Chỉ có đại hán trần truồng kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên
mặt đen, rất muốn xông tới, dùng Phương Thiên Họa Kích trong tay đâm
thủng cái miệng tiện của hắn.
Tiểu tử này quả thực khoác lác quá mức rồi, nếu Phong Phi Vân thật sự
mạnh như vậy, mười Bạch Như Tuyết cũng sẽ bị chơi cho chết khô.
- Aizz! Đây thật sự là một hồi tằng tịu với nhau vô cùng thê thảm, đại
chiến ba ngày ba đêm, không, là năm ngày năm đêm, là mười ngày mười đêm
ah! Trời xanh ah! Tiểu mỹ nhân Bạch Như Tuyết nũng nịu cỡ nào, giờ phút
này hai chân đều nhuốm máu, hơi thở mong manh, Phong Phi Vân lúc này mới bứt ra a vẫn chưa thỏa mãn mặc áo bào vào, quát to một tiếng, qua đêm
nay, lão tử còn muốn chơi ngươi!
Thiếu niên mặc áo đen quát to một tiếng.
Đại hán trần truồng kia chính là Vương Mãnh, giờ phút này thật sự là
nghe không nổi nữa, Phương Thiên Họa Kích trong tay trực tiếp quét ngang ra ngoài:
- Tất Ninh Suất, đừng con mẹ nó phỉ báng sư thúc ta, có tin ta quất chết ngươi không.
Thiếu niên mặt đen đang thổn thức cuồng giảng kia dĩ nhiên lại là Tất Ninh Suất.
Hắn thật giống như đã sớm biết rõ Vương Mãnh sẽ ra tay với hắn, thân thể tựa như một con khỉ, lóe lên, đã đến trên nóc nhà cao hơn 10m, cười
nói:
- Ta mới không có phỉ báng Phong Phi Vân, sự thật vốn là như thế, con mẹ nó chứ hâm mộ hắn còn không kịp, Bạch Như Tuyết thật sự rất đẹp ah!
Phong Phi Vân lúc ấy cũng quả thật rất bạo lực ah!
- Cút đi, ngươi dám nói câu cuối cùng kia là hắn nói sao?
Vương Mãnh nói.
- Ách!
Tất Ninh Suất ngồi xổm trên nóc nhà, ngón tay gãi gãi da đầu, nói:
- Cái này... Phong Phi Vân nếu đã không giết Bạch Như Tuyết, tự nhiên là muốn giữ lại buổi tối chơi rồi, cái này rất hợp tình hợp lý ah!
Lại nói:
- Đúng rồi, hắn còn lưu lại chữ trên cây a
- Lưu chữ gì?
Vương Mãnh cười lạnh nói.
- Người ta giết, Bạch Như Tuyết ta chơi rồi, đều ở dưới gốc cây này. Ta mang nàng đi, đêm nay tiếp tục chơi. Hắn lưu lại chính là hàng chữ này, nếu hắn đã lưu lại hàng chữ này, như vậy buổi tối hắn tất nhiên sẽ tiếp tục chơi rồi.
Tất Ninh Suất nghiêm nghị thở dài, ngôn từ chuẩn xác nói.
- Người bình thường, chơi nữ nhân sẽ lưu danh sao? Ta sao có cảm giác là chữ này do ngươi lưu lại thế?
Vương Mãnh trong lòng càng tức giận.
- Ách... Nói đùa gì vậy, ta sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao? Trông
thấy chữ này, những điện hạ Tà Tông kia còn không tức chết sao?
Tất Ninh Suất sắc mặt có chút không đúng, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Vậy chữ kia nhất định là do tên này lưu rồi!
Vương Mãnh mang theo Phương Thiên Họa Kích, lại giết tới hắn, một đạo
phong mang bạch sắc tựa như tia chớp bổ ra. Tất Ninh Suất vội vàng chạy
trốn, Vương Mãnh lập tức đuổi theo phía sau.
Ai cũng không rõ, Tất Ninh Suất sao biết được chuyện xảy ra lú đó, nhưng tin tức này cứ vậy bị hắn truyền ra ngoài, hơn nữa tất cả mọi người đều tin.
Sau đó không lâu, mười vị điện hạ của Sâm La Thập Điện, đồng thời phóng
lời nói, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tru sát Phong Phi Vân.
Ai có thể bắt giữ Phong Phi Vân, thưởng cho mười vị nô bộc mỹ nữ một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp, càng có ngàn vạn kim tệ làm thù lao.
Sau khi tin tức này truyền ra, mọi người càng thêm tin tưởng không nghi
ngờ, xem ra Phong Phi Vân thật sự đã chơi nữ tử Tà Tông, bằng không thì
cường giả Tà Tông cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Lại còn cố ý thưởng mười vị nữ nô Vạn Tượng Tháp, đây không phải là khiêu khích trắng trợn sao?
Hiển nhiên Phong Phi Vân lần này đã đắc tội Tà Tông không nhẹ!
