HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Thấy trời đã tối, Vương Thành bắt đầu dựng lều.

Sau đó anh nhờ Lâm Tĩnh Nhã theo sau Hà Hiểu Nghiên để đề phòng bất trắc.
Hà Hiểu Nghiên nhìn Vương Thành đi dựng lều thì liền đứng dậy lấy cho anh mấy cánh gà quay, đùi gà và một ít xúc xích.
“Vương Thành, anh ăn chút gì đi đã rồi hẵng dựng lều.” Ánh mắt Hà Hiểu Nghiên nhìn anh tràn đầy tình cảm, vừa nói cô vừa rút khăn giấy ra giúp anh lau mồ hôi trên trán.
“Ừm.” Vương Thành ngồi xuống.

Anh bỏ dụng cụ sang bên cạnh rồi cầm lấy cánh gà và đùi gà Hà Hiểu Nghiên vừa đưa cho mình.
“Ban nãy xin lỗi vì đã làm em mất mặt trước bạn bè.”
“Chuyện này có gì đâu mà mất mặt! Chẳng phải trước đây ông của em cũng là một chàng trai nghèo ở nông thôn sao? Bây giờ anh thấy rồi đó, nhờ sự nỗ lực không ngừng mà ông đã trở thành một nhân vật có tiếng ở thành phố Thanh Thủy này rồi, em tin là anh cũng sẽ làm được.

Mà kể cả anh không đạt đến trình độ của ông thì cũng không sao, chúng ta chỉ cần cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm, an ổn là được rồi.”
Hà Hiểu Nghiên ngồi xuống bên cạnh Vương Thành.

Cô hít một hơi thật sâu không khí núi rừng, cảm giác nhẹ nhàng mà thư thái.
Vương Thành mỉm cười, trong lòng có chút cảm động.
Nhớ lại trước đây, nếu là Lâm Thiến Thiến bạn gái cũ của anh chắc rằng lúc này cô ta đang bày ra vẻ mặt chán ghét sau đó sẽ phàn nàn rằng anh là một người vô dụng, chỉ biết làm mất mặt cô ta này nọ.
Vì Vương Thành hay bị Lâm Thiến Thiến kinh thường và phàn nàn anh là đồ vô dụng nên trong cùng một hoàn cảnh khi Hà Hiểu Nghiên đứng ra bảo vệ anh, anh đã thấy được sự tương phản mạnh mẽ giữa hai người và anh cũng chắc chắn rằng cô là một cô gái tốt.
Vương Thành đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mềm không xương của Hà Hiểu Nghiên.

Trong lòng thầm nghĩ kiếp này anh nhất định sẽ không phụ một cô gái tốt như cô.
Hà Hiểu Nghiên không giãy dụa, cô để cho Vương Thành nắm tay mình.

Khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

Đầu còn vô thức dựa vào vai anh cùng anh tận hưởng cảm giác bình yên này.
“Hai người đừng âu yếm nữa, Tôn Diệu đến rồi.” Lâm Tĩnh Nhã đột nhiên mang theo vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện sau lưng họ.
“Tôn Diệu cũng ở đây?” Hà Hiểu Nghiên kinh ngạc, nhanh chóng đứng dậy.
“Cuối cùng anh ta cũng đến, xem ra anh ta đã đào xong cái hố cho mình rồi, chắc giờ anh ta cũng chỉ chờ mình nhảy vào thôi.” Vương Thành cũng đứng dậy, thầm nghĩ trong đầu.
Vương Thành đảo quanh một vòng tìm kiếm trong đám người, quả nhiên ở bên kia Tôn Diệu đang bày ra dáng vẻ của một con cún vui vẻ nói cười với vài người đẹp.
“Đi thôi, chúng ta qua kia gặp anh ta nào!” Khoé miệng Vương Thành kéo lên nụ cười nhàn nhạt.

Ngay sau đó anh đi về phía Tôn Diệu, Hà Hiểu Nghiên lo lắng giữ anh lại.
“Vương Thành, anh đừng qua đó.

Lần trước, anh làm anh ta bẽ mặt trước rất nhiều người, vậy nên bây giờ khẳng định anh ta rất hận anh, anh nghĩ hai người gặp nhau sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?”
Trong khu vực hoang vắng này không có nhân viên bảo vệ càng làm Hà Hiểu Nghiên lo lắng hơn, nếu chẳng may Tôn Diệu nổi giận thì một cuộc chiến sẽ nổ ra.

Điều này rất tệ.
Cuộc chiến đó làm Tôn Diệu bị thương thì không sao nhưng nếu Vương Thành xảy ra chuyện thì cô sẽ rất đau lòng.
“Không sao đâu, chẳng phải ở đây còn có Tĩnh Nhã sao, em đừng lo.” Vương Thành cười nhẹ.
Hà Hiểu Nghiên quay đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Nhã vẫn đang giữ khuôn mặt lạnh lùng đứng gần mình.

Sau đó cô nhớ tới cách đây không lâu trong quán bar, cô ấy đã đánh cho bốn tên côn đồ do Trương Hạo Đông mời tới một trận rất nặng.
Nghĩ đến điều này, Hà Hiểu Nghiên liền lấy lại được bình tĩnh.
“Ừm, tốt hơn là chúng ta nên đi gặp anh ta, nếu anh ta dám ra tay thì chúng ta sẽ cho anh ta biết Tĩnh Nhã lợi hại như thế nào!”
Vương Thành không khỏi bật cười.
Khi Tôn Diệu thấy Vương Thành tiến về phía mình, khoé miệng hắn chợt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Vương Thành, hôm nay tao đã đào sẵn cho mày một cái hố rồi, để xem sau này mày còn dám động đến tao không.

Hà Hiểu Nghiên em nữa, tối nay em sẽ thuộc về tôi.”
Tôn Diệu liếm môi, ngẩng đầu một hơi uống cạn lon bia đang cầm.
“Con trai, con cũng ở đây à?” Vương Thành tiến đến, ngay câu đầu tiên đã sỉ nhục Tôn Diệu không thương tiếc.
Tôn Diệu khẽ nắm chặt tay, sắc mặt có chút xấu.

Một người luôn tự cao tự đại như hắn ta hôm nay lại chỉ hít một hơi rồi chịu đựng mấy lời sỉ nhục của Vương Thành.
“Vương Thành, mày đừng quá kiêu ngạo, mày chỉ là đồ hèn thôi, rồi tao sẽ cho mày biết tay.”
Sau khi nói xong, Tôn Diệu bỏ qua Vương Thành rồi tiến tới chỗ vài người đẹp khác tiếp tục làm quen.
Vương Thành không nghĩ Tôn Diệu lại có thể bỏ qua cho mình dễ như vậy!
Gần nửa đêm, mọi người ai nấy đều quay về lều của mình để nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu Vương Thành đi cắm trại.
Lều của anh vẫn còn trống, nó hơi nhỏ nhưng đủ cho một người nằm.


Còn lều của Hà Hiểu Nghiên và Lâm Tĩnh Nhã thì lớn hơn, hai người có thể ngủ trong đó.

Vương Thành nằm trong lều mà không ngủ được.

Bỗng từ ngoài lều có một tờ giấy được truyền vào.

Sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy đi.
Vương Thành biết người vừa đi là ai nên không đuổi theo.

Thay vào đó anh mở tờ giấy ra và đọc.

Bên trên có viết, nếu không muốn người anh em Mã Đại Đông và bạn gái mày xảy ra chuyện thì mau chóng đến phía đông gặp tao.
Nhìn tờ giấy, Vương Thành nhíu mày, ánh mắt anh cũng trở nên sắc lạnh.
Tên này đã đánh cược tất cả vào Mã Đại Đông và bạn gái anh.

Anh không thể tiếp tục nhân nhượng để hắn ta muốn làm gì thì làm nữa.
Vương Thành tức giận xé nát tờ giấy.

Sau đó liền cầm theo đèn pin rồi bước ra khỏi lều.

Theo những gì ghi trên giấy, anh một mình tiến về phía đông sườn núi.
Suốt chặng đường, Vương Thành vô cùng cẩn thận.

Hơn mười phút sau, anh đã đến bên mép một vách đá, vách đá này rất dốc nhưng nó không sâu lắm, ước lượng khoảng mười mét.

Nếu từ đây rơi xuống, anh chắc sẽ không chết nhưng thương tích thì khó tránh được.
“Đây chắc là cái hố Tôn Diệu đào sẵn cho mình.” Vương Thành cười nhạt nói.
Quả nhiên, sau khi anh nói dứt câu Tôn Diệu từ phía sau bước ra.


Bên cạnh hắn có gần mười người mặc đồ đen, trong đó hình như còn có cả Lưu Hạo.
“Vương Thành, mày không ngờ tới mày cũng có ngày này phải không.

Hôm nay tao muốn mày không chết thì cũng phải tàn tật.

Chỉ vậy tao mới rửa được nỗi hận bị mày sỉ nhục lần trước.” Nhớ lại lần bị Vương Thành sỉ nhục đến nỗi hắn phải gọi anh bằng “ba” khiến Tôn Diệu như phát điên.

Nỗi nhục ấy hắn phải bắt anh trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.
“Vậy sao? Chúng mày cũng tìm ít người quá đấy?” Vương Thành lãnh đạm nói, không có nửa điểm sợ sệt.
“Không, không, tao chỉ muốn mày vô tình rơi khỏi vách đá này thôi, như vậy tai nạn này sẽ chẳng liên quan gì đến bọn tao.

Còn về việc mày chết hay tàn tật thì mày tự phải dựa vào may mắn của bản thân rồi.” Gương mặt Tôn Diệu lộ ra vẻ đắc thắng, thậm chí còn có chút vui đùa.
“Mày tự tin rằng tao sẽ ngã từ đây xuống à?” Vương Thành thờ ơ hỏi.
“Tại sao không? Mày cho rằng mấy người anh em đứng cạnh tao đây là đồ trang trí à? Họ sẽ giúp mày vô tình ngã xuống đấy.” Tôn Diệu hào hứng hét lớn.
“Mày cũng đừng lo lắng, sau khi mày rơi xuống đấy, tao sẽ giúp mày quản lý và chăm sóc Hà Hiểu Nghiên.

Đêm nào tao cũng sẽ làm cho cô ta sướng chết, ha ha.”
Tôn Diệu bật cười, nói đến phấn khích.
“Tôn Diệu, đừng quá đắc thắng.

Chưa đến thời khắc cuối cùng, ai thua ai thắng vẫn chưa thể chắc chắn đâu!” Vương Thành bình tĩnh cảnh cáo.
“Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn sung sức như vậy.

Vương Thành, tao cũng thực khâm phục ý chí của mày đấy.

Cố lên.

Bây giờ tao không thể để Hiểu Nghiên chờ thêm nữa, mày cứ ở đây từ từ mà nhảy xuống vách núi nhé!” Sau khi nói xong Tôn Diệu có dừng lại một chút rồi ra hiệu cho người mặc áo đen bên cạnh.
“Anh Hào, tôi để tên này lại cho anh xử lý.”
“Ừm.” Anh Hào gật đầu.

Tôn Diệu cười vài tiếng rồi lẩn vào bóng đêm biến mất.
Vương Thành vừa muốn chạy liền bị mười tên thuộc hạ của anh Hào vây quanh.

Anh gần như không thể trốn thoát.


Đêm nay anh không chết chắc chắn cũng tàn phế.
Bây giờ Vương Thành đã giải quyết xong, việc còn lại là đi tìm Hà Hiểu Nghiên.

Nếu cô không chịu ngoan ngoãn phục tùng, Tôn Diệu ắt sẽ có cách khiến cô nghe lời.
Mười phút sau, Tôn Diệu đến lều của Hà Hiểu Nghiên.

Không chút luống cuống, hắn ta dùng dao cắt mở lều của cô.

Bên trong, cô và một cô gái khác vẫn đang ngủ.
“Thật đúng lúc, hôm nay anh sẽ cho hai em vui vẻ.” Tôn Diệu hoàn toàn không để ý đến Lâm Tĩnh Nhã, hắn cho rằng cô cũng là một cô gái yếu đuối.
Trong lúc suy nghĩ, Tôn Diệu kích động lấy từ trong túi ra đồ đã chuẩn bị từ trước.

Tuy nhiên, chưa kịp chạm vào nó hắn đã thấy Lâm Tĩnh Nhã mở mắt.

Điều này làm hắn vô cùng hoảng sợ.
“Mày!” Tôn Diệu chưa kịp mở lời đã bị Lâm Tĩnh Nhã giáng ngay một đấm vào mắt trái.

Hắn ta đau đớn ôm mắt nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Đi chết đi!” Dứt câu, Lâm Tĩnh Nhã tiến lên bồi thêm cho hắn một đấm nữa.
“Đệch, dám đánh ông, để xem ông có tìm người đánh chết mày không!” Tôn Diệu nhớ tới anh Hào, vội vàng móc điện thoại ra gọi người tới.
“Mày, mày, mày cứ chờ chết đi.

Người của ông đang ở gần đây, chút nữa sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.

Bây giờ nếu mày biết điều cúi đầu xin tha thì đến nữa ông đây sẽ dịu dàng với mày.” Lúc này Tôn Diệu một chút sợ hãi cũng không còn.
Anh Hào ở gần đây thì hắn việc quái gì phải sợ con đàn bà này.
Ngay sau đó ngoài lều liền tập trung rất nhiều người, trong đó có cả anh Hào.

Tôn Diệu khi biết anh Hào đến thì vô cùng phấn khích.
“Ha ha, anh Hào của tao tới rồi, mày chờ chết đi!”
Tuy nhiên, vừa dứt lời hắn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc làm hắn sợ hãi.
“Tao sợ chính mày mới là người phải chờ chết đấy!”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, Vương Thành từ trong đêm đen đi tới.

Theo sát phía sau là anh Hào và mười người anh em khác.


Bình luận

Truyện đang đọc