HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Trong cửa hàng bán xe hơi sang trọng ở thành phố Thanh Thủy, Vương Thành đến đón Đường Mộng Kỳ trước khi đi làm, trước đó anh đã hứa với cô rằng sẽ nhận cô làm biên kịch.

Tình cờ là bộ phận sản xuất đang được tổ chức lại, bây giờ đưa Đường Mộng Kỳ đến đó vừa vặn.
“Mộng Kỳ, cậu chuẩn bị giao lại đây sao?” Vương Thành nhìn thấy Đường Mộng Kỳ từ trong cửa hàng đi ra, không khỏi bước lên phía trước hỏi.
“Bàn giao xong rồi, quản lý còn cho mình tiền hoa hồng và tiền thưởng của tháng này.” Hôm nay tâm trạng của Đường Mộng Kỳ rất tốt.

Không chỉ nhận được một phần hoa hồng lớn mà còn được đi làm công việc mình yêu thích.

Mà tất cả đều nhờ nhiễm hào quang của Vương Thành.
"Quản lý của cậu tốt như vậy sao? Tiền hoa hồng cũng chia trước." Vương Thành cười nói.
"Còn không phải nhờ phúc của cậu sao.

Quản lý của chúng tôi nói sau này nếu cậu muốn mua một chiếc xe hơi hạng sang, để mình dẫn cậu đến cửa hàng." Đường Mộng Kỳ cười trong như chuông.
“Được rồi, không sao.” Vương Thành đồng ý ngay, sau đó hai người lên xe trò chuyện cười nói.
Bên kia đường, có một chiếc BMW X-series quen thuộc đang đậu, Lâm Thiến Thiến và Trương Hạo Đông đang ngồi trong xe, nhìn Vương Thành và Đường Mộng Kỳ trò chuyện và cười đùa trên chiếc Ferrari.
Họ đang đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy Vương Thành và Đường Mộng Kỳ phía trước đại lý xe hơi sang trọng.

“Em biết người này, sao cô ấy lại bán xe trong đại lý xe sang nhỉ?” Lâm Thiến Thiến hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Mộng Kỳ mặc đồng phục bán hàng.
“Em biết cô ấy à?” Trương Hạo Đông ngạc nhiên hỏi.
"À, cô ấy tên là Đường Mộng Kỳ.

Cô ấy cùng câu lạc bộ văn học với Vương Thành ở trường đại học.

Hai người là bạn tri kỷ khác giới và rất thân thiết." Lâm Thiến Thiến nhịn không được giải thích.
Nghe đến đây, Trương Hạo Đông chợt nhớ trong buổi họp lớp, giọng của phục vụ khách hàng nói Vương Thành đã mua một chiếc Ferrari và một chiếc Rolls-Royce là của cô ấy.
"Chẳng lẽ người trả lời chúng ta trong buổi họp lớp là cô ấy?"
Ngay khi những lời này nói ra, bọn họ lập tức vỡ lẽ.
“Vậy thì đúng rồi, không ngờ Vương Thành vì muốn diễn kịch, thậm chí đã tính tới nước chúng ta sẽ gọi cho phục vụ khách hàng, thực lợi hại.” Nói đến khả năng giả vờ, Trương Hạo Đông thở dài tự thấy không bằng.
“Còn bữa tiệc ở quán bar đó, cậu ta nhiều tiền như vậy hẳn là đã hỏi xin trước Hà Hiểu Nghiên, bằng không cậu ta trúng nhiều vé số như vậy, làm sao có thể dùng không hết?” Lâm Thiến Thiến cũng đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền nói.
"Chà, xem ra Vương Thành đã lên kế hoạch tất cả chuyện này từ trước rồi.

Mẹ kiếp, anh ta đúng là biết tính toán." Trương Hạo Đông tức giận muốn vỗ tay lái, nhưng cánh tay trái lại bị thương, cử động một cái đã đụng đến vết thương, đau đến nhếch miệng.
“Ha ha, nhưng cậu ta biết tính toán, ông đây cũng biết.” Đôi mắt của Trương Hạo Đông lóe lên một chút u ám.
“Hạo Đông, có phải có trò hay để xem không?” Lâm Thiến Thiến hỏi đầy mong đợi.

"Vở kịch này đương nhiên rất đẹp mắt.

Hôm qua anh đã viết thư cho ba của Hà Hiểu Nghiên vạch trần thân phận nghèo mạt của cậu ta.

Chắc chắn đêm qua đã có một trò hay.

Vương Thành, đồ nghèo hèn cũng muốn câu kết với gái xinh nhà giàu.

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là ảo tưởng."
Trương Hạo Đông nhếch khóe miệng cười lạnh nói, đồng thời trong đầu anh cũng tưởng tượng sau khi Hà Hiểu Nghiên và Vương Thành chia tay, anh phải an ủi cô và tặng cho ba cô một món quà hào phóng, có lẽ anh sẽ cua đổ Hà Hiểu Nghiên.

Nghĩ đến điều vui vẻ, anh không khỏi chảy nước miếng, nhưng nghĩ đến Lâm Thiến Thiến bên cạnh, anh lại lén lau nước dãi trên khóe miệng.
"Đúng vậy, gần đây anh Long vẫn đang tìm cậu ta.

Xem ra mấy năm tháng nghèo khổ qua bất lợi, lại là chia tay, anh Long đang tìm cậu ta đòi tiền chữa bệnh.

Sợ là cậu ta không thể sống nổi ở thành phố Thanh Thủy.” Trương Hạo Đông đang nói thì lấy điện thoại di động ra, sau khi tra cứu số điện thoại di động của Vương Thành từ Lâm Thiến Thiến, anh gọi với vẻ mặt đắc ý.
Lúc này Vương Thành đang lái xe thì thấy cuộc gọi đến từ một số lạ, sau khi chần chừ Vương Thành đeo tai nghe Bluetooth vào trả lời.
"Vương Thành, tên khốn nghèo nàn, không ngờ là tôi phải không?"
Nghe giọng nói quen thuộc này, Vương Thành làm sao có thể không biết là ai.
"Trương Hạo Đông, tôi giáo huấn anh chưa đủ thảm sao? Lại ngứa da à?"
"Nào, có bản lĩnh thì đến dạy cho tôi một bài học.

Ông đây cóc sợ.

Tối hôm qua ba của Hiểu Nghiên có đi tìm cậu không? Lại bị bỏ à? Tôi gọi để chúc cậu chia tay vui vẻ." Trương Hạo Đông nói giọng xấu xa khiến lông mày của Vương Thành hơi nhăn lại, làm sao anh ta biết tối qua ba của Hà Hiểu Nghiên đến gặp anh.
Chẳng lẽ anh ta âm thầm động tay sao? Chẳng trách ba của Hà Hiểu Nghiên đột nhiên đến tìm anh.
"Trương Hạo Đông, chẳng lẽ anh đã quên những gì tôi đã nói với anh trước đây rồi sao? Nếu anh lại dám khiêu khích tôi, tôi sẽ khiến anh phải trả giá cao hơn.

Lần sau sẽ không phải chuyện một cánh tay đâu." Vương Thành lạnh lùng nói.
"Đồ nghèo kiết xác, đừng đắc ý.


Lần trước em họ của cậu đã làm bị thương bốn người của anh Long.

Anh ấy đang tìm cậu để bàn bạc việc bồi thường chi phí y tế.

Cậu đã chọc tới một người không nên đụng tới, biết không hả?" Tôi cho cậu biết Vương Thành, lần này cậu chết chắc.” Trương Hạo Đông nói qua điện thoại một cách rất ngạo mạn và tự hào.
"Được rồi, báo cho anh ta thời gian và địa điểm.

Tôi đây còn đang muốn gặp anh ta, nhưng anh đừng chạy trốn." Vương Thành thật sự không sợ tên Long này, có Trần Hào Thành, chuyện của hai bên hắc bạch anh ta có thể đối phó.
"Ông đây sẽ không chạy, yên tâm, tôi còn phải tận mắt thấy cậu quỳ trên đất gọi tôi là ba kìa? Haha..." Trương Hạo Đông nói xong lời này, tâm trạng vô cùng sảng khoái trực tiếp cúp điện thoại, và sau đó gửi địa chỉ và thời gian gặp mặt Ngọc Long cho Vương Thành.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tâm trạng Trương Hạo Đông rất tốt.
Sau khi Vương Thành nhận được địa chỉ, anh cười lạnh.
"Còn muốn tôi quỳ xuống gọi anh là cha, lá gan càng lúc càng lớn.

Vậy ngày mai tôi cho anh quỳ trước mặt tôi gọi một tiếng cho sảng khoái.”


Bình luận

Truyện đang đọc