HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“À, vậy đa tạ muội muội đã quan tâm, chỉ là tin tức muội muội nghe được hình như là tin vịt người nào đó tung ra thôi.” Hủ Liên mỉm cười, chẳng lẽ Hồng Quý phi này phái tới sát thủ nhưng không ai còn sống sao? Cô mơ hồ có thể nhìn ra Hồng Quý phi là đang thử xem cô có nắm trong tay những thích khách này không.

“Vâng, như vậy thì tốt rồi, muội rất lo lắng cho an nguy của tỷ tỷ a.” Hồng Quý phi trong lòng thất kinh, vậy không phải là sát thủ đã toàn quân bị diệt rồi sao. Đáng tiếc mình thử không được, ngay cả sát thủ có bị bắt không cũng không biết.

Dù sao ngày đó ả phái ra sát thủ rất lợi hại, có thể làm bọn họ biến mất không còn bóng dáng hẳn phải có cao thủ tương trợ. Sau đó ả cũng có đi hỏi thủ vệ KhônTrữ Cung, bọn họ đều nói tất cả như thường, nhiểu sát thủ như vậy lại hoàn toàn biến mất, này chỉ có thể dùng từ ‘kinh khủng’ để hình dung.

“Làm phiền muội muội quan tâm rồi, bản cung tất cả đều ổn.” Hủ Liên thầm nghĩ không lẽ là có người âm thầm hỗ trợ sao? Thấy bộ dáng suy nghĩ sâu xa của Hồng Quý phi, chắc ả ra tay khá mạnh, vậy tại sao cô một chút cũng không cảm giác được. Nếu không phải Hồng Quý phi này cáo đến chúc tết gà, cô cũng không biết mình đã bị tập kích một lần.

Là thế lực của Nam Cung gia, hay là thế lực nào khác trong cung? Nhất thời, Hủ Liên cũng không nghĩ ra được là ai giúp đỡ cô chống lại độc thủ của Hồng Quý phi.

Hủ Liên trước giờ là người có ân tất báo, này là lần đầu tiên ngay cả người giúp là ai cô cũng không biết, dù sao cô cũng không thích mắc nợ người ta.

“Nếu tỷ tỷ không có việc gì, như vậy muội muội sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa.” Hồng Quý phi đứng dậy xin cáo lui, nhìn thân hình có chút bất ổn của ả, sợ là đã bị kích thích không nhỏ.

Sau khi Hồng Quý phi rời khỏi, Hủ Liên một mình ngồi đó, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Biểu tình tỏ ra nghiêm trọng, dù sao địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, nếu không nhờ thế lực thần bí kia giúp đỡ, cô có thể đã chết.

Hủ Liên vốn đã xem thường sống chết, tất nhiên sẽ không vì bị ám sát mà phiền não, chỉ là buồn bực vì còn chưa diệt được Nam Cung Hoành Văn, cô có thể đã chết trên tay kẻ khác. Xem ra chính mình lo lắng còn chưa đủ chu toàn.

Theo tiết tấu gõ ngón tay của Hủ Liên, một cái bóng trên xà ngang trong phòng bay nhanh ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc