HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

“Hoàng huynh” một tiếng rống giận vang lên, đem Hủ Liên dọa hết hồn. Vừa nhìn thấy là Điền Triết Hiên, cô lộ ra một nụ cười. Có thể giải quyết Hồng gia một cách đơn giản như vậy, Hủ Liên tất nhiên là vui vẻ, nếu có thể, ai lại muốn lấy cứng đối cứng với Hồng gia chứ.

“Hiên, ta nói cho chàng nga...” Vừa nghe xưng hô vô cùng thân thiết của Hủ Liên, Điền Triết Hiên lập tức hóa đá tại chỗ. Hắn không có nghe lầm chứ, Hủ Liên lại gọi hắn là Hiên. Không phải là Hoàng thượng, cũng không phải Điền Triết Hiên, mà là Hiên. Lẽ nào ông trời bị si tình của hắn làm cảm động rồi sao?“Chàng có nghe ta nói không vậy?”

“Nghe được, nàng gọi Hiên.” Điền Triết Hiên lập tức nắm tay Hủ Liên, trong mắt lóe ra ánh sáng cảm động.

“Xùy, ai cùng chàng nói cái này, ta là nói đã tìm được biện pháp làm suy yếu Hồng gia rồi.” Hủ Liên đỏ mặt, lập tức nói vào trọng tâm.

“Tốt, tốt...” Không biết Điền Triết Hiên là nói Hủ Liên gọi tốt hay là Hồng gia suy yếu là tốt. Vừa nãy nhìn thấy Hủ Liên cũng Điền Triết Dực dựa vào gần nhau như vậy, trong lòng hắn lập tức phát hỏa.

“Đáng tiếc a.” Điền Triết Dực lắc đầu, đi ra phía ngoài cửa. Thư Dao nhìn bên này một cái rồi cũng chạy theo hắn.

“Anh nói đáng tiếc là bởi vì người Hủ Liên thích là Hoàng thượng mà không phải anh sao?” Thư Dao trêu chọc nói.

“Ngươi không thấy lửa giận vừa rồi của Điền Triết Hiên sao? Nếu Hủ Liên không cắt ngang, ta còn chờ hắn khiêu chiến đây.” Điền Triết Dực vẻ mặt kích động, dường như nhớ lại tình cảnh chỉnh Điền Triết Hiên thê thảm lúc trước.

“Thì ra là một người luyện võ đến điên.” Thư Dao lắc đầu, dùng ánh mắt giống như nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn hắn “Khuynh hướng bạo lực của anh chắc là không phải mới có gần đây, tôi có chút hối hận khi bước chân vào giang hồ với anh rồi.”

“Hiện tại muốn đổi ý cũng được, nếu bỏ qua cơ hội lần này, ngươi sẽ chờ ở lại trong cung sống quãng đời còn lại đi.” Điền Triết Dực khuyếch đại nói, hắn nhìn ra Thư Dao căn bản không muốn ngốc lại chỗ này cho mới nói như vậy.

“Tôi cũng chỉ nói một chút mà thôi, làm người phải phúc hậu, nếu tôi đã nói với anh sẽ rời khỏi đây thì nhất định phải làm. Lải nhải vài câu cũng không được a, lòng dạ hẹp hòi...” Thì thào nói, Thư Dao đủng đỉnh trở lại phòng mình.

“Xem ra là gặp phải một cái phiền phức rồi.” Trên mặt Điền Triết Dực không còn khí tức âm lãnh, có chăng chỉ là cảm khái.

Bình luận

Truyện đang đọc