Có lẽ có thể mượn nhờ uy hiếp của độc tố một lần hành động đột phá đến bước thứ tư Hoán Huyết, Phản Phác Quy Chân.
- Rời đi, rời đi lại có thể đi đâu?
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt đẹp hàm yên, đắng chát lắc đầu:
- Chủ nhân thủ đoạn thông thiên, không ai có thể chạy thoát được.
Nam Cung Hồng Nhan thật sự ôn nhu động lòng người, từng câu từng chữ của nàng đều lộ ra khiến người si mê như vậy, tâm tình của nàng có thể ảnh
hưởng đến tất cả người bên cạnh mình, bởi vì nàng mà bi thương, bởi vì
nàng mà sung sướng, bởi vì nàng mà trầm mặc. . .
- Ngươi đã gặp vị thần bí chủ nhân kia cưa?
Phong Phi Vân cũng bị tâm tình của nàng ảnh hưởng, trong lòng có chút nghiêm nghị
Loại cảm giác này quả thực khiến Phong Phi Vân có chút sợ hãi, may mắn
nàng là một nữ hài tử thiện lương, là một nữ hài tử nhu nhược, bằng
không vẻ đẹp của nàng đủ để họa loạn thiên hạ, cơ hồ không có bất kỳ một nam nhân nào có thể ngăn cản được vẻ đẹp của nàng.
Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu, có chút sợ hãi nói:
- Hắn quả thực chính là một tên ác ma!
- Hắn rốt cuộc là ai?
Phong Phi Vân liền vội vàng hỏi.
- Ta cũng không biết, chỉ biết là hắn phi thường già nua, tóc hoa râm, thân thể tiều tụy như gốc cây già.
Thân thể mềm mại của Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng run rẩy, đối với thần bí chủ nhân không phải sợ hãi bình thường.
- Vậy ngươi có thể vẽ ra bộ dáng của hắn không?
Phong Phi Vân đối với thần bí chủ nhân không có nửa phần hảo cảm, cảm
thấy thần bí chủ nhân khẳng định chính là một đại nhân vật, giao bức họa của hắn cho Thần Vương, có lẽ có thể thỉnh Thần Vương ra tay, diệt trừ
thần bí chủ nhân.
Chỉ cần có thể giết thần bí chủ nhân, như vậy Huyết Cấm Huyền Trạc dĩ nhiên sẽ không thể khống chế hắn được nữa.
Nam Cung Hồng Nhan lắc đầu, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có nước mắt chảy xuống, nói:
- Ta lúc ấy cũng chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, khí thế trên người hắn
cũng quá cường đại, căn bản không phải dùng bút vẽ có thể vẽ ra,
nhưng. . . Chỉ cần ta có thể đủ gặp lại hắn, nhất định có thể nhận ra
được.
Phong Phi Vân chăm chú nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, nàng buồn vô cớ rơi lệ, thần sắc bi thương tiếc nuối.
- Hồng Nhan cô nương tựa hồ có tâm sự gì đó sao?
Phong Phi Vân lại bị tâm tình của nàng dẫn động, tuy rằng đã cố gắng
khắc chế tâm tình của mình, ngăn cản không để nàng ảnh hưởng, nhưng vẫn
không nhịn được thở dài theo nàng.
Loại cảm giác này thật sự rất không ổn.
- Ta muốn. . . Ta muốn muốn giết hắn, nhưng ta không dám. . . Ngươi có thể giúp ta không?
Nam Cung Hồng Nhan tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đôi mắt kia quả thật điềm đạm đáng yêu đến cực điểm.
Chỉ cần là nam nhân, thiên hạ chỉ sợ không có ai có thể cự tuyệt được nàng.
Phong Phi Vân cũng là nam nhân, hơi hơi dừng một chút, nói:
- Vì sao phải giết hắn?
- Hắn mang đi tỷ tỷ của ta, bán nàng cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, hắn chính là một tên ma quỷ, một tên ma quỷ. . .
Ngón tay Nam Cung Hồng Nhan nắm chặt lấy góc áo, thanh âm phát run, trong miệng không ngừng thì thầm.
Một nam nhân cự tuyệt nữ nhân, tyệt đối không phải một nam nhân tốt, vô
luận là cầu hoan trên giường hay là khẩn cầu trong tuyệt cảnh.
Huống chi còn là ở trước mặt một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Phong Phi Vân mặc dù có chút kiêng kị đối với nữ nhân, nhưng cũng tuyệt
đối là một nam nhân tốt, ít nhất chính hắn cho rằng như vậy.
- Kỳ thật thần bí chủ nhân kia chính là địch nhân chung của chúng ta,
cho dù ngươi không cầu ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ có một kết thúc với
hắn.
Phong Phi Vân nói xong lời này, liền lại bắt đầu tu luyện, dùng Bất Tử Phượng Hoàng Thân trấn áp độc tố trong thân thể, cô đọng huyết dịch,
đột phá cảnh giới.
Nam Cung Hồng Nhan trong mắt tràn đầy cảm kích, có châu lệ nhỏ xuống, bộ dáng kia quả thực giống như kiều hoa trong mưa vậy.
Ba con dị cầm kéo theo cổ xe ngang trời mà qua, tựa như tọa giá của Thần Tiên đang phi hành trên đỉnh núi, bay về hướng Võ Tháp.
Oanh!
Trên bầu trời, trong tầng mây, một bóng kiếm màu vàng cực lớn nhô lên
cao chém xuống, tựa như một mảnh thủy mạc từ trên Cửu Trọng Thiên chảy
xuống dưới vậy.
Phong Phi Vân bỗng mở hai mắt ra, từ trong cổ xe bay ra ngoài, giơ lên
bạch thạch cự đao, cũng giơ lên cao chém xuống một đao, phá vỡ bóng kiếm vô biên kia.
Hai cổ lực lượng này va chạm với nhau, khiến cổ xe bay giữa không trung
phải mãnh liệt trầm xuống, mà ngay cả ba đầu dị cầm cũng phát ra một
tiếng rên rĩ, có mảng lớn lông vũ trên người bị chấn nát.
- Người phương nào cản đường?
Phong Phi Vân đứng trên đỉnh xe, xách lấy bạch thạch chiến đao, dáng
người to lớn cao ngạo, nhìn chằm chằm vào bầu trời mịt mờ kia.
Hai đạo nhân ảnh ngự kiếm mà đến, từ trong mây đen bay ra ngoài, đúng là Bắc Minh Đường và Đông Phương Mục.
- Phong Phi Vân, ngươi chẳng qua chỉ là một tên bị gia tộc vứt bỏ thôi,
thân phận hèn mọn, chỉ như con sâu cái kiến, có tư cách gì đạt được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chứ?
Bắc Minh Đường chân đạp một thanh cổ kiếm, mặc Bắc Minh Huyền Băng Khải, sát khí kinh người nói.
Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mỗi người đều thèm thuồng, nhưng giờ đã rơi
vào trong tay Phong Phi Vân, đã trở thành nữ nhân của hắn, tự nhiên sẽ
có người không phục, chuyện này quả thật khiến người càng khó tha thứ
hơn cả chuyện trở thành đệ tử Thần Vương.
Chỗ tốt gì đều bị Phong Phi Vân hắn giành lấy rồi, tự nhiên sẽ có người không để hắn yên lành.
Phong Phi Vân vác bạch thạch cự đao trên vai, cà lơ phất phơ cười nói:
- Ha ha, ta không có tư cách, chẳng lẽ tên bại tương dưới tay ta như ngươi lại có tư cách sao?
Bắc Minh Đường chẳng qua là ỷ có Đông Phương Mục làm chỗ dựa, cho nên
mới dám đến đây cản đường, bằng không thì cho hắn thêm mười lá gan nữa
hắn cũng không dám lại giao thủ với Phong Phi Vân.
- Phong Phi Vân, ngươi thực cho rằng có Thần Vương làm chỗ dựa liền có
thể coi trời bằng vung, chọc tới Tứ đại môn phiệt trong thân thể, Thần
Vương cũng không bảo vệ được ngươi đâu!
Bắc Minh Đường nổi giận nói.
- Vậy sao? Giống như từ đầu đến cuối người gây chuyện đều là ngươi đi?
Phong Phi Vân ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói.
Đông Phương Mục vẫn một mực không mở miệng nói:
- Phong Phi Vân, ta mặc kệ ngươi và Bắc Minh Đường ân oán như thế nào,
ta hiện giờ chỉ muốn đánh với ngươi một trận, ngươi như thất bại, Hồng
Nhan cô nương thuộc về ta. Nếu ta thất bại, sẽ quỳ xuống đất ba ngày để
bồi tội.
Phong Phi Vân trố mắt nhìn:
- Quỳ xuống đất ba ngày!
Đối với một tuyệt đỉnh cường giả mà nói, không có thứ gì trân quý hơn
được tôn nghiêm bản thân, quỳ xuống đất ba ngày, bởi vậy có thể thấy
được hắn cực kỳ tin tưởng vào bản thân mình.
- Ngươi có dám đánh với ta một trận không?
Đông Phương Mục mở rộng 99 đại huyệt toàn thân, linh khí chung quanh đều tụ tập đến chỗ hắn, vọt vào thân thể của hắn.
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh