HÓA RA TÔI LẠI GIÀU ĐẾN VẬY


Sự suy tính của Tần Vân ở trong mắt Vương Thành không đáng nhắc tới, anh ta tự cho là kế hoạch đã nắm chắc phần thắng, cuối cùng vẫn là bị đảo ngược.
Chẳng những không báo được thù, còn thua sạch tài sản bốn năm trăm triệu trong một đêm, không biết sau khi trở về thì nên nói sao với mọi người ở trong gia tộc.
Đêm đó, hai người Tần Vân và Ngô Dũng bỏ lại đoàn làm phim, nhếch nhác thảm hại trốn về thành phố trong đêm, hòng mưu tính kế hoạch tiếp theo.
Mà Vương Thành thì cảm tạ La béo một phen.
“Cậu Vương, vậy tôi đi trước! Đến lúc đó ở phía Tây thành phố nếu có cần gì, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Trời vừa sáng, La béo liền nói lời tạm biệt với Vương Thành.
“Ừ, cảm ơn La đại ca, chỗ tổng giám đốc Trần tôi sẽ nói nhiều lời tốt đẹp về ông.” Chuyện Vương Thành đã đồng ý với ông ta, đương nhiên sẽ không quên.
“Vậy thì cảm ơn cậu Vương rồi, tôi đi trước đây!”
Sau khi La béo nói xong lời này, liền dẫn ba mươi đàn em bên cạnh, lái xe trở về.
Vương Thành nhìn mấy chiếc xe Van dần xa khỏi chân núi, có hơi cảm khái, lần này may mà có sự hỗ trợ của La Thông, bằng không có lẽ sẽ thực sự gặp khó khăn rồi.
“Vương Thành, bọn họ là ai thế, sao trong vòng một đêm mà đã có mặt rồi?” Tiêu Mộc Nghiên đột nhiên đi ra từ phía sau của Vương Thành, rất là tò mò nhiều người như vậy trong một đêm đã xuất hiện từ đâu.
“Một người bạn của tôi, tối hôm qua em ngủ có ngon không?” Vương Thành quay đầu lại hỏi.

“Không ngon lắm, buổi tối dường như là nằm mơ thấy có người đang hét rất thảm, dáng vẻ rất thống khổ.” Tiêu Mộc Nghiên nhíu mày nói.
Xem ra tối hôm qua Tần Vân hét lên đau đớn vẫn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiêu Mộc Nghiên, nhưng mà cũng may là lúc đó cô cũng có tỉnh lại một chút, chỉ là cho rằng đó là mơ mà thôi.
Đoàn làm phim vẫn đâu vào đấy vẫn tiếp tục ghi hình như cũ, mà Vương Thành ăn không ngồi rồi, nhất thời tâm huyết dâng chào lại theo Lâm Tĩnh Nhã học võ công, Hồng quyền.
Liên tiếp trải qua mấy chuyện đánh đấm, Vương Thành có cảm giác sâu sắc sức mạnh của mình yếu kém, vả lại sau này chắc chắn cũng sẽ gặp những chuyện đánh đấm này, học một chút võ phòng thân, chắc chắn là tốt.

Chung quy vẫn không thể nào bảo Lâm Tĩnh Nhã đi theo anh hai mươi bốn giờ, nếu thật như vậy thì ngay cả phản ứng anh cũng có mất.
Vừa vặn đang ở trong núi Bạch Mang, môi trường đương nhiên thanh tĩnh, là chỗ tuyệt vời để học võ.
“Hồng quyền của tông môn chúng tôi, xem trọng đứng tấn, tư thế di chuyển, né tránh và tấn công linh hoạt, thế quyền mạnh mẽ uy lực, dứt khoát.

Trước tiên anh theo tôi quen thuộc quyền pháp, sau đó lại tăng sức mạnh là được rồi.” Lâm Tĩnh Nhã cũng rất nghiêm túc dạy anh, thậm chí cô ấy còn nảy lên một suy nghĩ to gan.
Nếu có thể thu nhận cậu chủ quý tộc hào môn như Vương Thành vào tông môn, sư phó của cô ấy chắc chắn sẽ khen ngợi cô ấy, nói không chừng anh còn có thể bỏ vốn mở rộng Hồng quyền của tông môn, như thế thì tông môn bọn họ sẽ được càng ngày càng nhiều người biết đến.
Dưới xã hội hòa bình trước mắt, loại võ công truyền thống giống như Hồng quyền này đã bị suy sụp từ lâu.
“Là ra quyền như thế này phải không?” Vương Thành dựa vào động tác tay của Lâm Tĩnh Nhã, vung ra một quyền về phía trước.

“Ừm, không sai, chính là như vậy, làm theo tôi là được rồi.” Lâm Tĩnh Nhã nhìn thấy Vương Thành học một chút đã hiểu, trong lòng càng vui vẻ hơn.
Ròng rã một ngày, Vương Thành đều theo Lâm Tĩnh Nhã luyện quyền, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, mà Lâm Tĩnh Nhã lại ngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi, có thể thấy được thể lực của hai người cũng có chênh lệch rất lớn.
“Ngày mai, sáu giờ bắt đầu chạy bộ tập thể dục, chạy trước 1km đi, sau này sẽ từ từ tăng thêm.” Lâm Tĩnh Nhã nhẹ nhàng nói.
Vương Thành khẽ gật đầu, nếu đã muốn học một chút võ công để phòng thân, đương nhiên phải nghe theo Lâm Tĩnh Nhã!
Mấy ngày sau đó, Vương Thành liền dựa theo sự chỉ dẫn của Lâm Tĩnh Nhã, dần dần tăng thêm khoảng cách chạy bộ, tập thể dục rèn luyện thể lực của mình.

Mà ở phương diện quyền pháp, Vương Thành học nhanh hơn nhiều.

Tổng cộng cũng chỉ có tám chiêu thức, sau khi học được là sẽ liên tục tiến hành luyện tập củng cố, còn lại chính là thực chiến.
Sau 10 ngày, sức lực và thể lực toàn thân Vương Thành đều đã tăng lên không ít, nếu cộng thêm quyền pháp, đơn đấu hai ba tên lâu la đã không thành vấn đề rồi.
Đồng thời đoàn làm phim quay cuối cùng cũng đã xong hết, Tiêu Mộc Nghiên có chút mệt mỏi chui vào trong xe, Tiêu Tĩnh, Vương Thành cùng với Lâm Tĩnh Nhã cũng cùng theo lên xe.
“Cuối cùng cũng có thể trở về nhà thong thả ngủ một giấc rồi!” Ở lâu trong vùng hoang vu này, Tiêu Mộc Nghiên đã vô cùng muốn ngủ trên chiếc giường lớn ở trong nhà.


“Xem xem sau này con còn nhận cái loại show này hay không, nhìn xem mấy ngày nay con cũng gầy đi cả rồi.” Tiêu Tĩnh ở bên cạnh đau lòng nói, mấy ngày nay, bà ta đi theo Tiêu Mộc Nghiên cũng chịu không ít khổ, ăn không ngon ngủ không yên, thực sự là hận chết Vương Thành.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đến một con đường mỹ thực ở phía Tây thành phố ăn cái gì đó, chỗ đó có rất nhiều món ăn ngon, tôi mời khách, mọi người cứ mặc sức ăn.” Vương Thành cũng biết lần này đã vất vả cho Tiêu Mộc Nghiên rồi, liền muốn bù đắp cho cô ấy.

Hơn nữa từ nội dung các bài đăng trên microblogging của cô ấy có thể thấy được, hẳn là Tiêu Mộc Nghiên rất thích ăn đồ ngon.
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, Tiêu Mộc Nghiên đang mệt mỏi thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
“Đây là anh nói nha, cũng đừng có thất hứa đó.” Đôi mắt đẹp của Tiêu Mộc Nghiên lóe lên rồi nói.
“Ngày mai tốt nhất cậu nên mang nhiều tiền hơn một chút, bằng không con bé sẽ ăn chết cậu.” Tiêu Tĩnh ở bên cạnh nhắc nhở, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, ngày mai nhất định sẽ ăn chết anh, trả thù hơn 10 ngày chịu khổ chịu đắng cay vừa qua.
“Yên tâm mà ăn, bảo đảm đủ.” Vương Thành vừa cười vừa nói.
Biệt thự Tử Kim Quan ở phía Đông thành phố Thanh Thủy, Vương Thành dẫn theo Lâm Tĩnh Nhã cuối cùng cũng trở lại ngôi nhà sau hơn 10 ngày xa cách, cảm giác nơi đây mới là nơi thân thuộc nhất.
“Cậu chủ, Tĩnh Nhã, hai người đã trở về rồi, muốn tắm rửa một chút hay không?” Sau khi An Ninh ngửi được mùi kỳ lạ ở trên người bọn họ, không nhịn được mà đề nghị.
“Đương nhiên phải tắm rồi, tắm rửa ở vùng dã ngoại đều là tắm rửa qua loa.” Vương Thành cũng rất khó chịu, dẫu sao điều kiện ở vùng dã ngoại đơn sơ, không thể nào tắm rửa mỗi ngày.
Lâm Tĩnh Nhã ở phía sau cũng nghĩ như vậy.
“Tôi đi chuẩn bị nước cho anh nhé!” An Ninh nói xong liền muốn đi vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Vương Thành.
“Vẫn là để tôi đi, cô đưa hợp đồng tôi mang về cho Trần Hào Thành, bảo ông ta đi xử lý thủ tục thu mua.” Vương Thành nói xong thì bảo Lâm Tĩnh Nhã chuyển giao hơn mười phần hợp đồng thu mua cho An Ninh, sau khi người sau nhìn thấy thì có hơi ngẩn ngơ.
“Cậu chủ, cậu đây là đi ra ngoài quay phim hay là đi nói chuyện làm ăn thế.” An Ninh mở cái miệng nhỏ, dáng vẻ không dám tin.

“Cả hai đều có đi!” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, chợt lại nói: “Trước khi đi, cô lấy bút ghi cách làm mấy món ăn cho tôi, lại giúp tôi sửa soạn mấy bộ quần áo để thay, tôi muốn đi ra ngoài ở mấy ngày.”
Vương Thành có ý định dọn tới chỗ của Tiêu Mộc Nghiên ở mấy ngày, còn nửa tháng nữa là cô ấy sẽ đi rồi, anh muốn ở bên cạnh cô thêm mấy ngày nữa! Làm chút đồ ăn ngon cho cô ấy, thu phục cô ấy, thuận tiện lại tìm cơ hội nói với cô ấy chuyện hủy hôn!
“Vâng, cậu chủ!” An Ninh nghe lời gật đầu nói, rất nhanh đã bắt đầu hành động.
Thời điểm chạng vạng tối, Vương Thành kéo một rương hành lý lần nữa đi tới khu biệt thự Lưu Ly ở phía Tây thành phố, xung quanh vẫn có rất nhiều bảo vệ đi tuần tra ở bên ngoài, nhưng mà số lượng người đã ít đi rất nhiều, xem ra Triệu Triết đã tăng thêm không ít năng suất.
Lúc Vương Thành đi vào, cũng không cần báo với bảo vệ, trực tiếp đi vào, xem ra lần trước Triệu Triết đã căn dặn với những bảo vệ ở cổng rồi.
Lần nữa đi vào cửa biệt thự của Tiêu Mộc Nghiên, rất nhanh anh đã nhấn chuông cửa.
Chờ rất lâu, Tiêu Tĩnh mặt tạp dề dùng trong nhà bếp mới ra ngoài mở cửa, sau khi thấy là Vương Thành, vẻ mặt ghét bỏ và xem thường.
“Sao cậu lại tới nữa rồi?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt chuyển đến cái vali trong tay Vương Thành, thằng nhóc này không phải là muốn cư trú dài hạn ở đây chứ??
“Tôi tới nấu ăn cho hai người, tiện thể tránh sự đuổi giết của Tần Vân một chút.” Vương Thành cười nói, tìm hai lý do tuyệt vời, sau đó cũng không chờ Tiêu Tĩnh đồng ý, trực tiếp đẩy bà ta ra rồi đi vào.
“Tôi còn chưa đồng ý cho cậu vào đâu.” Tiêu Tĩnh có chút chán ghét đối với Vương Thành này.
“Cô, cứ để cho anh ấy ở đây nửa tháng đi, bằng không thì đồ ăn mà cô làm cũng sẽ không bỏ vào miệng được đâu.” Giọng nói của Tiêu Mộc Nghiên truyền ra từ bên trong, mà trước mặt cô đặt một bát trứng chiên đen xì, nhìn giống như một đống phân, liếc mắt cũng cảm thấy rất khó ăn, chứ nói chi là bỏ vào miệng.
“Được rồi.” Vì cái miệng, Tiêu Tĩnh tạm thời đồng ý cho Vương Thành ở đây.


Bình luận

Truyện đang đọc