HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Từ lúc đồng ý với mẹ của Hà Hiểu Nghiên là sẽ ký đơn đặt hàng xong, hôm sau Vương Thành đã gọi luôn cho vị tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Thụy Đàn, còn tự báo cáo thân phận mình.
Diêu Cầm không dám thờ ơ, xác định thân phận thật của Vương Thành xong, đã nhanh chóng quyết định sẽ đến thành phố Thanh Thủy để gặp Vương Thành, có thể thấy là coi trọng Vương Thành đến mức nào.
Sáng sớm vừa gọi điện thoại, buổi trưa đã gặp được tổng giám đốc xinh đẹp vô cùng tài giỏi này, người ta tự mình đến cửa thăm viếng, khiến Vương Thành cực kì kinh ngạc.

Tổng giám đốc xinh đẹp này làm việc với hiệu suất cao như vậy sao.
Hơn nữa tổng giám đốc này có vẻ bề ngoài cực kì xinh đẹp, toát ra khí chất trưởng thành, quyến rũ của người phụ nữ thành đạt.
Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, môi đỏ mê người, mái tóc uốn xoăn lọn to, khóe mắt còn có nốt ruồi giọt lệ.
Nửa thân trên cô ta mặc một chiếc áo sơ mi cắt may tinh xảo cực kì vừa người, phía dưới là một chiếc chân váy ôm sát, hai chân thon dài được bao bọc bởi quần tất lưới màu đen, dưới chân là đôi giày cao gót đỏ khêu gợi.
“Cậu Vương, cậu tìm tôi là có chuyện gì cần dặn dò sao?” Mặc dù Diêu Cầm là tổng giám đốc xinh đẹp nói một không nói hai của tập đoàn Thụy Đàn, nhưng đối mặt vơi cậu chủ Vương Thành của nhà họ Vương với sản nghiệp khổng lồ như thế, thì vẫn phải cúi thấp đầu một chút.

“Tôi muốn bên công ty địa ốc Dung Viên của các cô cho chúng tôi làm nguồn cung ứng duy nhất cho phần bất động sản trong thành phố Thanh Thủy.” Vương Thành ngồi trên ghế salon, liếc mắt nhìn nữ tổng giám đốc xinh đẹp, quan sát một lát xong mới nói ra mục đích của mình.
Diêu Cầm hơi sững sờ, cô không ngờ đường đường là cậu chủ của khối tài sản nhà họ Vương, vậy mà cũng sẽ đi lo lắng đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Nhưng cô ta suy nghĩ lại một chút, rất nhanh đã hiểu được ý định của anh.
“Không thành vấn đề, cậu Vương muốn đưa đơn đặt hàng này cho công ty nào, tôi sẽ để cấp dưới chuẩn bị một chút.” Diêu Cầm không hề do dự, lập tức đáp ứng yêu cầu này của Vương Thành.
“Là công ty vật tư kiến trúc Phú Kiến, chẳng qua người kí hợp đồng phải là Lâm Nghệ Phân, nhớ kĩ tên bà ấy là được rồi.” Vương Thành nói rõ ràng cho cô ta biết, để tránh Diêu Cầm lại đưa đơn đặt hàng cho dì của Hà Hiểu Nghiên, dù sao thì hai người họ cũng đều là đại diện cho công ty vật tư kiến trúc Phú Kiến.
“Vâng cậu Vương, tôi sẽ bảo cấp dưới ghi nhớ.” Diêu Cầm gật đầu, ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Mấy ngày tới tôi sẽ ở lại trong thành phố để khảo sát, có chuyện gì, cậu Vương cứ gọi điện thoại thẳng cho tôi.”
“Ừ, vậy là tốt nhất.

Sáng sớm cô đã chạy tới đây, chắc là chưa ăn sáng phải không, buổi trưa ở lại chỗ tôi dùng cơm đi.” Vương Thành nói xong bèn bảo nhân viên đi chuẩn bị bữa trưa, Diêu Cầm vốn muốn từ chối, nhưng lời đến khóe môi lại nuốt về.
“Cảm ơn cậu Vương.” Diêu Cầm không nhịn được mà nhìn Vương Thành mấy lần.
Để tranh giành đơn đặt hàng vật tư kiến trúc từ công ty địa ốc Dung Viên, mấy ngày gần đây, phàm là các nhà cung cấp nổi tiếng trong thành phố Thanh Thủy đều chạy tới chi nhánh ở phía Tây để bàn chuyện hợp tác, thậm chí còn có người kinh doanh vật tư kiến trúc có chút quan hệ, chạy thẳng vào tổng công ty địa ốc Dung Viên, đến gặp quản lý của bọn họ, chỉ để đàm phán hợp tác.
Mẹ Hà Hiểu Nghiên là Lâm Nghệ Phân, còn có dì của cô cũng chạy ngược chạy xuôi muốn tính chuyện hợp tác, chẳng qua rõ ràng là, hai người dì của Hà Hiểu Nghiên mượn thế lực của bạn trai con gái, liên lạc với nhân viên cấp cao của công ty địa ốc Dung Viên, nghe nói còn quen người là phó tổng giám đốc.
Cũng may, gần đây chi nhánh của công ty địa ốc Dung Viên quyết định tổ chức buổi tìm kiếm nhà kinh doanh vật tư kiến trúc, mời không ít đại diện của các công ty cung cấp vật tư kiến trúc nổi tiếng trong thành phố Thanh Thủy đến tham dự, quyết định cho bọn họ tranh tài với nhau ngay tại hiện trường, nhà ai có thực lực thì chọn nhà đó.
Đương nhiên đây chỉ là mặt nổi cho người khác nhìn, chứ thực ra vẫn có người dùng đến quan hệ.

