- Khốn kiếp, bọn chúng thật sự tới đây?
Tất Trữ Suất đâm đầu vào trong đống tuyết, chỉ lộ ra cái mông và hai đùi, giống như một con đà điểu.
Đây là môt trong những truyền nhân của tà tông, cũng không biết Tất Trữ
Suất nói tà tông là tà tông nào lại khiến hắn biến thành như vậy.
Vương Mãnh ôm hai chân của hắn kéo ra ngoài đống tuyết, hỏi:
- Mấy người kia rốt cuộc là ai? Cho dù là Diêm vương gia, ngươi cũng không cần dọa thành như vậy chứ?
- Bọn chúng chính là Diêm vương gia, tiểu Diêm vương gia!
Tất Trữ Suất dùng hai tay che mặt, sợ hãi bị người ta nhận ra.
- Nếu ngươi không nói, có tin ta ta ném ngươi qua không?
Vương Mãnh cười lên, ôm Tất Trữ Suất đung đưa trong không khí.
Tu vị Tất Trữ Suất vốn còn cao hơn Vương Mãnh, nhưng giờ phút này bị dọa không nhẹ, ngay cả tu vị cũng không dùng tới.
- Đừng, đừng ah! Ta nói, ta nói còn không được sao?
Tất Trữ Suất đúng là sợ Vương Mãnh ném hắn qua, như vậy hắn sẽ chết chắc, từ từ nói:
- Tên mặt trắng hắc y nhân này chính là điện hạ của Sâm La Điện thứ tư.
Hắc y nhân mặt trắng, Tiết Trường Tiếu.
Nhưng mà chưa ai nhìn thấy hắn cười qua.
Hắn là tứ điện hạ của Sâm La Điện, chính là đệ tử thân truyền của điện chủ, đại biểu cho ý chí của Sâm La Điện.
Truyền nhân tà tông xuất thế lần nữa, người nơi này lặng ngắt như tờ, bị tà khí và ma khí chấn nhiếp.
Ngay cả mấy trên thần thuyền, ngọn đèn đều ảm đạm, các thiên tài tuấn
kiệt trẻ tuổi đều thu liễm khí tức, nếu có khả năng, đều rất không muốn
dính vào tà tông.
XÍU...UU!!
Lại một bóng đen như thiên quân bay qua, tay hắn nâng lên một cung điện, rơi xuống mặt hồ đứng gần Tiết Trường Tiếu.
- Lão tam, ngươi tới chậm!
Tiết Trường Tiếu đứng ở trên mặt hồ, như giẫm trên đất bằng, tuyết bay tán loạn, tóc dài bay múa nhưng không có bị hòa tan.
Tuyết rơi xuống đương nhiên rất đẹp.
Nhưng mà rơi xuống đầu của hắn lại tràn ngập cảm giac tang thương như lão nhân tóc bạc.
- Đó là bởi vì trên đường đi ta gặp một người, giao thủ với hắn ba chiêu.
Nam tử gọi là lão tam cầm một tòa cung điện.
Cung điện này làm bằng huyền vũ thiết, còn nặng hơn đại điện hoàng cung
gấp mười lần, nhưng mà lơ lửng trong tay của hắn như một cục sắt.
- Ah! Vì sao chỉ có ba chiêu?
Tiết Trường Tiếu hỏi.
- Bởi vì nếu như giao thủ nhiều hơn, ta có khả năng chết trong tay của hắn.
Lão Tam cười khanh khách.
Lão tam này đương nhiên không phải là người bình thường, chính là tam
điện hạ của Sâm La Điện, truyền nhân tà tông không ai không phải thiên
tài vạn dặm chọn một, bách chiến bất bại.
Nhưng mà lão lão tam giao thủ ba chiêu đánh bại cũng không cảm thấy có chút mất mặt nào, ngược lại cảm thấy rất quang vinh.
Ngay cả Tiết Trường Tiếu cũng khó hiểu, hỏi:
- Người kia là ai?
- Vô Hà công tử, Tô Quân!
Trong ánh mắt lu mờ tối tăm của lão tam có hai đám ma trơi thiêu đốt, giống như con sói cô độc trên hoang nguyên.
Trên mặt của hắn không có chút khí sắc nào cả.
- Thì ra là hắn!
Tiết Trường Tiếu chợt bừng tỉnh đại ngộ, người có thể tiếp được một
chiêu của Tô Quân không nhiều, có thể tiếp Tô Quân ba chiêu càng khó tìm hơn.
Không hổ là tam điện hạ.
- Tô Quân cũng không phải là người ưa thích giao thủ với nam nhân, vì sao hắn không có xuất chiêu thứ tư lấy mạng của ngươi?
Giọng nói vang lên.
Lão tam đứng trên hồ lớn nhìn qua nơi phát ra giọng nói ở ngọn núi cách
đó xa xa, chỉ thấy ở đó có một thiếu niên, thiếu niên này còn cầm tay
tiểu nữ hài đáng yêu, đứng trong đống tuyết như đôi huynh muội.
Nói đúng hơn là tiểu nữ hài đang cầm ống tay áo của hắn.
Vừa nhìn qua là biết đệ tử Vạn Tượng Tháp, bởi vì hắn mặc trường bào đệ
tử Vạn Tượng Tháp; muội muội rất đáng yêu, con mắt nháy nháy, khuôn mặt
trắng nõn nà, trong tay ôm con mèo nhỏ.
Con mắt lão tam nháy một cái, cười nói:
- Bởi vì hắn đang đuổi theo một người.
- Người phương nào?
Phong Phi Vân hỏi.
Tô Quân không phải đi dưỡng thương sao?
Vì sao lại đến quận Tam Thánh?
Chẳng lẽ là tìm người kia?
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Nam Cung Hồng Nhan!
Lão tam nói ra lời này càng khiến gió tuyết thổi nhanh hơn.
- Không có khả năng!
Phong Phi Vân quả quyết không tin.
Tuy Vô Hà công tử là lãng tử, thiên hạ đệ nhất lãng tử, nhưng mà tuyệt
đối là người làm việc có nguyên tắc, làm việc có chừng mực, bằng không
Phong Phi Vân cũng không xem hắn là bằng hữu.
Hắn biết rõ Nam Cung Hồng Nhan và Phong Phi Vân quan hệ không giống bình thường, làm sao có thể theo đuổi nàng, nhưng lại còn đuổi theo tới quận Tam Thánh?
- Vì cái gì không có khả năng?
Lão tam cười nói.
- Bởi vì Tô Quân nếu nhúng chàm Nam Cung Hồng Nhan, hắn cũng không phải là Vô Hà công tử.
Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người.
- Tô Quân đuổi theo Nam Cung Hồng Nhan, lại không phải nhúng chàm nàng, mà là đi giết nàng.
Lão tam nói ra.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến người ở nơi này khiếp sợ, không ai có thể đoán được Tô Quân vì sao lại làm như vậy?
Thậm chí có người nghĩ hắn sẽ tán được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa ra tay còn là thiên hạ đệ nhất lãng tử.
Lão tam chính là tam điện hạ của Sâm La Điện, hắn không cần nói dối.
- Chẳng lẽ Vô Hà công tử bị điên sao, lại hạ sát thủ với Nam Cung Hồng
Nhan, nhưng lại gạt chúng ta nói đi dưỡng thương, trong hồ lô của tên
này bán thuốc gì?
Tất Trữ Suất lại vùi đầu vào đống tuyết, âm thanh truyền ra từ bên trong.
Dường như hắn rất sợ bị Tiết Trường Tiếu cùng lão tam này nhận ra, giống như con rùa ngủ đông, co thân thể thành một đống nhỏ.
Phong Phi Vân nhíu mày thật sâu, lại hỏi lần nữa:
- Vì sao hắn truy đuổi Nam Cung Hồng Nhan?
- Tự nhiên là đuổi theo!
Lão tam nói.
- Kết quả thì sao?
Phong Phi Vân khẩn trương lên.
- Kết quả... Kết quả Vô Hà công tử con mắt bị mù, mà Nam Cung Hồng Nhan thì không biết sinh tử, hành tung không rõ.
Lão Tam thở dài một hơi, "Từ nay về sau Vô Hà công tử tựu trở nên có hà!"
- Đúng là... Nam Cung Hồng Nhan chọc mù hai mắt của hắn?
Phong Phi Vân vốn muốn hỏi Nam Cung Hồng Nhan mất tích ở nơi nào, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Tô Quân trước.
Một nam nhân chọn lựa giữa nữ nhân và bằng hữu, đúng là khó cân nhắc nặng nhẹ.
- Đây cũng không phải! Chọc mù mắt của hắn chính là hắn, bởi vì hắn nhìn thấy Nam Cung Hồng Nhan thì chỉ có chọc mù mắt của mình mới có thể
vượt qua mị lực của Nam Cung Hồng Nhan, mới có thể hạ sát thủ với Nam
Cung Hồng Nhan.
- Chỉ cần là nam nhân không có mù, tuyệt đối không hạ thủ giết nàng.
Phong Phi Vân không rõ vì sao Vô Hà công tử hận Nam Cung Hồng Nhan mạnh như thế.
Hận tới mức chọc mù mắt của mình.
Lão tam lại nói:
- Tâm giết người của hắn vô cùng kiên định, mặc dù là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng không bỏ qua.
Phong Phi Vân lúc này nội tâm không bình tĩnh, giống như tảng đá ném vào mặt hồ, kích động gợn sóng lăn tăn.
Ánh trăng vô cùng sáng ngời.
Tuyết không ngừng rơi!
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh