HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“Ta là một cô nhi, vẫn mong muốn có hài tử của chính mình, mong muốn có một gia đình hoàn chỉnh. Hôm nay ngay cả nguyện vọng này cũng xa vời rồi, ta phải dựa vào cái gì để sống đây.” Hủ Liên ngồi trên ghế quý phi trước giường, đôi mắt đờ đẫn, trống rỗng không ánh sáng.

“Cho dù tạm thời không thể sinh con, nhưng Hoàng thượng vẫn ở bên cạnh ngươi mà đúng không.” Điền Triết Dực nhướn mày, Hủ Liên không phải tiểu thư Nam Cung gia à, sao lại nói mình là cô nhi?

“Ta đã xem Thần Chích như hài tử của mình rồi, nhưng cùng Điền Triết Hiên một chỗ khó đảm bảo ta sẽ không lại mang thai. Ta sẽ không hại chết con mình lần thứ hai, cho nên cũng chỉ có thể rời xa hắn.” Các đốt ngón tay của Hủ Liên trắng bệch, dường như đang cố gắng áp chế điều gì.

Vốn Hủ Liên định sau khi hồi cung, chờ tình cảm hai người ổn định rồi mới nói cho Điền Triết Hiên thân phận thật của mình. Mà hôm nay, tất cả đều tan biến rồi. Quả nhiên cô không thể nào yêu hắn, hắn trước đây làm cô tan nát cõi lòng, bây giờ thật vất vả mới nghĩ rằng mình có thể hạnh phúc thì lại dính phải chuyện này.

“Ta tin tưởng Hoàng thượng sẽ không vì những chuyện này mà rời xa ngươi, con người thật của ngươi mới là thứ hắn muốn.” Điền Triết Dực nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hủ Liên, biết sau này không thể để cô ở một mình, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Hắn là Hoàng thượng, có rất nhiều nữ nhân vây quanh. Thân là nam nhân, hắn không thể vĩnh viễn không chạm vào nữ nhân, ta như vậy tuyệt đối là không có khả năng cùng hắn một chỗ.” Hủ Liên lộ ra một nụ cười của người đã nhìn thấu tất cả. Chính cô cũng chỉ là tá thi hoàn hồn mà thôi, thế giới này vốn là được thứ này mất thứ kia, cô nếu có cơ hội sống lại thì cũng sẽ mất đi một thứ gì đó, cho nên bất luận cuối cùng độc trên người có giải được không, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.

“Nương tử, nương tử...” Điền Triết Hiên vừa vào nội điện đã thấy Hủ Liên sắc mặt trắng bệch cùng Điền Triết Dực vẻ mặt nghiêm trọng.“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, Hoàng thượng sao trở lại sớm vậy?” Hủ Liên hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng của mình.

“Nương tử, sao nàng đột nhiên gọi Hoàng thượng?” Một tháng này thật vất vả mới dụ dỗ được cô gọi tên hắn, hiện tại sao lại trở về tình trạng trước rồi?

“Ở đây không thể so với bên ngoài, gọi ngươi Hoàng thượng tốt hơn.” Hủ Liên nhàn nhạt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc