Trong thời gian bảy lượt hô
hấp, phải ngăn cản hai trăm mười đao năm thành chân tủy của Phong Phi
Vân, mặc dù là dùng tu vị Mộc Đàm Thiên cũng không cách nào toàn thân
trở ra, có một đạo vết đao lướt qua nơi cổ hắn, để lại một đạo vết máu
nhàn nhạt, thiếu chút nữa đã chém bay đầu hắn xuống rồi.
Quả thực là một tên điên, Mộc Đàm Thiên lòng còn sợ hãi, giao thủ vừa
rồi, hắn cảm giác Phong Phi Vân thật sự quá điên cuồng, tuy rằng tu vi
của hắn cao hơn Phong Phi Vân không chỉ một bậc, nhưng lại có một loại
cảm giác bị Phong Phi Vân đè nặng đánh.
- Đã chín chiêu, chỉ còn một chiêu cuối cùng.
Ngón tay Mộc Đàm Thiên sờ qua cổ một chút, một đạo ánh sáng màu xanh theo đầu ngón tay xẹt qua, vết máu kia lập tức biến mất.
- Một chiêu cuối cùng.
Trên cánh tay Phong Phi Vân máu vẫn đang chảy ra.
- Đây là một chiêu toàn lực của ta, nếu ngươi có thể không chết, liền xem như đã qua cửa thứ nhất.
Mộc Đàm Thiên rất thưởng thức sự tàn nhẫn kia của Phong Phi Vân, cảm
thấy Thần Vương truyền nhân hoàn toàn xứng đáng, nhưng hắn vẫn phải ra
tay toàn lực, sẽ không chút lưu tình.
Đinh đinh đinh!
Hắn tế ra Bán Thiên Lâu Linh, thạch linh lớn chừng nắm đấm lập tức biến
thành cao 9m, lỗ hổng trên lục lạc chung đường kính chừng 7m, người đứng ở dưới Bán Thiên Lâu Linh kia lộ ra thập phần nhỏ bé.
Uy lực Linh Khí tràn ngập ra, bao ở trên linh thạch, bên ngoài thạch
linh chợt có thêm một tầng cổ linh hư ảnh, cao tới 90m, đang không ngừng chuyển động, phát ra thanh âm như chiêu hồn, chiếm cứ cả nửa phần bầu
trời.
Người nếu so với cổ linh hư ản kia của thật giống như một con kiến vậy, có thể dễ dàng bị nghiền ép thành vấn phụn.
Đây mới là uy lực chính thức của Bán Thiên Lâu Linh, lúc Tất Ninh Suất ra không được một phần mười như hiện giờ.
Nếu là một kích toàn lực, vậy thì nhất định phải tế ra Linh Khí.
Phong Phi Vân so với ai khác cũng rõ ràng hơn về uy lực khủng bố của
Linh Khí, hai chân đã bị uy lực của Bán Thiên Lâu Linh chấn xuống dưới
đất, phảng phất như có một tòa núi lớn đặt ở trên người Phong Phi Vân
vậy, quả thực chấn nhiếp linh hồn.
Hô, hô, hô!
Bạch thạch cự đao trong tay Phong Phi Vân lần nữa bắt đầu chuyển
động, tốc độ càng lúc càng nhanh, đao ảnh hoàn toàn bao lấy thân thể
hắn, tạo thành một mảnh đao vực.
Mười đao, hai mươi đao, ba mươi đao... một trăm đao!
Đao ảnh chính là Long Ảnh, một trăm đạo Long Ảnh bao lấy thân thể hắn,
đang không ngừng xuyên thẳng qua, tựa như một cái kén cự đại, hoàn toàn
bao trùm lấy thân thể hắn, giống như một con quay cực lớn đang cấp tốc
chuyển động vậy.
Đất đá trên mặt đất đều tung bay lên, đất trống mở ra một tầng dày đặc.
Toàn bộ mặt đất đều chậm rãi lõm xuống!
Bán Thiên Lâu Linh đã trấn áp xuống, đây là lực lượng của Linh Khí, bị
một vị nghịch thiên tài tuấn cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, lực lượng
chấn động kia bao trùm khắp Thiên Địa.
Trên mặt đất lập tức nứt ra hơn mười đạo toái ngân, có thể thấy được sự
cường đại của cổ lực lượng kia, coi như là một vị tu sĩ cảnh giới Thần
Cơ Đại viên mãn cũng có thể sẽ bị trấn áp đến mức bạo thể mà vong.
Bán Thiên Lâu Linh cùng một trăm đạo Long hình đao khí đụng vào nhau
giống như cối xay chuyển động, thiên làm cối trên, địa làm cối dưới, mà
thương xinh vạn vật chính là đồ vật bị xay trong đó, đều sẽ bị hóa thành bột mịn và bùn máu.
Bành!
