Kỳ Thiên sơn mạch kéo dài
qua đông tây của Thần Tấn vương triều, dài ước chừng mười vạn dặm, Vạn
Tượng tháp vẻn vẹn chỉ là chiếm cứ một đoạn trong đó.
Phía nam sơn mạch là Nam Thái phủ, phía bắc sơn mạch là Cổ Cương phủ.
Vạn Tượng tháp ở vào vị trí phía nam sơn mạch, biên giới với Nam Thái phủ.
Linh Bảo tháp nằm ở giữa quần sơn, đỉnh thiên mà lập địa, bạch vân xuyên toa, dị điểu bay lượn, không chỉ là thánh địa của Tầm Bảo sư, lại càng
là một tòa tiên gia phúc địa.
Phương viên năm trăm dặm chung quanh đều là khu vực của Linh Bảo tháp,
rất nhiều Tầm Bảo sư tu hành ở Linh Bảo tháp đềumuốn mở động phủ ở giữa
những sơn nhạc thâm cốc này.
Bởi vì số lượng Tầm Bảo sư thật sự quá ít, học viên cùng tôn sư của Linh Bảo tháp cộng lại đều không đến năm trăm người, hơn nữa tuyệt đại đa số đã đi ra ngoài xông xáo, số lượng Tầm Bảo sư còn ở lại Tầm Bảo sư thì
là càng ít.
Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Thác đi suốt một canh giờ cũng không gặp phải một người nào, vắng lặng có chút quá phận, hoàn toàn không có tiếng
người hưng thịnh, đệ tử như mây giống như các thánh địa thần tháp khác.
- Chà, Phong đại ca, ta cảm ứng được phía trước có một gốc tử sắc trúc nhưng là một kiện linh bảo.
Mộ Dung Thác hướng chỗ sâu rừng trúc chỉ tới.
Đây là một cây trúc vô cùng đặc biệt, thô to ước chừng thùng nước, từng
đốt trúc đều cao mấy thước, hơn nữa toàn thân đều là màu tím, nếu như
nhìn kỹ lại còn sẽ phát hiện trên thân trúc lưu động kim chúc sáng bóng.
Gốc cây trúc này cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, tản ra một cỗ khí
tức cổ xưa, hơn nữa linh khí chung quanh cây trúc nồng đậm đến phảng
phất như hóa lỏng, vẻn vẹn chỉ là hô hấp một hơi đều cảm giác được cả
người thư sướng, huyết dịch tế bào đều đang run rẩy.
Nếu như có thể ở dưới gốc tử trúc này mở ra một tòa động phủ, mỗi ngày
tu luyện ở chỗ này, đó quả thật là có thể khiến cho tốc độ tu luyện tăng gấp đôi.
Tử sắc linh quang lóng lánh, mỗi một phiến lá trúc đều trong suốt giống như tử ngọc.
Phong Phi Vân tự nhiên cũng nhìn thấu bất phàm của gốc tử trúc này, nhưng mà lại không tùy tiện đi tới.
Mộ Dung Thác cực kỳ hưng phấn, nhưng mà còn chưa đi tới trước mười
trượng của tử trúc, phía trên tử trúc liền truyền đến một tiếng kêu to,
một cỗ linh khí chi uy hạ xuống, ép đến hắn không thể tiến lên phía
trước một bước.
- Hưu!
Một thanh đại đao cấp bậc linh khí dài năm thước đột nhiên cắm ở phía
trước mặt Mộ Dung Thác, chiều rộng của đại đao tựa như cánh cửa, nặng
chừng mấy ngàn cân, trên sống đao kết một tầng hàn băng thật dày, toát
ra từng luồng hàn khí.
Cỗ hàn khí kia có thể đông kết huyết dịch của người, Mộ Dung Thác động
cũng không dám động, hàm răng run rẩy không ngừng, va vào nhau đến khanh khách rung động.
- Hai tiểu bối mau thối lui, đừng làm nhiễu ta thanh tu.
Phía trên tử trúc tràn đầy tử sắc thần mang, lá trúc bị gió nhẹ nhàng lay động, khiến từng đoàn tử sắc thần hoa rơi xuống.
Chỉ có thể nghe được phía trên tử trúc truyền đến thanh âm già nua, nhưng mà lại không nhìn thấy vị tiền bối này ở chỗ nào.
Phong Phi Vân cung kính bái một cái, sau đó liền kéo Mộ Dung Thác cấp tốc rời đi.
Giữa quần sơn này có rất nhiều lão quái vật sống mấy trăm năm, những
người này đều không rành thế sự, ẩn cư ngộ đạo, mặc dù cũng không danh
truyền thiên hạ nhưng mà tu vi lại kinh khủng cực độ.
Vạn Tượng tháp có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất học thuật thánh địa, những lão quái vật chưa từng bước chân vào tu tiên giới này liền chiếm
phân lượng rất lớn.
Vạn Tượng tháp nhưng là có một trăm tòa thánh địa thần tháp, mỗi một vị
tháp chủ đều là hạng người huyền pháp thông thiên, một ít lão tháp chủ
thoái vị đều còn chưa chết liền ẩn cư ở trong chút ít thâm sơn đại trạch này, nói không chừng lúc nào đó có thể bắt gặp một vị.
- Nơi đó có một gốc linh chi hai nghìn năm, đây nhưng là linh dược chân
chính a! Có thể làm chủ dẫn cho tứ phẩm đan dược, nếu như ăn nó vào, tu
vi sợ là có thể đề thăng một giáp.
Mộ Dung Thác chỉ tới một cái vách đá ở nơi xa, chỗ đó lộ ra một gốc linh chi lớn như cái gầu xúc, tựa như là lỗ tai của đại địa, tản ra thanh
sắc quang mang nhàn nhạt.
Cho dù cách một phiến sơn cốc cũng có thể ngửi thấy được dược hương mà linh chi cự đại kia truyền đến.
Phong Phi Vân giương mắt lên nhìn, cũng thấy một gốc linh chi kia treo
giữa không rung, thật sự là quá lớn, nói không chừng không chỉ có niên
kỷ hai nghìn năm, đây tuyệt đối là một gốc linh dược chân chính, giá trị không thể dùng tiền tài tới đo lường.
Nếu như có thể lấy được một cánh linh chi, hoàn toàn có thể giúp hắn đột phá vào cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, thậm chí có thể trực tiếp đạt tới
Thần Cơ đỉnh phong.
Lần này ngay cả Phong Phi Vân cũng không thể giữ vững bình tĩnh, hướng
về phía vách đá kia chạy tới, nhưng mà thời điểm hai người bọn họ chạy
tới dưới vách đá dựng đứng, trong vách đá lại bay ra một đạo chưởng ấn
cự đại, đánh bay hai người bọn họ ra.
- Tiểu bối, mau thối lui, thiên niên linh chi đã có chủ.
Trong thạch bích cứng rắn như sắt kia truyền tới một thanh âm già nua.
Lại là chỗ ẩn cư của một lão bất tử.
Tu vi của lão gia hỏa này cũng hết sức kinh khủng, căn bản không phải là Phong Phi Vân hiện tại có thể chống lại, mắt thấy thiên niên linh chi
đang ở trước mắt nhưng mà lại chỉ có thể thối lui.
- Mẹ kiếp, sớm muộn có một ngày đem bảo vật nơi này đều tận diệt.
Phong Phi Vân thầm mắng một câu, hậm hực rời đi.
Chung quanh Linh Bảo tháp mặc dù có vài nơi là phúc địa linh khí đầy đủ, nhưng mà lại đều đã bị người chiếm cứ, Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Thác
đi tới phía trước một phiến hồ lớn, hai bên hồ trúc ảnh đưa qua đưa lại.
Thanh sắc trúc lâm chiếu ảnh ngược vào trong nước, để cho hồ nước kia
trở nên càng thêm xanh ngắt, tựa như một khối ngọc bích không tì vết.
Trên mặt hồ ba quang lăn tăn, sương mù bốc hơi, xuyên qua ở giữa thủy liên, mỹ lệ giống như dao trì thánh hồ.
Nơi này mặc dù linh khí không tính là nồng đậm nhưng mà lại hướng hồ
nước, lưng dựa vào thanh sơn, phong cảnh như vẽ, Phong Phi Vân cùng Mộ
Dung Thác tính toán mở động phủ ở chỗ này, làm chỗ tương luyện trong
tương lai.
Phong Phi Vân ở trên vách đá bên hồ mở ra hai tòa động phủ, cũng bố trí
hai tòa trận pháp đơn giản ở bên ngoài, mà Mộ Dung Thác thì là đi nhặt
củi, ở trong rừng trúc đánh bắt hơn mười con sơn tước, ở bên hồ nước
thịt.
Khi Phong Phi Vân mở xong động phủ, thịt chim của Mộ Dung Thác cũng đã
nướng chín, từng đạo nhục hương tản mát ra ngoài, quả thực làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
Mặt trời lặn núi tây, màn đêm buông xuống.
- Không nghĩ tới ngươi còn có thể nướng thịt!
Phong Phi Vân cũng ngồi ở hồ, ánh mắt nhìn một vầng trăng tròn ở trong hồ nước kia, trong lòng suy nghĩ phức tạp.
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh