Hoắc Dật Minh theo Vu Kính Trung lên thư phòng nói chuyện. Trong khi đó, mẹ con Thẩm Chi Lăng căn bản không thèm để ý Hắc Ly nên đã sớm đi chỗ khác.
Ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, Hắc Ly nhàm chán cầm tạm một cuốn tạp chí xem thử.
Quỷ tha ma bắt, xui xẻo thế nào mà hình ảnh Trình Đế Uy với mấy cô chân dài nóng bỏng của hắn ngay lập tức đập thẳng vào mắt cô.
Mày liễu khẽ nhíu. Hắc Ly gập cuốn tạp chí lại. Cô tựa lưng vào ghế, khẽ trút một tiếng thở dài nặng nề nề.
Kể từ đêm hôm đó, Hắc Ly và Trình Đế Uy chính thức tuyên bố chiến tranh lạnh. Sau khi tỉnh táo, cô mới ngồi ngẫm nghĩ, khả năng là chuyện bản thân với Hoắc Dật Minh đi ăn đã bị hắn thấy rồi.
Cho nên hắn cũng cặp kè Lý Tịnh để hả giận?
Mặc dù biết mình khiến người đàn ông kia hiểu lầm, nhưng Hắc Ly chẳng thèm chủ động giải thích. Cô luôn cho rằng lỗi tại hắn, tại hắn không hỏi gì đã làm bừa.
Mà Trình Đế Uy cũng rất kiêu ngạo, không buồn xuống nước với Hắc Ly như những lần trước. Cô không nói, hắn mặc kệ.
Hai người bọn họ cứ vậy, không ai chịu nhường ai. Kết quả thì tất cả đều thấy. Gần một tháng chẳng liên lạc, hình ảnh hẹn hò của Trình Đế Uy tràn lan mặt báo. Mà Hắc Ly thì vẫn vui vẻ cùng Hoắc Dật Minh hẹn hò, tựa hồ chẳng phải việc của cô.
Kì thật, có mấy lần Hắc Ly muốn gọi điện cho Trình Đế Uy, nói rõ ràng để hắn hiểu. Tuy nhiên, bản tính tiểu thư vốn ăn sâu vào máu, làm gì có chuyện chịu hạ mình. Nên cô cứ nghĩ rồi lại thôi.
...
Bữa tối bắt đầu như thường lệ. Lão phu nhân Triệu Bích Lệ ngồi ở vị trí chủ toạ. Bên trái bà là Hoắc Dật Minh, Hắc Ly và An Kỳ. Bên phải có Vu Kính Trung, Thẩm Chi Lăng và Thẩm An Tình. Còn Thẩm An Vỹ ngồi phía đối diện.
"Tiểu Hoắc à, bà thật không nghĩ cháu với Nhiên nha đầu nhà bà sẽ hẹn hò đâu." Triệu Bích Lệ hoan hỉ nói: "Lúc đầu bà còn tưởng hai đứa coi nhau như anh em cơ. Đúng là ngoài sức tưởng tượng."
"Triệu nãi nãi, bà đừng nói thế!" Hoắc Dật Minh mỉm cười đáp lại: "Cháu với cháu gái yêu của bà đều thích nhau. Thế thì phải hẹn hò chứ, làm anh em sao được. Đúng không, A Nhiên?"
Nói rồi, anh quay sang hỏi Hắc Ly.
Hắc Ly bị nhắc tên như vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Cũng chẳng biết có phải thật sự lưỡng tình tương duyệt không? Hay còn có mưu đồ khác?" Giọng nói châm chọc của Thẩm Chi Lăng đột nhiên vang lên.
Bà ta chính là ngứa mắt con tiện nhân Vu An Nhiên kia vui vẻ, liền mở miệng giễu cợt.
Ngay lập tức, sắc mặt lão phu nhân Triệu Bích Lệ trở nên xây xẩm, trong khi Hắc Ly lộ rõ vẻ mất hứng.
"Đồ mồm quạ, cô hết cái để nói à?" Triệu Bích Lệ tức giận đáp lại một câu, chặn họng cô con dâu 'hờ' nhiều chuyện.
"Mẹ, con không có ý đó..."
"Đủ rồi!" Vu Kính Trung cắt ngang Thẩm Chi Lăng: "Ăn cơm thôi."
Ông phải nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại này. Hôm nay nhà có khách mà người trong nhà cãi nhau thì còn ra thể thống gì nữa.
Đồ ăn lần lượt bưng đến. Từng món từng món được bày biện vô cùng đẹp mắt.
"Tiểu Minh, đều là món cháu thích. Cứ ăn tự nhiên nhé." Vu Kính Trung cầm đũa chỉ qua bàn ăn một lượt, nói với Hoắc Dật Minh.
Hắc Ly đảo mắt nhìn mấy món trên bàn, khẽ cau mày. Đây quả thực toàn là món Hoắc Dật Minh thích. Nhưng chẳng biết vô tình hay hữu ý, Thẩm Chi Lăng cho đầu bếp làm toàn món cay, hầu như món nào cũng có ớt.
Mà Hắc Ly, thì không ăn được ớt. Mọi người trên bàn ngồi ăn ngon lành. Nhưng cô mới ăn vài miếng đã nóng hết cả bao tử, uống tới mấy ngụm nước.
"Cô Nhiên, đây là hoành thánh của cô."
Trước mặt xuất hiện một tô hoành thánh ngon mắt. Hắc Ly ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn người làm: "Cái này..."
"Nhiên Nhiên mau ăn đi." Triệu Bích Lệ mở miệng: "Bà biết thực đơn toàn món cay, con không ăn được. Nên đã bảo thím Lan làm hoành thánh con thích nhất."
"Cảm ơn bà nội!" Hắc Ly vui vẻ đáp.
Ừm, đúng là món ngon mà cô thích nhất. Mùi vị thật sự quá tuyệt vời. Cô hoàn toàn có thể ăn món này mãi mà không chán. Nhưng...
"Cạchhh!"
Đôi đũa trên tay Hắc Ly đột ngột rơi xuống mặt bàn tạo nên một âm thanh rất nhẹ.
Hắc Ly run rẩy co người lại. Cô vội vàng lấy hai tay bụm chặt miệng. Cổ họng cô, cảm giác khó chịu quá!
Mọi người trên bàn cũng phát hiện ra sự kì lạ. Hoắc Dật Minh bên cạnh lo lắng lay lay vai cô: "A Nhiên, em ổn chứ?"
Hắc Ly không đáp, nói đúng hơn là không thể đáp. Cảm giác buồn nôn kinh khủng này...
"Rầm!!!"
Cả cơ thể Hắc Ly chao đảo, rồi bất ngờ ngã đập xuống nền nhà. Cô ôm hai vai run lẩy bẩy, đôi mắt nhắm nghiền. Từ trong khoé miệng trào ra thứ bọt nước trắng trắng.
Mọi thứ xảy đến quá nhanh. Trong mơ hồ, xung quanh Hắc Ly bắt đầu có những tiếng kêu hốt hoảng.
"A Nhiên! Em sao thế, A Nhiên?"
"Trời ơi, Nhiên Nhiên, con bị gì vậy..."
"Chị cả! Chị cả!"
"Thím Lan, mau gọi xe cấp cứu!"
(Miêu: Chị yêu toi rồi!)