HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


“Cái gì? Rất nhiều người ở bên ngoài xông vào? Là bảo vệ của khách sạn chúng ta sao?” Lâm Diệp lạnh lùng quát, dọa cậu bảo vệ trẻ tuổi đến mức đổ mồ hôi hột đầy trán.
“Hình như là người của Mã béo, ông ta dẫn theo rất nhiều người đi vào, ngăn cản tất cả bảo vệ tới chi viện ở bên ngoài hành lang.

Hiện tại ông ta đang đích thân dẫn người xông tới.” Sau đó cậu bảo vệ trẻ tuổi nuốt nước miếng, nhanh chóng nói ra.
“Mã béo, Mã Hạo ư?” Đang lăn lộn ở phía Nam thành phố, làm sao anh ta có thể chưa từng nghe ai nói tới Mã béo Mã Hạo, lúc trước ông ta vui vẻ lăn lộn con đường này, chẳng qua mấy năm gần đây chuyển nghề sang làm thị trường, còn đang xây dựng một liên minh thương nghiệp ở phía Nam thành phố, đang có tiếng nói ở bạch đạo và cũng dần phát triển rồi.
“Đúng, đúng, chính là Mã Hạo, ông ta dẫn người xông vào rồi!” Cậu bảo vệ trẻ tuổi vừa nói xong lời này, bên ngoài liền vang lên tiếng cười sang sảng.
“Cậu Lâm, anh Nam, đã lâu không gặp ha!” Mã béo dẫn người xông vào, sau lưng ông ta có rất nhiều đàn em theo sau, chiếm hết toàn bộ hành lang ở phía ngoài phòng riêng.
Nhìn thấy Mã Hạo dẫn người xông vào, vẻ mặt của Lâm Diệp và Triệu Nam đều căng thẳng, đắc tội ai cũng không dám đắc tội tới nhân vật tai to mặt lớn ở phía Nam thành phố này.
“Anh Mã, Sao anh lại tới đây?” Triệu Nam che vết thương trên đầu, cười nhanh chóng chào hỏi Mã Hạo, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, thời khắc mẫu chốt này ông ta dẫn người tới, sợ là kẻ đến không có ý tốt.
Mà trong lòng Lâm Diệp lúc này cũng khá là lo lắng bất an, Mã Hạo này dẫn theo nhiều người đến rõ ràng là đến kiếm chuyện, điều này làm cho trong lòng anh ta dâng lên một dự cảm không lành.
“Triệu Nam, mấy năm nay tôi không lăn lộn trên con đường này nữa, dường như cậu rất năng nổ ha!” Mã Hạo tiện tay tìm lấy một chai bia trên bàn rượu, ước lượng trong tay rồi đi về phía Triệu Nam.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Mã Hạo, đều là dáng vẻ căng thẳng biểu cảm bất an, đến nổi đều không dám phát ra tiếng vang, để tránh trêu chọc khiến Mã béo này mất hứng.

“Nào có, phía Nam thành phố vẫn luôn là thiên hạ của anh Mã, em nào dám năng nổ chứ!” Đúng là Triệu Nam có lòng muốn thay thế địa vị này của Mã béo, hơn nữa còn thừa dịp mấy năm nay Mã béo không lăn lộn con đường này, thực lực cũng lớn mạnh hơn không ít.
Nhưng so với Mã béo mà nói, thực lực còn chưa đủ nhìn.

Lúc này đối mặt, anh ta còn không dám động đậy, chính là bằng chứng tốt nhất.
“Biết là tốt rồi!” Mã béo nói xong liền đập thẳng chai bia lên trên đầu Triệu Nam, chai bia lập tức vỡ tan, máu loãng từ trên đầu Triệu Nam lại chạy xuống lần nữa.
Đám người ở nơi đây lại lần nữa khiếp sợ, Mã béo này cũng quá trâu rồi, vừa ra tay trước tiên đã ra oai phủ đầu Triệu Nam, nói đập là đập, không chút dài dòng.
Mà Triệu Nam bị đập một cái, che lấy đầu không ngừng chảy máu, ngay cả rắm cũng không dám thả một quả nào.
Liễu Bội Bội là một người phụ nữ, càng bị dọa đến nổi gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, đối mặt với loại người như Mã béo, cô ta càng kiểu thở mạnh cũng không dám.
Lúc mọi người ở đây bị uy danh của Mã béo dọa sợ đến đổ mồ hôi trán lạnh cả sống lưng, Mã béo này trực tiếp quay đầu lại, trái lại có hơi lo lắng đi tới trước mặt của Vương Thành, mang theo vẻ sốt sắng ân cần nói.
“Cậu Vương, Mã tôi tới chậm, khiến cậu Vương bị dọa sợ rồi.”
Nói đến đây Mã béo còn lâu mồ hôi trán, lộ ra vẻ rất là căng thẳng, nếu như cậu Vương trách tội, vậy đoán chừng ông ta cũng đừng nghĩ tới việc lăn lộn tiếp ở phía Nam thành phố nữa.
“Ừ, tới là tốt rồi!” Khóe miệng của Vương Thành cười nhạt, quyền chủ động tình hình ở nơi đây cuối cùng cũng rơi vào trong tay Vương Thành anh.
Mà những người khác ở nơi đây nhìn thấy Mã béo hoành hành không sợ gì ở phía Nam thành phố, thế mà lại có dáng vẻ cung kính lễ độ với Vương Thành, lại lần nữa khiếp sợ về bọn họ.

“Cái này, cái này, thằng nhóc nghèo nàn này biết Mã béo lúc nào??” Trong lòng Lâm Diệp không nói được là đã chấn động thế nào, mắt thấy đã nắm chắc phần thắng, thế mà trong thời khắc mấu chốt lại bị thằng nhóc nghèo này xoay người! Cái này làm sao không khiến anh ta khiếp sợ??
Triệu Nam càng sợ hãi muốn chết, từ thái độ của Mã béo đối với Vương Thành có thể thấy được, hiển nhiên thân phận của cậu Vương này không đơn giản! Mà vừa nãy anh ta còn gọi người tới muốn đối phó với Vương Thành.

Nghĩ tới đây, lúc này Triệu Nam liền đổ mồ hôi đây trán, sau lưng rét lạnh.

Mà Liễu Bội Bội nói không ra lời càng kinh hãi hơn.

Một tên nghèo nàn nông thôn, vậy mà lại có thể khiến Mã béo hoành hành ở phía Nam thành phố cung kính như thế, điều này không khỏi quá khó tin.

Làm sao mà anh ta làm được như thế.
“Công tử bột, không phải là mày muốn lấy lại cổ phần của Khu số một sao? Bây giờ còn có lá gan muốn lấy không?” Vương Thành chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Diệp, giọng nói mang theo một chút khiêu khích.

Lâm Diệp nhìn lướt qua Mã béo cùng với những người kia xung quanh Mã béo, trên trán không khỏi toát mồ hôi, nhưng thấy Vương Thành tới gần anh ta, Lâm Diệp chỉ có thể vừa hận lại vừa sợ sệt.
Vương Thành, tất cả những điều này đều là hiểu lầm, hôm nay tôi vốn muốn giải thích với anh, làm sao mà muốn cổ phần của Khu số một của anh chứ.

Tất cả những điều này đều là hiểu lầm, thế này, bây giờ tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với anh.

Lâm Diệp cũng coi như là nhận rõ tình thế trước mắt, nếu hiện tại còn không cúi thấp đầu, sợ là phải bị đánh.
“Xin lỗi thì không cần, tôi nghe nói khách sạn Hảo Vọng Giác này, anh có 40% cổ phần, không biết có phải là thật không?” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười.
“Cậu muốn thu mua cổ phần của khách sạn Hảo Vọng Giác trong tay tôi??” Sau lưng Lâm Diệp phát lạnh.

Trước khi đến thằng nhóc này cũng đã điều tra rõ về anh ta hết rồi! Ngay cả cổ phần nhiều hay ít anh cũng biết, cảm giác bị tính kế ngược lại, điều này khiến Lâm Diệp cảm thấy Vương Thành này có hơi đáng sợ.
“Ừ, 5000, thu mua 40% cổ phần của khách sạn Hảo Vọng Giác trong tay anh!” Vương Thành lạnh nhạt cười nói, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ không cho phản bác.
Con số này khiến cho tất cả mọi người ở đây hít vào một ngụm khí lạnh, thật là quá tàn nhẫn, 5000 tệ đã muốn thu mua cổ phần giá trị hai trăm triệu, đây cũng quá là tàn nhẫn mà!
“5000 tệ đã muốn thu mua 40% cổ phần của khách sạn Hảo Vọng Giác trong tay tôi, Vương Thành, có phải anh nghèo đến điên rồi hay không??”
Nhưng mà Lâm Diệp còn chưa dứt lời, Mã béo một lòng muốn thể hiện ở trước mặt Vương Thành đã trực tiếp đi qua, vung một bạt tai lên trên mặt của anh ta, giọng điệu lạnh lùng nói.
“Ép uổng cái gì đây? Cậu Vương dùng 500 tệ thu mua cổ phần trong tay cậu, đã coi như là nể mặt cậu rồi, còn nói nhảm nhiều như vậy, có tin bố mày phế bỏ mày không.”

Cái tát này khiến cho tất cả mọi người không dám lên tiếng, cũng hoàn toàn đánh thức Lâm Diệp.

Tình hình trước mắt sợ là không dung được nửa chữ không của anh ta.
“Vương Thành, xem như anh lợi hại.

Tôi ký.” Lâm Diệp gần như cắn răng đáp lại.
“Thật ngại quá, có lẽ tôi còn lời chưa nói hết, thoả thuận mà anh phải ký hơi nhiều!” Vương Thành nói xong thì lấy ra hơn mười phần thoả thuận từ trong ngực, xếp một hàng ngang trên bàn rượu.
“Mỗi bản thỏa thuận, giá thu mua 5000 tệ, anh ký tên đi!”
Vương Thành lạnh lùng cười, mà Lâm Diệp thì phát lạnh cả sau lưng, trong lòng đang rỉ máu.

Tên Vương Thành này là muốn một hơi thu mua tất cả cổ phần sản nghiệp đầu tư dưới tên anh ta mà! Miệng tên này cũng quá lớn rồi, không sợ đắc tội với gia tộc Lâm Thị hay sao?
Liễu Bội Bội cũng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ham muốn của Vương Thành này cũng quá lớn đi, nghèo đến điên rồi hả! Chẳng lẽ anh thực sự không sợ gia tộc Lâm Thị trả thù hay sao? Đây đúng là gia tộc lớn của phía Nam thành phố đó.
“Nhanh chóng ký tên đi!” Vương Thành cười thúc giục.


Bình luận

Truyện đang đọc