HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Để tránh cho đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau Lâm Nghệ Phân đi cùng Hà Dương đến công ty Lâm Phú từ sáng sớm, lấy con dấu để ký hợp đồng và các tài liệu yêu cầu đi thẳng đến công ty bất động sản Dung Viên.
Hợp đồng rất nhanh được ký kết như ý nguyện, hơn nữa tiếp nối công ty bất động sản Dung Viên, người phụ trách cung ứng vật liệu xây dựng cũng được Lâm Phú vô cùng coi trọng.
Trong văn phòng chủ tịch, Lâm Phú cầm hợp đồng mà Lâm Nghệ Phân đã ký thành công, khóe miệng cong lên.

Đây là đơn đặt hàng lớn nhất từ khi ông tạo dựng công ty tới nay.
“Lần này ký hợp đồng thuận lợi, dựa theo những gì đã hứa với con từ trước, mấy ngày nữa ba sẽ nhờ người chuyển cho 10% cổ phần công ty khen thưởng.

Nhưng với chức vị chủ tịch, ba cần phải kiểm tra con thêm một thời gian nữa, đặc biệt chuyện sơ suất như ngày hôm qua.”
“Ba, ba không biết là do chị gái tính kế con sao? Nếu không con sao có thể bỏ lỡ thời gian? Nếu không phải Vương Thành nhanh trí, chỉ sợ công lao lần này bị chị gái đoạt mất rồi.” Lâm Nghệ Phân cực kỳ khó chịu.

Chị gái Lâm Trân Trân càng ngày càng nhắm vào bà, đoán là sau này sẽ nghĩ không ít kế sách cản đường bà.
“Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung.

Tuần sau bắt đầu vận chuyển vật liệu xây dựng tới công trường xây dựng phía Tây thành phố.

Từ đây đến công trường xây dựng phía Tây thành phố mất ít nhất một giờ đi đường, con căn giờ cho chuẩn vào.

Hơn nữa bên công trường xây dựng phía Tây thành phố thường có nhiều thành phần hỗn tạp kiếm chuyện trên đường, con chú ý một chút.”
Điều Lâm Phú không ưa nhất chính là chị muội tranh đấu, không muốn bọn họ chú tâm vào chuyện đấu đá nội bộ này, cho nên ông phải để Lâm Nghệ Phân dồn hết sự tập trung vào hạng mục.
“Yên tâm đi ba, con sẽ cẩn thận.” Lâm Nghệ Phân âm thầm hạ quyết tâm.

Hạng mục này nhất định phải hoàn thành thành công, cho chị gái của bà thấy, đồng thời cũng để cho mọi người trong công ty Lâm Phú thấy, bà sắp tiếp nhận chức vụ tân chủ tịch rất có năng lực.
Có thể nói hạng mục này thành công hay không, liên quan trực tiếp tới việc bà có thuận lợi tiếp nhận vị trí chủ tịch hay không.
Hai ngày sau, buổi biểu diễn của Tiêu Mộc Nghiên cuối cùng cũng tới rồi.

Vương Thành suy nghĩ cả đêm, quyết định đi đến gặp cô ấy.
“Cũng không biết phải nói với cô ấy thế nào nữa.” Vương Thành chỉ đơn thuần tò mò vị hôn thê này, hoàn toàn không có một chút tình cảm gì.
“Hay là đề cập chuyện từ hôn với cô ấy?”
Vương Thành có chút do dự.

Dù sao ảnh hưởng của việc từ hôn vô cùng lớn, khả năng cuối cùng đến cả ba mẹ, ông nội đều sẽ chịu liên lụy, đây là điều mà anh không muốn chứng kiến.
Tốt xấu gì nhà họ Tiêu cũng là hào môn thế gia xếp hạng top 10 trong nước, bị người ta từ hôn như thế, không phải vả vào mặt bọn họ ư? Bọn họ nào có thể chịu để yên.
Buổi chiều tan tầm xong, Vương Thành lập tức lái xe đến quảng trường thể thao phía Đông thành phố.


Đây là quảng trường thể thao lớn nhất trong nước, có thể cùng lúc chứa hai vạn người, coi như quảng trường thể thao khổng lồ.
Lúc Vương Thành đến, bên ngoài quảng trường thể thao đã chật kín người.

Tuy nhiên phần lớn là nam nữ trẻ tuổi, đặc biệt học sinh chiếm đa số.
“Không nghĩ tới buổi biểu diễn của Tiêu Mộc Nghiên lại đông người thế này.” Vương Thành có chút buồn bực, nhìn xung quanh một lượt.

Tất cả đều là người trẻ tuổi đứng chờ xếp hàng dài.
Mục đích của Vương Thành là đi đến hậu trường gặp Tiêu Mộc Nghiên, không phải đơn thuần tới xem cô ấy ca hát.

Cho nên nhân lúc chờ đợi xếp hàng, Vương Thành đến cây ATM gần đó, rút hai vạn tiền mặt, chuẩn bị để lúc sau dùng.

Có đôi khi tiền chính là vạn năng.
Buổi tối, 7 giờ rưỡi, cuối cùng buổi biểu diễn cũng mở cửa cho vào.

Vương Thành theo đoàn xếp hàng từng bước đi vào trong.
Kiểm tra vé xong, Vương Thành thuận lợi đi vào trong quảng trường thể thao.

An Ninh mua cho hắn vé VIP cao nhất, cho nên vị trí của Vương Thành ở đằng trước.
Sau khi Vương Thành lên phía trước, hai mắt nhìn chung quanh bốn phía một vòng, chỉ thấy hai vạn chỗ ngồi của quảng trường thể thao đều chật kín người.

Fans giương cao nào là gậy huỳnh quang, bảng đèn, có thể nhìn ra những fans này vô cùng thích Tiêu Mộc Nghiên.
“Vị hôn thê này được nghênh đón thật!” Vương Thành nuốt một ngụm bọt.

Nếu như bọn họ biết Vương Thành tới tìm Tiêu Mộc Nghiên để từ hôn, không biết có đánh chết hắn ở quảng trường thể thao này hay không.
Đột nhiên trên quảng trường thể thao, mười tám dãy đèn neon sáng rực lên.

Ngay khi ánh đèn chiếu xuống, sân khấu hoa lệ từ từ dâng lên cao, fans xung quanh bắt đầu huy động gậy huỳnh quang trong tay, hoan hô hú hét ầm ĩ.
Vương Thành nghe mà cảm thấy lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi.
“Cần thiết phải hưng phấn vậy sao?” Vương Thành không kiềm lòng bật ra một câu.
Sau khi sân khấu được đưa lên, âm nhạc chậm rãi vang theo sau, toàn bộ sự chú ý của Vương Thành cũng dần dần đổ dồn về phía sân khấu.
Khúc nhạc dạo đầu vang lên, bảy tám cô gái múa mở màn từ từ đi ra.

Ai nấy đều rất đẹp, nhưng không có Tiêu Mộc Nghiên xuất hiện.
Sau khi nhạc dạo kết thúc, một âm thanh thiên nhiên văng vẳng từ một góc sân khấu, thông qua hệ thống khuếch đại âm thành từ bốn phía quảng trường thể thao, đưa tiếng nói ngọt ngào của cô truyền đi khắp nơi.

Nghe được giọng nói này, fans toàn quảng trường ngay lập tức hét lên dữ dội.

Cùng lúc đó, mười sáu dãy đèn trên quảng trường đều dồn về phía bóng hình xinh đẹp điệu đà kia.
Cô mặc váy tiên nữ màu hồng phấn của lá sen, mang theo dư vị cổ phong, tựa như tiên nữ hạ phàm từ nơi xa đi tới.

Đúng lúc trên sân khấu phun ra một luồng khí trắng, càng tô đậm thêm quang cảnh tiên nữ hạ phàm chân thật hơn bao giờ hết.
Bài hát “Thiên Âm” mang làn điệu cổ phong nhu mỹ, sự hoàn mỹ hòa hợp với hoàn cảnh.

Tiêu Mộc Nghiên chậm rãi đi tới giữa sân khấu, giọng nói trong trẻo như bị thiên sứ hôn qua, rất có khả năng xuyên thấu.
Vương Thành không khỏi bị giọng ca của cô hấp dẫn, xem ra vị hôn thê của anh rất có tài năng ở khoản ca hát.
Ánh mắt của Vương Thành dõi theo Tiêu Mộc Nghiên đi lại trên sân khấu, tuy rằng có hơi xa nhưng ánh đèn ngời sáng trong màn đen vẫn có thể chiếu rõ được nhan sắc dịu dàng cùng đường cong tuyệt mỹ khiến bao người ao ước.
“Quả thật là dung mạo cá lặn chim sa, e rằng so với Tiêu Mộc Nghiên chỉ có hơn chứ không kém.” Vương Thành tự mình lẩm bẩm.
Khúc hát kết thúc, Tiêu Mộc Nghiên tạm rời sân khấu đi vào hậu trường thay quần áo, fans ở hiện trường lại quay về dáng vẻ chờ đợi như trước.
Vương Thành kiên nhẫn nghe xong mấy bài hát, nhìn thời gian đã điểm 10 giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa là kết thúc buổi biểu diễn.
“Thời điểm nên đi chuẩn bị rồi, đợi buổi biểu diễn của cô ấy kết thúc xong, vừa vặn có thể gặp mặt cô ấy.” Nghĩ vậy, Vương Thành rời vị trí hàng đầu tiên, chuẩn bị trà trộn đi vào hậu trường.
Hậu trường của buổi biểu diễn vốn không cho phép người ngoài vào trong, nhưng Vương Thành có chuẩn bị mà tới.
Vương Thành đi tới cánh cửa tiến vào hậu trường, chỉ cần thông qua cánh cửa này là có thể vào trong.

Có điều ở đây có hai bảo vệ trông giữ, còn có camera theo dõi, không phải trà trộn vào dễ dàng được.
Vương Thành quan sát một phen, nhìn thấy nhân viên mang thẻ công tác có thể tùy ý ra vào nơi đây, không có thẻ công tác sẽ bị hai bảo vệ chặn bên ngoài.

Đặc biệt có một số fan thường xuyên bị bảo vệ ngăn lại.
“Xem ra phải đi lấy một tấm thẻ công tác, nếu không thì không thể vào được.” Vương Thành đứng ở cửa quan sát một lúc, cuối cùng thấy một thanh niên trẻ tuổi gầy gò cầm thẻ công tác đi từ hậu đài ra, mà hướng cậu ta đi đồng thời là về phía anh.
Nhân lúc cậu ta không chú ý, Vương Thành kéo vào một góc không người nói.
“Người anh em, cho tôi mượn thẻ công tác và bộ quần áo cậu đang mặc đi.”
“Dựa vào cái gì?” Thanh niên gầy gò sau khi định thần lại, trực tiếp hất tay Vương Thành ra, khó chịu nói.
“Tôi là fan của Tiêu Mộc Nghiên, muốn vào trong xin chữ ký của cô ấy, đương nhiên sẽ không mượn không đồ của cậu rồi.” Vương Thành nói xong lấy sẵn một vạn mới rút từ cây ATM khi nãy ra, nhét vào tay cậu thanh niên này.
Cậu thanh niên nhìn thấy một vạn, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Nếu anh đã là fan của Tiêu Mộc Nghiên, có tiền hay không cũng chẳng sao, thẻ công tác và bộ đồ này là của anh.” Thanh niên gầy gò lập tức cởi qu@n áo ra, không một chút do dự.
Vương Thành không ngờ cậu nhóc này nhanh nhẹn thế, vậy anh cũng chẳng khách sáo.
Đổi quần áo với cậu ta xong, mang theo thẻ công tác đi về phía bảo vệ đang trông coi cửa ra vào.
Ngay khi đến gần hai bảo vệ, Vương Thành thật sự có chút căng thẳng, nhưng sợ bị bọn họ nhận ra nên chỉ có thể tiếp tục diễn dáng vẻ bình tĩnh đi vào bên trong.
Hai bảo vệ nhìn lướt qua thẻ công tác trên ngực Vương Thành, chủ động mở cửa cho anh.


Ngoài mặt áp lực, trong lòng kích động, rất nhanh bước vào trong.
Đi vào trong hậu trường, Vương Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng vào được hậu trường này.

Buổi biểu diễn của Tiêu Mộc Nghiên sắp kết thúc rồi, tôi phải tìm ra phòng thay đồ của cô ấy mới được.”
Trong lòng Vương Thành bây giờ đang rất gấp gáp.

Hậu trường này cũng không phải là hậu trường của một mình Tiêu Mộc Nghiên, còn có rất nhiều bạn nhảy, hát bè cũng trang điểm ở đây, đương nhiên bọn họ không thể trang điểm cùng ngôi sao lớn như Tiêu Mộc Nghiên được.
“Rốt cuộc là phòng nào nhỉ?” Vương Thành đi tìm phòng, buổi biểu diễn của Tiêu Mộc Nghiên cũng vừa hay kết thúc.

Vương Thành sốt ruột, bất chấp tất cả, kéo một nhân viên công tác đi qua anh rồi hỏi.
“Phòng của Tiêu Mộc Nghiên ở đâu?”
“Tôi đang vội lắm, anh tự đi tìm đi.” Nhân viên công tác kia không kiên nhẫn, chắc hẳn đang vội đi tới khán đài thu dọn đạo cụ.

Tuy nhiên thời gian của Vương Thành rất vội, lấy một vạn ở trong lồ ng ngực ra đập vào tay người kia, khiến đối phương ngây dại trong tức khắc.
“Mau nói đi, phòng của Tiêu Mộc Nghiên ở đâu?” Vương Thành hỏi thêm lần nữa.
“Rẽ trái, phòng thứ ba.” Nhân viên công tác kia cầm một vạn của Vương Thành, mặt mày hớn hở, cũng bất chấp đối phương có ý đồ gì, nói thẳng ra phòng của Tiêu Mộc Nghiên.
Tuy nhiên khi anh ta quay lại muốn xem đối phương trông thế nào, Vương Thành biến mất rồi.
Vương Thành đi tới trước cửa phòng trang điểm của Tiêu Mộc Nghiên, thấy cửa bên kia của hậu trường truyền đến âm thanh xôn xao.

Vương Thành không do dự trực tiếp đẩy cửa vào, đi vào trong rồi lại đóng cửa lại.
Vương Thành nhìn qua phòng trang điểm một vòng, chỉ có tủ quần áo có thể giấu người.

Bây giờ bất đắc dĩ, chỉ có thể trốn ở trong đó, chờ đến lúc thích hợp thì đi ra.
Tiêu Mộc Nghiên bị mọi người vây quanh về tới hậu trường.

Cô được hàng ngàn người vây quanh mà tỏa sáng, nhưng gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Hát liên tục ba tiếng đồng hồ, không mệt mới là lạ.
“Cô, bây giờ con hơi mệt, muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một mình một lát.

Giọng của Tiêu Mộc Nghiên hơi yếu, có thể thấy cô đang vô cùng mệt.
“Vậy được rồi, chờ các fans đi rồi, cô sẽ vào gọi con.

Nếu không thì bây giờ có muốn đi cũng chẳng được, con cứ nghỉ ngơi trước đi.” Người đang nói tên là Tiêu Tĩnh, là người đại diện của Tiêu Mộc Nghiên, đồng thời cũng là cô của Tiêu Mộc Nghiên.

Người khác đều gọi bà là chị Tĩnh, tóc cắt ngắn, làm việc rất nhanh nhẹn.
Nói xong, Tiêu Tĩnh đi xử lý chuyện khác.


Tuy nhiên vì vấn đề an toàn, hai bảo vệ nhận lệnh canh gác ở cửa phòng Tiêu Mộc Nghiên.

May mắn Vương Thành đã vào phòng trang điểm sớm một bước, nếu không giờ muốn vào còn khó hơn nữa.
Tiêu Mộc Nghiên mặc chiếc váy lụa công chúa trắng thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp.