- Sự kiện Phong Phi Vân chẳng lẽ là một lần phản kích của học viên Vạn
Tượng Tháp sao? Xem ra trận giao phong giữa một đời tuổi trẻ của Thánh
Địa đệ nhất thiên hạ và Tà Tông đệ nhất thiên hạ này sẽ càng ngày càng
thảm thiết, thời đại so ai càng ác hơn ai đã đến.
Người ánh mắt sâu sa đã thấy được một tia mánh khóe.
Giao phong giữa một đời tuổi trẻ, thế hệ trước cũng không thể ra tay được, đây là quy củ của Tu Tiên Giới.
Nếu thế hệ trước ra tay, vậy thì đại biểu đại chiến toàn diện bắt đầu,
lúc đó sẽ thảm thiết hơn giờ gấp trăm lần, nghìn lần, không cẩn thận thì một thế lực lớn đỉnh tiêm sẽ xóa tên hoàn toàn khỏi Tu Tiên Giới ngay.
Loại tình huống này, bất luận kẻ nào cũng không muốn nhìn thấy, cho nên
tranh phong chính thức của Tu Tiên Giới đều giao cho một đời tuổi trẻ,
như vậy không chỉ có thể giảm bớt thương vong, mà còn có thể tôi luyện tâm tính đệ tử trẻ tuổi.
Chỉ có ở trước mặt địch nhân, người trẻ tuổi mới có thể chính thức phát triển.
Hùng chủ một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp cũng không phải là không có, tu vị kỳ thật cũng không hề yếu hơn truyền nhân Tà Tông bao nhiêu, nhưng
vì sao lại bị áp chế toàn diện?
Mấu chốt ngay ở chỗ truyền nhân Tà Tông ra tay ngoan độc, tâm cơ đủ sâu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chỉ riêng tà sát khí trên người bọn họ thôi là có thể ép khí thế những học viên Vạn Tượng Tháp kia xuống ba
phần rồi .
...
Giờ phút này Phong Phi Vân tự nhiên không biết sự tích phong lưu của
mình đã bị Tất Ninh Suất thêm mắm thêm muối truyền khắp thiên hạ, cái gì Cửu Long Bão Trụ, mười ngày mười đêm, Yêu Ma chi huyết thức tỉnh, chơi
tận nữ đệ tử Tà Tông, giết tới mười vị điện hạ Tà Tông ...
Những lời này hôm nay đều đã truyền lưu giữa đệ tư Tà Tông, Vạn Tượng
Tháp, thậm chí ngay cả những tiên môn đệ tử truyền thừa cổ xưa cũng đã
biết được, mỗi người đều cảm thán không thôi, có người nói hắn hào khí
vượt mây, có người nói hắn hung hăng càn quấy cuồng vọng.
Nhưng Phong Phi Vân giờ phút này đang làm gì?
Vào đêm, không khí trở nên lạnh hơn.
Tuyền phủ kín núi đồi, phản xạ một tầng bạch quang trong suốt, trên mặt
tuyết có các dấu chân cực lớn, dấu chân kia giống như móng bò, nhưng so
với móng bò bình thường lớn hơn không chỉ gấp mười lần.
Dấu chân cô độc, ngay cả gió tuyết cũng không thể xóa nhòa.
Một đầu kỳ ngưu cao năm mét ở dưới ánh trăng, trên mặt tuyết, chậm rãi đi về phía trước.
Đát đát!
Phong Phi Vân nắm lấy khóa sắt bọc trên mũi kỳ ngưu, một tay vắt chéo
sau lưng, trên người áo trắng bồng bềnh, đạp tuyết vô ngân, thập phần
tiêu sái, nhưng trong lòng lại không chút tiêu sái.
Hắn hai mắt thỉnh thoảng nhấc lên, nhìn về phía sơn lĩnh dày đặc ở xa
xa, thi vân quay cuồng cả nửa dãy núi, đã càng ngày càng gần.
Cuối cùng vẫn quay lại rồi.
Nữ Ma tựu xếp bằng ở đỉnh đầu kỳ ngưu, bên người là hai cây sừng trâu
thật dài, tựa như hai tòa thần phong màu đen, khiến cho nàng tăng thêm
vài phần ma khí.
Tinh quang đầu trời rơi xuống, chiếu vào trên người Nữ Ma, nếu là người
tinh thông quan khí liền sẽ phát hiện những tinh quang kia đều đang chui vào mi tâm của nàng.
Nàng lại có thể hấp thu lực lượng của Nhật Nguyệt Tinh Thần, toàn bộ
Thần Tấn vương triều, đã rất khó tìm ra người thứ hai như vậy.
Phong Phi Vân dừng bước, đã đến dưới Bán Đạp Sơn.
Trong núi, bóng đen lắc lắc, tràn đầy âm trầm và tử khí.
Rất xa, còn truyền đến tiếng kêu của Thi Tà.
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh