HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“Không ngờ Hoàng thượng người cũng có một ngày bụng đói ăn quàng.” Hủ Liên lắc đầu, một bàn tay đưa ra phía sau tự tháo nút thắt.

“Chờ một chút.” Ngay khi Hủ Liên hoàn toàn lộ ra trước mặt Điền Triết Hiên, hắn nói một câu ngăn cản động tác cô.“Lúc này hẳn là phải để trẫm tự mình đến cởi ra mới đúng.”

Lại nói Điền Triết Hiên hắn trước giờ vẫn chưa làm qua loại chuyện này, trước đây đều là nữ nhân cởi sạch rồi nhảy lên giường hắn, ngay cả hắn cũng không thấy chuyện đó có gì khác thường.

“Vậy nô tì đem thú vui này cho Hoàng thượng.” Hủ Liên nhẹ khép mắt, đột nhiên cảm thấy Điền Triết Hiên trước mặt này có chút giống đứa nhỏ đang phụng phịu.

Xương quai xanh cong cong hoàn mỹ, thân thể cân xứng đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh không có một khuyết điểm, chân nhỏ thong dài lại trắng nõn. Tuy đã từng thấy nữ nhân vóc người càng nóng bỏng hơn, thế nhưng Hủ Liên trước mắt làm hắn nảy sinh một loại kích thích thị giác khác.

Điền Triết Hiên hôn lên đôi môi xinh đẹp hắn khát vọng đã lâu, ngửi mùi hương thoang thoảng quanh chóp mũi, một tay cũng chạm lên da thịt non mềm của cô. Hủ Liên chậm rãi ôm lấy thắt lưng rắn chắc của hắn, đáp lại nụ hôn.

Trong trướng phù dung, hai thân thể giao triền một chỗ, nhiệt độ không ngừng tăng lên, bầu không khí ám muội ngập tràn...

Hủ Liên mặc một kiện áo khoác, phân phó cung nữ bên ngoài chuẩn bị nước tắm. Cô chán ghét mùi mồ hôi trên người, cho dù là lúc nào đi nữa cũng phải tắm rửa rồi mới ngủ tiếp.

Chỉ chốc lát sau nước đã được đưa tới, Hủ Liên chìm trong nước nóng, vuốt ve cơ thể bủn rủn. Nếu không phải vì đây là lần đầu tiên của cô, Điền Triết Hiên có lẽ đã không buông tha dễ dàng như vậy.

Trên người lưu lại dấu hôn thật sâu, Hủ Liên cau mày nhìn ấn ký xanh tím, trong lòng thầm nghĩ không biết bao lâu chúng mới mất đi. Dù sao trời nóng như vậy cũng không thể bắt cô mặc quần áo kín mít để che khuất, này rõ ràng là Điền Triết Hiên cố ý.

Tắm rửa xong, Hủ Liên trở lại giường. Thấy Điền Triết Hiên vẫn đang nằm trên giường chờ mình, trên mặt mang theo tươi cười không có ý tốt.

“Người sao còn chưa đi?” Xuất phát từ thói quen, nhìn mặt Điền Triết Hiên, Hủ Liên đã nói một câu như vậy. Dù sao trước đây lúc cùng hắn ở một chỗ, cũng chưa bao giờ có chuyện qua đêm. Sau khi xong việc, không phải Hủ Liên thì chính là hắn rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc