HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Sau khi trở về từ buổi đấu giá, Vương Thành bị Hà Hiểu Nghiên dẫn về nhà ăn cơm chiều, không đi thì không được, vì vậy Vương Thành cũng chỉ bất đắc dĩ đi theo.
Vương Thành tới nhà làm Hà Dương - cha của Hà Hiểu Nghiên cực kỳ vui vẻ nhưng mẹ của cô là Lâm Nghệ Phân lại không hoan nghênh anh cho lắm.
“Sáng nay ông cụ cũng đã đồng ý để cậu đảm nhiệm chức giám đốc điều CEO một công ty rồi, cậu ngốc hay sao lại không thèm lương cả triệu một năm mà đi chọn một cây trâm cài tóc tào lao vậy.”
Buổi sáng Lâm Nghệ Phân thấy ông cụ đề bạt Vương Thành thì trong lòng rất kích động, nếu là như vậy thì sau này bà cũng tiện khoe khoang.
Nói thế nào đi nữa thì bạn trai của con gái bà cũng là giám đốc điều hành, lương một năm cả triệu, cũng không chênh nhau bao nhiêu.

Nhưng mà tên ngốc Vương Thành này thì hay rồi, đi chọn một cây trâm nát, nghĩ tới chuyện đó là bà tức giận ăn không vô rồi.
“Mẹ, con cảm thấy Vương Thành rất tốt mà.” Hà Hiểu Nghiên bưng một tô cá hấp to do cô tự tay làm từ trong bếp ra, vừa cười vừa nói.
“Chỉ có con là ngốc nhất đó, Tôn Diệu người ta tài sản bạc tỷ mà con không thèm, còn một tên nghèo nàn thì ôm chặt sợ mất, đã thế còn làm ra hành động kia giữa ban ngày ban mặt nữa, con bảo mấy công tử nhà giàu kia sẽ nghĩ thế nào hả.” Lâm Nghệ Phân trách móc cô.
“Vậy lỡ như một ngày nào đó Vương Thành cũng là công tử hào môn thì sao? Giá trị bản thân còn cao hơn Tôn Diệu gấp trăm lần..” Hà Dương vừa cười ha ha vừa nói.
Đương nhiên ông biết những công tử hào môn sống ẩn như Vương Thành hoàn toàn coi thường chức CEO của một công ty, vậy nên Vương Thành mới từ chối.
“Tên nghèo nàn này đó hả? Còn công tử nhà giàu nữa cơ á? Nếu cậu ta là quý công tử hào môn thật thì tôi ăn cả cái bàn này cho ông xem.” Lâm Nghệ Phân khinh thường.

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm thôi! Những món này là em làm hết đó, anh nếm thử đi.” Hà Hiểu Nghiên có tay nghề nấu ăn, chẳng mấy chốc đã làm được cả bàn thức ăn thế này rồi.
Trong lúc nói chuyện cô còn gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong chén anh, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
"Ừm, ngon lắm.” Vương Thành cắn miếng thịt kho, ngậy mà không ngán, thật sự ăn rất ngon, không kém đầu bếp chuyên nghiệp như An Ninh là bao.
Cùng lúc đó, tại quán bar Hoàng Quan ở phía đông thành phố.
Tôn Diệu đang ngồi trong phòng lo lắng chờ một đại lão nào đó đang trên đường đến.

Ban ngày hắn ta bị Vương Thành sỉ nhục không còn chút tôn nghiêm nào, hắn ta thề nhất định phải trả thù lại, hơn nữa còn phải trả thủ lại gấp mười gấp trăm lần.
Còn về Hà Hiểu Nghiên thì hắn ta đã mất hết kiên nhẫn với cô rồi, nếu nhẹ nhàng không có được cô thì hắn ta đành phải dùng thủ đoạn cứng rắn để có được cô thôi.
Cả căn phòng to như vậy nhưng chỉ có mỗi mình Tôn Diệu uống rượu sầu, cánh cửa chợt vang lên một tiếng “cạch” rồi mở ra, một người đàn ông trung niên để râu mặc măng tô đen đi vào, ánh mắt vừa sâu hút vừa có thần.
Thấy người đó, Tôn Diệu lập tức tỉnh táo lại, còn tự đứng dậy nghênh tiếp.
"Anh Hào, anh tới rồi, ngồi xuống đi.”
Người vừa đến là Lưu Hào, đại ca xã hội có tiếng ở thành Đông.


