Tiểu tà ma thật sự quá tà
khí, tuy tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà làm việc không theo lẽ thường, cười
nói giết người càng ngây thơ đơn thuần.
Hiện tại nàng vẫn chỉ là tiểu nha đầu, nếu như lớn lên, chẳng khác gì ma nữ thứ hai.
- Cứu mạng ah! Má ơi, cứu mạng ah! Phong Phi Vân, cứu ta...
Tất Trữ Suất rốt cục cảm giác tử vong uy hiếp, muốn tế huyết nhân thần
bình ra, nhưng hai tay bị tiểu tà ma đánh gãy thành ba bốn khúc, sức
lực động nửa ngón tay cũng không có, chớ nói chi là tế huyết nhân thần
bình ra..
- Đây là xương cốt tổ tiên, là ngươi đào trong lăng mộ ra sao?
Phong Phi Vân giận dữ mắng mỏ tiểu tà ma, tổ tiên không thể phạm, đây là nhân tính như thế, tuy Phong Phi Vân chỉ có một nửa linh hồn thuộc về
Phong gia, nhưng lại bị gia chủ Phong gia trục xuất Phong gia, nhưng hắn vẫn không có đi đào xương cốt tổ tiên.
Đào phần mộ tổ tiên và mộ người khác không có gì khác nhau, nhưng đó là vũ nhục tổ tiên..
Tiểu tà ma vốn cũng muốn phá sợ của Tất Trữ Suất ra nhìn xem, nghe được
Phong Phi Vân nói lời này thì thu tay lại, hai bàn tay nhỏ lau lau quần
áo, con mắt nhìn lên, cười nói:
- Đúng vậy, đường ca, có phải ngươi động tâm với xương cốt tổ tiên không?
- Tổ tiên an nghỉ, hậu nhân khoét xương, loại chuyện này ngươi cũng làm ra được?
Phong Phi Vân không phải một người cổ hủ, nhưng thực sự đã vi phạm nguyên tắc của hắn.
Giống như lão đại ca giáp huấn tiểu sư muội tinh nghịch không nghe lời.
- Xương cốt tiền nhân, không phải vì tạo phúc cho hậu nhân sao, đường ca, đem xương cốt cho ta, ta muốn cho miêu miêu ăn!
Tiểu tà ma duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cười cười nói ra.
- Cho con mèo này ăn xương?
Vương Mãnh nói.
- Đạm đạm của ta muốn ăn xương cốt.
Tiểu tà ma nhìn qua Vương Mãnh chằm chằm sau đó cười nói.
Con mèo trắng này có tên là đạm đạm!
Vương Mãnh chỉ cảm thấy ngực của mình như có núi lớn đụng vào, yết hầu
ngòn ngọt, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, hai mắt đổ máu, ngửa đầu té
xuống đất.
Tiểu tà ma không cần ra tay, ánh mắt cũng đủ giết người!
Có quỷ mới tin con mèo ăn xương, tiểu tà ma đào xương ra khẳng định
là muốn lấy linh tủy bên trong ra, dùng để hấp dẫn thi tà, đồ sát thi
tà, điên cuồng thu thập điểm tích lũy.
Nói tới chuyện này, Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất cũng đã phóng ra sau,
con ngươi tiểu tà ma vẫn nhìn chằm chằm vào khối xương trong tay Phong
Phi Vân, đột nhiên ra tay đoạt lấy.
Oanh!
Nàng ra tay cực nhanh, nhưng mà Phong Phi Vân đã đề phòng nàng rồi, thời điểm nàng khẽ động liền trực tiếp một chưởng đánh vào vách đá, dẫn động đạo tắc trên đó.
Ầm ầm!
Trong lòng núi có vô số lôi điện hình người lao ra, đồng thời đánh xuống, khu vực này hóa thành lôi vực.
Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu tà ma biens hóa, vội vàng lui về phía sau,
nhưng mà đã trễ, bị lôi điện dánh trúng, cơ hồ tất cả điện quang đều
đánh lên người của nàng.
Phong Phi Vân vẫn đứng trong lôi điện, nhưng mà cơ hồ tất cả điện quang
đều bị khối xương trong tay của hắn hấp thu, không có một đạo lôi điện
nào đánh vào người của hắn.
Điện quang biến mất!
Tiểu tà ma vẫn đứng trước mặt Phong Phi Vân như trước, nhưng mà trên
gương mặt trắng như tuyết đã đen sì, sợi tóc vẫn còn điện quang chạy
qua, tròng mắt đen trắng rõ ràng, nháy hai cái, có khói xanh tràn ra.
Con mèo trắng đạm đạm ngồi trên vai của nàng cũng bị lôi điện biến thành mèo đen, toàn thân có điện quang lưu động, trong miệng phun khói đen,
bị thương không nhẹ.
Nếu là người khác bị lôi điện bổ trúng, khẳng định cũng hóa thành tro
bụi, nhưng mà tiểu tà ma lại ôm được, áo nhỏ màu đỏ trên người biến
thành tro bụi, lộ ra lộ ra áo nhỏ tơ bạc thủy tinh bên trong.
Loảng xoảng Đ-A-N-G...G!
Một khối tượng thần thiết bia giấu trong áo đỏ của nàng rơi xuống đất, bắn ra hoa lửa.
Tượng thần thiết bài toàn thân ngăm đen, phía trên nửa xích có khắc cổ
họa, có khắc ba văn tự cổ đại vặn vẹo, bởi vì thời đại đi qua quá lâu,
kiểu chữ biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã rất khó nhận ra ba chữ trên
tấm bia này.
- Ngươi lấy linh vị của tổ tiên xuống?
Phong Phi Vân cảm thấy tiểu tà ma mới thật sự là tà ma, nàng là yêu ma
chi tử, bình thường nhìn qua không có chút ma tính nào, ít nhất còn
không làm ra chuyện khi sư diệt tổ, đào phần mộ tổ tiên, móc cốt tổ tiên như hiện tại.
Phong Phi Vân nhặt tượng thần thiết bia lên, cầm vào trong tay thấy
nặng, hàn khí lạnh lẽo, khối sắt này không tính là lớn, hắn thiếu chút
nữa không cầm lên nổi, ít nhất cũng nặng mười vạn cân.
- Đây không phải là linh vị tổ tiên, đây là lấy từ trên quan tài gia chủ gia gia xuống, vốn là dùng trấn trên quan tài, nhưng mà nhiều năm qua
đi như thế, đã không cần trấn hòm quan tài, tượng thần thiết bài này
đương nhiên có thể lấy đi.
Làn da của tiểu tà ma lúc này có hào quang màu ngà sữa lưu động, làn da
vốn bị đánh cháy đen, lập tức trở nên sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm.
Ngón tay Phong Phi Vân chạm vào khối tượng thần thiết bài này cũng đã
khẳng định đây không phải linh vị tổ tiên, bởi vì linh giác của hắn cảm
giác được thứ này tồn thế hơn vạn năm, so với gia chủ đời thứ nhất còn
lâu hơn nhiều.
Đây là đồ vật thượng cổ.
Rất nhiều đại nhân vật lúc tuổi già đều tu luyện một kích cấm cố duyên
thọ, trong đó có ít người đi vào tà đồ, diên thọ kéo dài không có thành
công, ngược lại biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cho nên dùng một dụng cụ trấn lên trên quan tài, sợ hãi sau khi hắn chết hóa thành quái vật leo ra khỏi quan tài.
mà khối tượng thần thiết bài này vốn dùng trấn áp trên quan tài của gia
chủ đầu tiên, nhưng mà tiểu tà ma xâm nhập vào lăng mộ thì lấy nó đi.
- Sau khi gia chủ đầu tiên chết đi, lại muốn dùng tới tượng thần thiết
bài đi trấn hòm quan tài, chẳng lẽ gia chủ đời thứ nhất lúc về già tu
luyện tà pháp, biến thành quai vật người không ra người, quỷ không ra
quỷ.
Phong Phi Vân nắm bắt tượng thần thiết bài trong tay, đột nhiên trong
lòng nghĩ đến rất nhiều, ví dụ như khô lâu dài hai trăm mét ngủ say dưới đáy sông, còn có truyề thuyết tử vong nguyên rủa trong tổ địa.
Mọi thứ nơi này đều là một nghi vấn, mỗi một cái đều khiến người ta sinh ra mơ màng vô hạn, nếu như biết rõ trong đó che giấu cái gì, chỉ sợ
lão tổ Phong gia còn không muốn bước vào đó một bước.
Tiểu tà ma lá gan thật sự quá lớn, không ngờ lấy tượng thần thiết bài ra khỏi quan tài, quả thực là vi phạm cấm kị!
- Đã nhiều năm như vậy, cho dù trong quan tài thật sự có đồ vật âấu gì
đó, cũng đã bị tuế nguyệt ăn mòn, hóa thành hư vô, có cái gì phải sợ...
Tiểu tà ma nói lời này chỉ một nửa, trên đỉnh núi có tiếng kêu quái dị
vang vọng, tiếng kêu rất dọa người, truyền ra xa ngàn dặm.
Trên đỉnh ngọn núi mây mù bao phủ, đó là mộ địa an táng gia chủ đầu tiên.
Tiếng kêu này khủng bố tới cực điểm, không giống như là tiếng người kêu, cũng không giống như dị cầm tẩu thú, ai nghe cũng chấn động lông tóc,
nghe được tiếng kêu này, tiểu tà ma bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Đây là tiếng kêu gì? Là từ trong lăng mộ trên đỉnh núi truyền ra...
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh