HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“Giận rồi.” Hạo Trạch tấm tắc hai tiếng, mờ ám nhìn Thư Dao, hai người này thật sự rất thú vị.

“Ngươi đừng nói lung tung.” Thư Dao liếc mắt, trong ngực tựa hồ có một cảm giác khác lạ. Cô lắc đầu, đứng dậy đem cháo trên bàn xử lí.

Bởi vì thân thể Thư Dao cần tĩnh dưỡng, cho nên lộ trình chậm lại vài ngày. Mấy hôm nay cũng không thấy Điền Triết Dực xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ có Hạo Trạch cứ liên tục cười mờ ám.

“Ngươi đã là lần thứ năm nhìn ra cửa rồi, ta nói ngươi nếu có ý tứ với hắn, vậy sao không thừa nhận sớm một chút đi?” Hạo Trạch đan tay gác sau đầu nằm trên ghế.

“Haiz, ngươi không hiểu.” Mấy ngày nay tiếp xúc, Thư Dao biết Hạo Trạch là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên hắn cũng chưa từng để ý việc mình bị bắt đi.

“Đúng vậy, ta không hiểu.” Hạo Trạch nhàn nhàn nói “Ngày mai hình như muốn đi rồi.”

“Hắn sao lại không nói cho ta biết?” Thư Dao chau mày.

“Vì sao muốn nói cho ngươi a, ngươi không phải nói ngươi chỉ là một người không liên quan sao?” Hạo Trạch đảo mắt một vòng, cười hỏi.

Thư Dao hừ một tiếng, không thèm đáp lời. Ở chỗ này ở ba ngày, ngoại trừ hôm đó Điền Triết Dực đưa cháo tới, cô cũng không thấy được bóng dáng của hắn.

Vốn không nghĩ thiếu nợ người khác, muốn nói lời cảm tạ với hắn cũng không có cơ hội. Bất quá vừa nghĩ đến chuyện đút thuốc hôm đó, Thư Dao cũng không biết khi thấy hắn cô sẽ có phản ứng như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Điền Triết Dực đã lâu không xuất hiện đi đến. Thư Dao nhất thời không biết nên nói gì, đành thuận miệng: “Phải đi rồi?”

“Ừ.” Điền Triết Dực nhàn nhạt lên tiếng, xoay người chuẩn bị xuống lầu dẫn ngựa.

“Chờ một chút.” Thư Dao thấy bóng lưng của hắn bèn bật thốt lên.

“Cái gì?” Điền Triết Dực xoay người, nghi hoặc nhìn Thư Dao. Mấy ngày nay hắn vẫn đều tránh né cô, ngày đó nghe được lời của cô, Điền Triết Dực thiếu chút nữa đem Hạo Trạch không liên quan đánh chết. Đương nhiên, hắn không động thủ đánh nữ nhân, cho nên Hạo Trạch đáng thương bị xui xẻo*.

(R: ở đây ý nói bạn ĐTD sẽ không oánh nữ nhân là bạn TDao nên người không-phải-nữ-nhân là bạn HT lãnh đạn).

Mấy hôm nay tuy không chạm mặt Thư Dao, nhưng từ Hạo Trạch hắn biết được Thư Dao đã hoàn toàn bình phục. Nếu không phải sợ Hoàng Kì nói với Hủ Liên rằng không có cách giải độc, hắn cũng sẽ không vội vã như vậy.

“Cái kia, cảm tạ…” Thư Dao cúi đầu, thì thào nói.

Bình luận

Truyện đang đọc