HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

Sáng sớm hôm sau, Hủ Liên theo thường lệ sớm đã rửa mặt chải đầu tốt, ngồi trước bàn nhìn thư tịch. Cô trước đây chỉ biết hai chuyện đi làm cùng về nhà, bình thường ngay cả một chút giải trí cũng không có, hôm nay có thể thoát khỏi công tác đáng ghét cũng tốt.

“Lão sư, lão sư.” Điền Thần Chích cầm trong tay một xấp giấy Tuyên Thành hấp tấp chạy đến, từ một buổi học tối qua, cậu đã thay đổi xưng hô.

Điền Thần Chích thế nào cũng không ngờ Hoàng hậu không thể gọi là mỹ nữ trước mắt lại đầy bụng kinh luân. Xem ra phụ hoàng để cậu theo cô cũng là có mục đích, nếu Hoàng hậu là một nam tử, chỉ sợ đã sớm vào triều làm quan.

“Làm sao vậy tiểu đồ đệ của ta.” Hủ Liên buông sách trong tay xuống, xoa xoa hai mắt, sách này nhìn tuy thực phiền phức, nhưng phải gọi là một tác phẩm xuất sắc.

“Ngày hôm qua ta đọc những văn chương lão sư viết, cả đêm không ngủ ngon, không ngờ lão sư có thể sử dụng lời nói dễ hiểu như vậy nói toạc ra bản chất chốn quan trường.” Nhìn biểu tình mừng rỡ như điên cũng vành mắt có chút thâm đen của Điền Thần Chích, Hủ Liên trìu mến sờ sờ đầu cậu bé.

“Kỳ thực rất nhiều chuyện đều không cần phải nói vòng vèo khó hiểu, tựa như có vài quyển sách hay rõ ràng có thể nói khái quát đơn giản nhưng lại hết lần này tới lần khác dùng từ ngữ hoa mĩ để trau chuốt, miêu tả. Nói như vậy, ai còn nguyện ý đi học, đi lí giải chứ?” Điền Thần Chích chăm chú lắng nghe, trong lòng âm thầm bội phục tài năng của Hủ Liên.

“Còn chưa dùng bữa sáng sao?” Thấy Điền Thần Chích gật đầu, Hủ Liên lại phân phó nữ quan mang đồ ăn sáng đến dùng cùng cậu.

“Lão sư, chúng ta lúc nào đi học?” Có lẽ là rất đói, cũng có thể là khẩn cấp không đợi được, Điền Thần Chích rất nhanh đã ăn xong, chờ mong nhìn Hủ Liên.

“Hiếu học là tốt, thế nhưng cách ăn của tiểu đồ đệ ngươi chính là có hại cho thân thể, ăn cái gì cũng phải nhai kĩ rồi mới nuốt được.” Nhớ kỹ khi còn bé Điền Triết Hiên cũng là quấn quít lấy phụ thân hắn như thế này, khoảng thời gian tốt đẹp lúc nhỏ dường như lại quay trở về.

“Lão sư nói đều đúng, như vậy về sau ta sẽ nghe lời người.” Điền Thần Chích đã hoàn toàn bị hiểu biết của Hủ Liên khuynh đảo, lại nói tới nhiệm vụ phải thử Hủ Liên, như vậy xem cô có bao nhiêu học vấn cũng là thử. Nói như vậy, phụ hoàng hẳn là sẽ không trách cậu đâu.

Hủ Liên biết Điền Thần Chích đã hoàn toàn bị cô thu phục, cũng đoán ra được dụng ý của Điền Triết Hiên, cho nên cô cũng không vạch trần, bởi vì cô đối với tiểu đồ đệ có chỉ số thông minh cao Điền Thần Chích này cũng rất thích.

Bình luận

Truyện đang đọc