Ở khu vực thành Đông này, Lưu Hào được coi là người có thực lực nhất, lăn lộn bền bỉ nhất, còn những người khác thì thế lực quá yếu hoặc là vừa vào đây thì thế lực cũng tan đàn xẻ nghé, chỉ có Lưu Hào là sống bền nhất ở thành Đông này, có thể xem là cây đại thụ trong giới xã hội ở thành Đông.
Anh em xã hội đều gọi anh một tiếng anh Hào.
“Tiểu Tôn à, sao hôm nay lại có thời gian rảnh mời tôi đến quán bar Hoàng Quan này chơi thế, giá cả chỗ này cũng không rẻ đâu.” Lưu Hào đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.
“Chẳng phải lâu rồi tôi chưa gặp anh Hào sao, vậy nên tôi muốn ôn chuyện với anh đó mà.” Tôn Diệu vừa nói vừa phất tay ra ngoài cửa, chợt có một loạt những cô gái trang điểm xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào đứng trước mặt hai người họ để hai người lựa chọn.
“Cái cậu này suy nghĩ chu đáo gớm, có phải là định nhờ tôi giúp cậu chuyện gì đó không?” Lưu Hào cũng không phải tên ngốc, Tôn Diệu vừa mời khách rồi lại còn chọn gái nữa.
Lưu Hào không hề khách sáo, chỉ vào một cô gái trông vừa xinh đẹp vừa thanh thuần trong đó, người nọ nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lưu Hào.
Tôn Diệu theo đó cũng chọn một em, rót rượu cho Lưu Hào xong mới lên tiếng.
"Cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là gần đây đụng phải một tên nghèo nàn khó chơi thôi, tên đó không chỉ cướp gái của tôi mà còn làm tôi bẽ mặt nữa, tôi thật sự không nuốt được cơn tức này.”
"Tên nghèo nàn nào mà có bản lĩnh giành gái với cậu, đã vậy còn làm cậu bẽ mặt thế?” Lưu Hào cảm thấy rất hứng thú, từ khi nào mà thành Đông lại có một tên bản lĩnh như thế vậy, sao anh không biết chứ?
"Thằng đó tên Vương Thành, từ nông thôn lên...” Tôn Diệu còn chưa nói xong đã bị Lưu Hào ngắt lời.

“Cậu mới nói tên đó tên gì?”
“Nó tên Vương Thành, một tên nghèo nàn ở dưới nông thôn lên.” Tôn Diệu tưởng Lưu Hào không nghe rõ nên nói lại.
"Có ảnh chụp không?” Lưu Hào hỏi cặn kẽ, chẳng phải Vương công tử cũng tên Vương Thành ư? Nếu như tên nghèo mà Tôn Diệu này muốn đối phó lại là Vương công tử thì chuyện này khó nói rồi đây.
"Ảnh ấy hả?” Tôn Diệu nghĩ ngợi rồi chợt nói: “Có, để tôi cho anh xem.”
Tôn Diệu thì không có chụp hình Vương Thành nhưng trên trang cá nhân của Hà Hiểu Nghiên thì đầy ảnh của Vương Thành, hắn ta đã nhìn thấy trên một lần rồi.
Nghĩ tới đây, Tôn Diệu lập tức mở trang cá nhân của Hà Hiểu Nghiên ra, tấm ảnh đầu tiên chính là hình ảnh Vương Thành ăn cơm ở nhà cô, trong nội dung còn hiện rõ mùi cơm chó, vừa thấy là Tôn Diệu lại tức giận.
“Hiểu Nghiên, chỉ vài ngày nữa thôi em sẽ là của tôi rồi, cho dù em có muốn hay không thì chờ tôi và em gạo nấu thành cơm rồi, đến lúc đó em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”
Tôn Diệu nén lửa giận trong lòng xuống, đưa ảnh Vương Thành trong trang cá nhân của Hà Hiểu Nghiên cho Lưu Hào xem.
"Anh Hào, tên này chính là Vương Thành đã khiêu khích tôi nhiều lần đó.”
Lưu Hào mới cầm điện thoại nhìn thoáng qua thôi mà đã sợ hết hồn, chẳng phải đây là Vương công tử ư? Không ngờ tên Tôn Diệu ngu xuẩn này lại bảo anh đi đối phó với Vương công tử, làm vậy khác nào bảo anh tự tìm được chết đâu.
Anh đang định từ chối thì chợt nghĩ lại, định ổn định tên Tôn Diệu này trước rồi tối nay đi báo cáo với Vương công tử, như vậy mới là chính đạo.
Nếu không thì bây giờ anh từ chối hắn ta, Tôn Diệu lại bỏ đi tìm người khác đến giúp thì chẳng phải Vương công tử sẽ càng nguy hiểm hơn ư? Nghĩ tới đây, Lưu Hào vừa cười vừa nói.
“Chỉ tên này hả? Cậu muốn xử nó thế nào?”
“Tôi định tổ chức một hoạt động dã ngoại, sau đó bảo người của anh đưa nó đến một vùng núi hoang vắng, tạo tình huống “bất trắc” là được, như vậy thì người của anh cũng không cần phải mạo hiểm, cũng sẽ không ai nghi ngờ các anh làm chuyện này cả.” Tôn Diệu uống một hớp rượu, nói chuyện rất thâm độc.

“Cậu nham hiểm thật đấy nhưng mà đây đúng là một cách hay, mà cậu mời cậu ta thì cậu ta chắc chắn sẽ đi à?” Lưu Hào tò mò hỏi lại.
Lưu Hào định moi hết kế hoạch của Tôn Diệu ra, như vậy thì anh mới dễ báo cáo với Vương công tử được.
“Ngày mai Liễu Bội Bội, bạn thân của bạn gái cậu ta sẽ về nước.

Cô gái đó thích nhất là đi dã ngoại, chỉ cần mời Liễu Bội Bội là được rồi, sau đó để cô ta mời Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên nữa, thế là chuyện này đã xong!” Tôn Diệu nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo không tì vết.
“Ngoài ra tôi có thể giới thiệu Lâm Bội Bội cho anh, cô gái này rất xinh đẹp, còn là con lai nữa! Nếu cô ta không chịu thì tôi sẽ chuẩn bị một ít thức ăn chắc chắn có thể khiến cô ta nghe lời!” Tôn Diệu cười ha hả.
Mấy thứ mà hắn ta chuẩn bị cũng là chuẩn bị cho Hà Hiểu Nghiên, nếu cô không chịu nghe lời thì chỉ có thể dùng kế dở này thôi.
Hắn ta đã mất hết kiên nhẫn với Hà Hiểu Nghiên rồi, lần này chắc chắn phải có được cô.
“Đúng là một kế hoạch hay!” Da đầu Lưu Hào tê dại, tên Tôn Diệu này đúng là nham hiểm mà.

Hắn ta không chỉ muốn đối phó với Vương công tử mà còn muốn cưỡng ép bạn gái cậu ấy, may mà Tôn Diệu đến nhờ anh, không thì e là lần này Vương công tử dữ nhiều lành ít rồi!
"Dĩ nhiên tôi cũng không bạc đãi anh đâu, năm trăm vạn mua một lần tai nạn ngoài ý muốn của Vương Thành, người dưới tay anh cũng không mang tiếng xấu, không ai hoài nghi tới anh, bảo đảm sẽ an toàn.” Tôn Diệu tự tin nói.
“Vậy thì dễ, vậy thì dễ rồi.” Lưu Hào thầm nhớ kĩ cái tên Tôn Diệu này, không biết sau khi Vương công tử biết chuyện thì tên này sẽ chết kiểu gì nhỉ?


Bình luận

Truyện đang đọc