HOÀNG HẬU PHÚC HẮC CỦA TRẪM

Edit: PT a.k.a Ring.

Điền Triết Dực vốn cũng không định buông tha hai tên lưu manh, dơ bẩn như vậy, còn gọi hắn là tiểu bạch kiểm. Quan trọng nhất, dám có ý định bán Thư Dao vào thanh lâu.

“Để bọn hắn chết trực tiếp như vậy tựa hồ có chút nhân từ rồi.” Điền Triết Dực có chút hối hận chính mình vừa rồi xuống tay quá nhanh.

“Cảm tạ.” Thư Dao không nhìn đến hai gã lưu manh đã trở thành thi thể, cô nhẹ nói lời cảm ơn, sau đó hoàn toàn im lặng.

Điền Triết Dực có chút không rõ nhìn Thư Dao, cô khi nào thì khách khí như vậy. Bất quá hắn cũng không để ý nhiều, chỉ là ôm lấy Thư Dao, dùng tốc độ nhanh nhất về khách điếm.

Đêm nay xem ra chỉ có thể ở tại khách điếm rồi, hắn trước tiên đem nam nhân gọi là Hạo Trạch kia nhốt vào phòng, nói hắn nếu dám chạy thì chờ bị hủy xương cốt đi.

“Ngươi trước chờ ở đây, ta đi mướn thêm một phòng.” Điền Triết Dực lúc trở về là từ cửa sổ đi vào, đương nhiên không có cách nào hỏi lão bản mướn thêm một gian phòng hảo hạng.

Thư Dao ngồi trong phòng không nói gì, đầu vẫn cúi thấp. Nhưng Hạo Trạch ngồi một bên lại mở miệng trước. “Xin hỏi, ngươi là đang khóc sao?”

Điền Triết Dực sau khi ra ngoài dặn dò lão bản xong, quay người chuẩn bị lên lầu. Đúng lúc này hắn cúi đầu thấy trên y phục của mình ướt một mảng. Điền Triết Dực nghi hoặc nhìn chỗ ẩm ướt, là bị từ lúc nào?

“Ô…” Lúc Điền Triết Dực lần thứ hai trở lại gian phòng, chỉ thấy Thư Dao đang ôm Hạo Trạch khóc rống. Điền Triết Dực nhất thời có loại ý nghĩ muốn giết Hạo Trạch, bất kể hắn có thể cứu được Hủ Liên hay không.

“Anh làm gì vậy?” Thấy Hạo Trạch một khắc trước còn bị cô ôm, bây giờ đã bị hung hăng ném ra ngoài cửa, đôi mắt đỏ lên vì khóc của Thư Dao trừng Điền Triết Dực.

“Nói cho ta biết, sao ngươi khóc?” Điền Triết Dực kiềm chế lửa giận trong lòng, lãnh tĩnh hỏi.

“Tôi cầu anh rồi, tạ ơn cũng tạ ơn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” Thư Dao quẹt nước mắt trên mặt, cau mày quát Điền Triết Dực.

“Ngươi lại vì nam nhân vừa quen biết này mà khóc?” Giọng nói Điền Triết Dực càng âm lãnh, ngón tay chỉ vào Hạo Trạch đang chậm rãi đứng lên gần đó.

“Anh cái gì cũng không hiểu, tôi vì sao phải giải thích với anh. Anh là gì của tôi chứ?” Thư Dao nhìn Hạo Trạch ngã đến mơ hồ, lập tức chạy tới kiểm tra thương thế của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc