HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

Đêm khuya, trong tường mơ hồ truyền đến âm thanh quen thuộc, Hủ Liên hướng mắt nhìn Điền Triết Hiên một cái, Điền Triết Hiên gật đầu.

“A, Hoàng thượng, có sâu, hình như có con mối chui ra.” Hủ Liên hét lên một tiếng, nhảy từ trên giường xuống.

“Cái gì, trẫm nhìn xem.” Chưa dứt lời, tường đã bị một quyền đánh cho vỡ ra một khối. Hủ Liên cầm lấy cây đèn trong phòng, đi tới.

Chỉ thấy Lan đại nhân người đầy bụi đất ngồi xổm bên trong, xem ra là sợ đến mơ hồ. Hủ Liên cười cười, đưa đèn lại gần.“Í, đây không phải Lan đại nhân à, sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ là tới bắt mối?”

“Vi thần nghe nói viện này đã gần chín năm chưa tu sửa, cho nên đến xem, không ngờ thật đúng là có mối.” Lan đại nhân nơm nớp lo sợ vỗ bụi bẩn trên người, con ngươi trong đôi mắt nhỏ chuyển vòng quanh nghĩ tìm cách đối phó.

“Vậy thật là cực cho đại nhân, bất quá trẫm nhớ sau tường này hẳn là hồ nước, vì sao Lan đại nhân lại ở trong tường kép vậy?” Điền Triết Hiên nhìn như mờ mịt hỏi.

“Hoàng thượng, này cũng là thần mới phát hiện, có thể là tiên hoàng lúc nghỉ hè ở đây đã cho đào địa đạo. Đêm đã khuya, thần sợ quấy rầy đến Hoàng thượng nên mới vào bằng đường này, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” Không gian nhỏ hẹp khiến hắn quỳ xuống rất khó khăn.

“Hoàng thượng người xem, lấp lánh ánh kim ở chỗ đó là vật gì vậy?” Hủ Liên tinh mắt thấy được gì đó sau lưng Lan đại nhân, mặc dù hắn vẫn tận lực dùng thân thể che giấu.

“Trẫm tới xem.” Nói xong, hơn phân nửa mặt tường lại bị Điền Triết Hiên dùng đấm giải quyết, hắn vừa vào dò xét, sắc mặt liền khẽ biến.

Trong không gian vốn hẳn vô cùng rộng rãi chất đầy thỏi vàng, Lan đại nhân lại đứng nửa người trong hầm ngầm, xem ra mấy đêm nay đã dời bớt đi để nghe trộm. Điền Triết Hiên tà ác cười cười, nhàn nhạt nói: “Không ngờ phụ hoàng để lại cho trẫm nhiều tài phú như vậy a.”

Nghe Điền Triết Hiên nói vậy, thân thể to lớn của Lan đại nhân ngã xuống, lăn vào hầm ngầm. Hiển nhiên là đã tức giận đến hôn mê bất tỉnh, Hủ Liên thấy Lan đại nhân đã té qua một bên cũng đi đến. Đèn tuy rằng không sáng, nhưng cũng đủ khiến những khối vàng này phản chiếu lại, nhất thời lóa mắt.

“Không ngờ sự tình lại dễ giải quyết như vậy, Lan mập mạp này lại nói là địa đạo phụ hoàng cho đào, này không phải là tự làm bậy không thể sống sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc