngay sau khi ăn xong, Trình Chấn Nam lại bất ngờ muốn Hắc Ly lên thư phòng nói chuyện riêng với mình...


"Vu tiểu thư, cháu biết chơi cờ vây không?" Vừa bước vào thư phòng, Trình Chấn Nam đã cất tiếng hỏi Hắc Ly.


Hắc Ly hơi liếc qua bộ cờ vây được đặt trên giá sách. Cô lại nhìn Trình Chấn Nam, khẽ đáp: "Cháu từng cùng bà nội chơi mấy lần. Cũng coi như có biết một chút."


"Vậy cháu không phiền nếu chơi với bác một ván chứ?" Quả nhiên, Trình Chấn Nam lấy bộ cờ từ trên giá sách, đặt nó lên bàn trà.


Mặc dù lời của ông chỉ mang tính đề nghị, nhưng Hắc Ly hiểu, cô chẳng thể nào từ chối. Bởi bây giờ cô làm thế, sẽ lại thành không hay.


"Hi vọng cháu được chủ tịch Trình chỉ dạy nhiều hơn ạ!" Hắc Ly vừa ngồi xuống ghế, vừa mỉm cười nói.


Quân cô chọn là quân trắng, nên đương nhiên được phép đi trước. Đặt một quân đầu tiên lên bàn cờ, Hắc Ly khẽ thở dài: "Cháu nghĩ hiện tại cậu con trai cưng của chủ tịch Trình hẳn đang rất mất hứng."


"Ồ! Vì sao cháu nói thế?" Mọi sự chú ý của Trình Chấn Nam đều tập trung vào bàn cờ. Ông đặt một quân đen bên cạnh quân trắng của cô, thuận miệng hỏi.


Hắc Ly vắt chéo chân. Cô đưa tay chống cằm, lại thêm một quân trắng nữa xuất hiện trên bàn cờ.


"Vốn dĩ Đế Uy đem cháu về đây để chọc giận bác mà. Ấy vậy, bác chẳng hề có vẻ gì bực tức cả." Hắc Ly nhún vai, tỏ ra tiếc nuối: "Cháu còn đang muốn xem thử. Bác với ba cháu tức giận thì ai sẽ khủng khiếp hơn cơ."


Câu trả lời đầy dửng dưng của cô khiến Trình Chấn Nam không nhịn được phải bật cười. Ông nhấp một ngụm trà, tiếp tục đánh một quân đen khác: "Đều nói ba hiểu con trai nhất. Sau vụ đào hôn kia, bác đoán chắc Tiểu Uy sẽ chẳng bỏ qua cơ hội đem cháu về Trình gia gây náo loạn."


Ngừng một lát, ông tiếp: "Thực ra, đối với thằng nhóc ăn mềm không ăn cứng đó, bác đã sớm biết cách xử lý rồi. Sao có thể bị nó chọc tức được chứ? Ngược lại là cháu..."


Dứt lời, Trình Chấn Nam nhìn sang Hắc Ly. Vẻ mặt ông trở nên sâu xa: "Cháu bằng tuổi Liên Hi nhà bác. Nhưng tâm tư của cháu...khiến người khác phải dè chừng đấy!"


Trình Chấn Nam đang ám chỉ về Vu thị. Có vẻ ông đã nhìn thấu hành động của Hắc Ly. Việc đào hôn đó, vì cô làm rùm beng lên mà bây giờ chẳng riêng gì cô bị chỉ trích, ngay cả Vu thị cũng đều hứng chịu liên luỵ.


Với tư cách là thiên kim Vu thị, Trình Chấn Nam chắc chắn Hắc Ly không thể không lường trước được hậu quả. Ấy thế mà, cô chẳng hề quan tâm khi mọi thứ trở nên rối như một mớ bòng bong. Hay nói chính xác hơn, điều này vốn là kết quả cô muốn. Về phần vì sao Hắc Ly làm vậy, có lẽ chỉ bản thân cô mới hiểu rõ nhất.


Nghe Trình Chấn Nam nói, cánh tay đang giơ ra của Hắc Ly thoáng chốc khựng lại giữa không trung. Nhưng sau đó, cô vẫn chậm rãi đánh cờ: "Chủ tịch Trình, cháu chỉ đang lấy lại những thứ thuộc về mình thôi. Gia đình cháu cũng không giống gia đình bác, mẹ kế con chồng sống được với nhau."


Lời của Hắc Ly vốn không sai. Thẩm Chi Lăng sao có thể đem ra so sánh được với Thanh Nhã phu nhân? Và cô, càng chẳng phải Trình Liên Hi hay Trình Nhu Nhi để mà dễ dàng thỏa hiệp một cuộc sống như vậy.


"Dù gì thì đây cũng là việc riêng của cháu. Sao chúng ta không nói chuyện khác nhỉ?" Hắc Ly đưa chén trà lên mép môi, từ từ uống một hớp: "Ví dụ như, lí do chính bác gọi cháu lên đây nói chuyện riêng."


Trình Chấn Nam chưa đáp vội. Ông đặt tiếp một quân đen xuống bàn cờ rồi mới hỏi: "Vu tiểu thư, cháu thích con trai ta ư?"


Câu hỏi của Trình Chấn Nam khiến Hắc Ly bất giác giật mình. Nhưng rồi cô nhìn vẻ mặt ông, trông không giống như đã biết chuyện gì.


Lại một quân trắng được đánh ra, Hắc Ly cong môi khẽ cười, hỏi ngược lại: "Chủ tịch Trình nghĩ sao?"


"Chẳng sao cả. Bác chỉ cảm thấy, nếu hai đứa đều đã chơi đủ rồi thì cũng nên kết thúc thôi. Với tình hình của Trình Vu hiện tại, hai đứa căn bản không có cơ hội đâu." Trình Chấn Nam bình tĩnh đáp.


"Cạch!" Là tiếng quân cờ va xuống mặt bàn cờ.


"Chà, ván cờ vào thế bất lợi cho bác rồi!" Hắc Ly nghịch nghịch lọn tóc trong tay, vừa bình luận một câu. Cô cầm quân tiếp theo lên, chờ đợi: "Về đề nghị của bác, nếu như cháu nói 'không'?"


"Bác hiểu con trai bác. Nó tuyệt đối sẽ không thích cháu." Trình Chấn Nam nhanh chóng hoá nguy thành an, thái độ vẫn rất ung dung.


"Chậc, chủ tịch Trình à, bác không thể đánh giá chủ quan như vậy được." Hắc Ly chép miệng tỏ vẻ. Cô cầm chén trà, ngắm nghía hoa văn bên mặt ngoài chén: "Giả sử giao cho Đế Uy một việc mà anh ấy không thích, thì bác có bắt ép anh ấy cũng sẽ chẳng làm đâu. Giống như với cháu cũng thế thôi. Nếu Đế Uy không thích cháu, anh ấy sẽ tự động chấm dứt mối quan hệ này. Cháu tin chắc anh ấy sẽ làm thế. "


Ngừng một lát, cô mỉm cười, tiếp tục nói: "Nhưng còn bác, chủ tịch Trình à. Bác gọi cháu lên đây chỉ để nói mấy điều cỏn con này. Cháu đoán, hẳn đến chính bác cũng chẳng dám chắc chắn rằng 'Đế Uy sẽ không thích cháu' đâu nhỉ..."


"Thôi được rồi." Không để Hắc Ly nói hết, Trình Chấn Nam đã đột ngột lên tiếng ngắt lời cô. Ông đem quân cờ trên tay còn chưa kịp đánh bỏ vào trong hộp, khẽ thở dài: "Bây giờ cũng muộn. Vu tiểu thư, cháu xuống nhà để Đế Uy đưa về đi. Hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."


Hắc Ly vốn chẳng phải ngốc. Cô có thể nhận ra, Trình Chấn Nam đang đuổi khéo cô đi, tránh cho cô tiếp tục vạch trần tâm tư suy nghĩ của ông.


Dù gì Hắc Ly cũng không muốn ở lại thêm. Cô liền đứng dậy, mỉm cười cúi chào: "Vậy cháu xin phép về. Hi vọng bác cháu sẽ sớm gặp lại."


(Miêu: Anh Trình không thích Ly Ly á? Có mà quắn quéo vì Ly luôn chứ ngồi đấy mà không thích?)

Bình luận

Truyện đang đọc