Lâm Nghệ Phân nhận được thư mời, trước tiên bắt đầu chuẩn bị vật tư, còn báo giá riêng, cũng mất không ít công sức chuẩn bị về dịch vụ, chất lượng cùng với cách tiêu thụ.


Lần này tranh cử, ngoại trừ đầu với hai người chị em của mình ra, bà còn phải đấu với các nhà kinh doanh khác ở thành phố Thanh Thủy, cạnh tranh vô cùng lớn.
Không bao lâu sau đã tới ngày công ty địa ốc Dung Viên tổ chức buổi tìm kiếm nhà cung cấp vật tư kiến trúc, hôm đó Vương Thành cũng được mời đi, nhưng anh đi cùng với đoàn của Lâm Nghệ Phân, đồng hành với bọn họ còn có Hà Dương và Hà Hiểu Nghiên.
“Vương Thành à, người cậu tìm có nhờ vả được gì nổi không đấy?” Vừa mới xuống xe, Lâm Nghệ Phân đã tức giận hỏi, không có bao nhiêu hi vọng với người mà thằng nhóc nghèo này tìm được.
“Có thể nhờ vả được, chẳng qua hôm nay cô ấy không có ở hiện trường.” Lời Vương Thành nói là thật, Diêu Cầm đi chỗ khác trong thành phố Thanh Thủy để khảo sát rồi.
Nghe đến đó Lâm Nghệ Phân tức giận khinh bỉ nói: “Tôi biết cậu không đáng tin cậy mà, không tới chắc cũng chẳng sao, chỉ bằng nhân viên quèn mà cậu đi liên hệ, sợ rằng còn chẳng chạm nổi tới cái hợp đồng."
Vương Thành cười cười không cãi lại, lát nữa xem kết quả thôi là được.

Hà Hiểu Nghiên thì lại rất lo lắng đi tới bên cạnh Vương Thành nhỏ giọng hỏi: “Vương Thành, người bạn kia của anh có thể giúp mẹ chúng ta ký hợp đồng không?”
Hà Hiểu Nghiên lo nhất là lỡ không ký được hợp đồng, dựa theo hiệp ước lúc trước, cô sẽ phải chia tay với Vương Thành, đây là điều cô không muốn thấy.
“Yên tâm, anh sắp xếp xong rồi, mẹ em nhất định có thể ký được hợp đồng.” Vương Thành cũng nhỏ giọng nói.
“Vậy là tốt rồi.” Hà Hiểu Nghiên cũng tin tưởng Vương Thành.

Bốn người di theo Lâm Nghệ Phân vào phòng tiếp khách dành cho buổi tuyển chọn, lúc này ở bên trong đã có không ít người của các công ty vật liệu kiến trúc.

Chị cả Lâm Trân Trân của Lâm Nghệ Phân cùng với em gái thứ ba Lâm Uyển cũng tới, bọn họ còn dẫn theo con gái và bạn trai của con gái tới, so sánh với một thằng nhóc nghèo từ nông thôn ra như Vương Thành, hai người bạn trai kia chắc chắn là vừa đẹp trai vừa có tiền.
“Chị hai, chị cũng tới nữa à!” Em ba Lâm Uyển cười cười bước tới đón, chị cả Lâm Trân Trân nghe thấy cũng bu tới, trong nụ cười của bọn họ ít nhiều đều mang theo chút giả tạo.
“Em hai à, sao giờ em mới đến, bọn chị đã dạo được một lúc rồi.”
“Kẹt xe nên bị chậm.” Lâm Nghệ Phân miễn cưỡng cười trả lời.
“Thực ra em tới hay không cũng chẳng để làm gì, bởi vì người được công ty địa ốc Dung Viên, chắc chắn sẽ không phải là em.” Lâm Trân Trân chế nhạo.
Lâm Nghệ Phân bực tức, đáp lại một câu: “Còn chưa bắt đầu buổi tuyển chọn, sao chị biết được người cuối cùng được chọn là ai!” Đối với tài liệu mình chuẩn bị để tham gia tuyển chọn, Lâm Nghệ Phân vẫn cảm thấy đủ tự tin.


Bình luận

Truyện đang đọc