Sau khi đi vào phòng trang điểm, cô bỏ tất cả trang sức trên đầu xuống, nằm xuống bàn trang điểm để ngủ vì cô thật sự vô cùng mệt mỏi.
Vương Thành trốn trong tủ quần áo, nhận ra phòng trang điểm không có tiếng động, lặng lẽ hé cửa ra.

Anh nhìn qua khe cửa thấy được Tiêu Mộc Nghiên đang nằm nghỉ ngơi trên bàn hóa trang.
Thân hình mảnh mai kiệt sức, Vương Thành nhìn mà cũng có chút thương xót.
Xem chừng Tiêu Mộc Nghiên vô cùng mệt mỏi, không nghe được tiếng động của Vương Thành.

Cô gục xuống bàn hóa trang mà ngủ thiếp đi, còn chảy cả nước miếng.
Vương Thành rón rén đi qua, nhìn Tiêu Mộc Nghiên ngủ trên bàn ch ảy nước miếng, anh hơi sửng sốt.

Anh không tài nào hình dung được một ngôi sao lớn có ngàn vạn fans lại ngủ ch ảy nước miếng.
Vương Thành lấy di động ra theo bản năng, chụp lại hình ảnh này.

Sau đó anh tiện tay lấy quần áo mặc trên sân khấu, khoác lên người cô, tránh cho cô bị cảm lạnh.
Lần này đến, anh vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì với cô, dường như ở gần nhìn cô một cái cũng không tồi.
“Đúng là xinh đẹp thật, giống như Hiểu Nghiên, đều như tiên nữ.” Vương Thành âm thầm tán thưởng.
Tuy nhiên bên ngoài vang lên một trận ồn ào, hình như có người muốn gặp Tiêu Mộc Nghiên lại bị hai bảo vệ chặn lại.
“Các anh biết tôi là ai không? Dám cản đường tôi, tìm đường chết à!” Người ngoài cửa trông rất anh tuấn, quần áo mặc trên người đều là hàng nước ngoài, kiểu tóc thời thượng, trong tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, rõ rang đang muốn đi tìm Tiêu Mộc Nghiên.
“Cậu Tần, cô Tiêu vừa mới biểu diễn xong, bây giờ đang nghỉ ngơi ở bên trong.

Chị Tĩnh dặn dò không ai được phép vào làm phiền cô ấy.” Hai bảo vệ gác cửa nhận ra cậu thiếu gia này.

Tuy rằng ngăn không cho anh ta vào nhưng không dám quá phận, có thể nhìn ra thân phận của cậu Tần này không hề đơn giản.
“Nếu các anh dám cản tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.” Cậu Tần này dứt lời, hai gã vệ sĩ mặc đồ đen đằng sau bước ra.
“Cậu Tần, xin đừng làm khó chúng tôi nữa.

Chúng tôi cũng chỉ vì kiếm cơm ăn thôi mà.” Hai bảo vệ có vẻ rất khó xử, đứng trước mặt cậu thiếu gia này hoàn toàn không có lấy một chút dũng khí.
“Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra cho tôi.” Trong mắt cậu Tần hiện lên một tia lạnh lùng.
"Cậu Tần, chúng tôi cũng đang làm tròn chức trách, thật xin lỗi.” Hai tên bảo vệ có sợ cậu Tần thật, nhưng vẫn ý thức được chức trách của mình.
“Vậy được thôi! Hôm nay cậu đây sẽ phế cả hai ngươi!” Nói, tay Cậu Tần hơi vung lên, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen phía sau lập tức đi về phía bảo vệ, tức khắc bốn người lao vào đánh nhau.
“Dám cản ta, đi chết đi.” Cậu Tần này phun một miếng nước bọt về phía hai tên bảo vệ, sau đó khó chịu đẩy cửa phòng trang điểm ra.

Nhưng một điều anh ta không ngờ tới, Vương Thành lại xuất hiện phía sau cánh cửa cản đường anh ta đi, đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào anh ta.


Bình luận

Truyện đang đọc