Đao Vực bị ép tới biến hình, một trăm đạo Long hình đao khí bắt đầu vỡ
vụn ra, Bán Thiên Lâu Linh nghiền áp tới Phong Phi Vân đã bị bao bên
trong, muốn trấn áp hắn xuống dưới đất.
- Long Hoàng Đao Quyết, sáu tầng chân tủy!
Một thanh Thiên Đao màu trắng từ trong đao khí chưa tận vươn ra, một đao bổ ra, phá vỡ cổ linh hư ảnh 90m kia, trực tiếp đánh lên trên bản thể
của Bán Thiên Lâu Linh.
Bành!
Đây là va chạm giữa thạch đầu và thạch đầu!
Bán Thiên Lâu Linh, chính là từ dưới đáy một con sông lớn cổ xưa đào ra, nghe đồn chính là một khối trấn hà bá thạch, đã trấn áp dưới đáy sông
mấy ngàn năm.
Tiên hiền Mộc gia tế luyện trăm ngàn năm, mới tế luyện được khối trấn hà bá thạch kia thành Bán Thiên Lâu Linh.
Sở dĩ gọi là "Bán Thiên Lâu Linh", đó là bởi vì trên trấn hà bá thạch có khắc ba văn tự cổ xưa "Bán Thiên Lâu", bị nước sông cọ rửa mấy ngàn
năm, chữ viết cũng không
phai mờ.
Sau khi trấn hà bá thạch bị tế luyện tuy rằng biến thành hình lục lạc
chuông nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy trên lục lạc chuông kia có ba
chữ "Bán Thiên Lâu" .
Bạch thạch cự đao lai lịch cũng cực kỳ phi phàm, xuất từ Vô Lượng Tháp,
sự thần bí của Vô Lượng Tháp hoàn toàn có thể sánh với tám Thượng Cổ di
chỉ của Thần Tấn vương triều.
Ầm ầm!
Bán Thiên Lâu Linh chấn động mạnh, phát ra tiếng chuông ầm vang, sau đó bay ngược trở về, đã rơi vào trong tay Mộc Đàm Thiên.
Mộc Đàm Thiên có chút sợ run:
- Lúc này mới qua bao lâu, lĩnh ngộ của hắn đối với Long Hoàng Đao Quyết rõ ràng lại nhiều hơn một phần, đạt đến cảnh giới sáu phần chân tủy.
Trên mặt đất đang phả ra khói xanh, có mặt đất biến thành mặt kính, có mặt đất tạo thành hố trời.
Phong Phi Vân toàn thân đều tràn đầy hơi nước, từ trong một cái hố đen
kịt bò ra, trên cánh tay vẫn đang đọng lấy hai đạo vết máu, dẫn theo
đao, kiên nghị mà nói:
- Mười chiêu!
Không có Linh Khí, lại chặn Linh Khí.
Mộc Đàm Thiên có chút không thể tiếp nhận sự thật này, coi như là một ít tu sĩ cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn hắn cũng có thể một chiêu đánh
chết, nhưng hắn lại mười chiêu cũng không thể chinh phục một tu sĩ Thần
Cơ đỉnh phong, ngược lại khiến hắn từ trong nghịch cảnh chiến lực lần
nữa tăng lên một bậc.
- Ngươi đã qua cửa thứ nhất!
Mộc Đàm Thiên dừng một chút, lại có chút gian nan, và chua xót nói:
- Ta hướng ngươi xin lỗi.
Đối với nghịch thiên tài tuấn cao ngạo mà nói, nói ra hai chữ "Xin lỗi" này cũng gian nan như "Quỳ xuống" vậy.
- Lần sau chớ nên cản đường ta.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hắn, sau đó liền đuổi tới phía trước hắn đã từng hứa hẹn với Nam Cung Hồng Nhan, vô luận là nguyên nhân gì, đã làm
hứa hẹn, thì nhất định phải làm được.
Máu vẫn còn nhỏ giọt trên tay hắn, nhưng hắn vẫn không quản được nhiều như vậy, hắn hiện giờ chỉ muốn trở về.
Bá!
Lại một đạo nhân ảnh đã rơi vào trước người của hắn, chặn con đường của hắn.
- Cửa thứ hai!
Mộc Thuyết cầm trong tay một gốc cây Bảo Thụ, đứng còn thắng hơn so với
cây, đáp xuống trên đường Phong Phi Vân muốn đi qua, bình thản nói.
Phong Phi Vân không dừng bước chân, vẫn đi về phía trên, thạch đao kéo lê trên mặt đất, còn có huyết dịch đang lăn xuống.
Mộc Thuyết nhìn Phong Phi Vân từng bước một đi tới, có một cổ khí tượng
đại địa vọt lên, hình dạng như là năm tòa núi lớn hiểm trở, gia trì ở
sau lưng Phong Phi Vân, nhưng lưng cõng một mảnh núi sông, chậm rãi đi
ra, khiến cho nàng có một loại cảm giác muốn lui về phía sau, nhưng nàng lại không thể lui.
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh