Đây là khảo nghiệm đối với
lực ý chí, căn bản không phải người bình thường có thể hiểu rõ, cần linh hồn cực kỳ cường đại, tâm thần siêu việt thường nhân
Tiểu Tà ma tuy rằng bại lui ở tầng thứ bảy, nhưng trên người một chút
vết thương cũng không có, khiến người hoài nghi nàng có lẽ có đủ thực
lực xông qua tầng thứ bảy.
Mà Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai vẫn còn chém giết ở tầng thứ sáu, đây
là một trận đánh ác liệt, nếu ai có thể xông qua được tầng thứ sáu thì
có lẽ liền có thể được phong làm vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ mười.
Đương nhiên, có thể được xưng là thiên tài cấp bậc sử thi, tự nhiên
không có khả năng dễ dàng sinh ra đời như vậy, so sánh ra mà nói, khả
năng bọn hắn không xông qua được tầng thứ sáu càng lớn hơn một chút.
Phong Phi Vân cảm giác thân thể càng ngày càng không còn chút sức lực
nào, trong Đan Điền Thần Cơ cũng càng ngày càng mờ nhạt, trong kinh mạch huyết dịch lưu động tốc độ cũng càng ngày càng chậm chạp, trong miệng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập.
Đại chiến đã tiến hành được hai canh giờ, đây không phải là giao phong
với đối thủ bình thường, mà là chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Thần Cơ
cùng vô cùng vô tận, không được phép phân tâm một chút nào cả.
Giao thủ liên tục với cường độ như vậy, mặc dù thân thể Phong Phi Vân vô cùng cường đại nhưng vẫn mệt mỏi đến chết lặng, linh khí trong thân thể không đến hai phần lúc toàn thịnh, động tác cũng trì hoãn không ít.
Sắc trời cũng dần trở nên lờ mờ, vòng mặt trời trên bầu trời đã hạ xuống dưới tường thành, có một cổ gió rét xen lẫn mùi máu tươi thổi tới, mang theo vài phần không khí ban đêm.
Ngay khi Phong Phi Vân cho là mình đã không thể không bại lui, mặt trời
hoàn toàn chìm vào đường chân trời, toàn bộ thế giới đều lâm vào hắc ám.
Một tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong vốn đã giết đến trước mặt Phong Phi Vân
ngay một sát na khi ánh mặt trời biến mất liền "Bành" một tiếng biến
thành một đám khói xanh, tiêu tán trong không khí.
- Đây là có chuyện gì?
Phong Phi Vân tự nhủ.
Bành, bành, bành...
Tất cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ trong cổ thành đều hoàn toàn biến mất,
biến thành sương mù, sáp nhập vào không khí, triệt để biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mà ngay cả những người đã chết dưới thạch đao của Phong Phi Vân cũng không ngoại lệ.
Sau khi tất cả địch nhân đều biến mất vô tung thì một cổ suy yếu vô biên liền tràn ngập toàn thân, vừa rồi hung hiểm vạn phần, thần kinh tùy
thời đều kéo căng, căn bản không dám lười biến một chút nào, nhưng sau
khi nguy cơ tạm thời biến mất thì cổ cảm giác vô cùng mệt mỏi kia liền
khiến Phong Phi Vân hận không thể lập tức ngã nhào trên mặt đất ngủ một
giấc.
Nhưng lúc này tuyệt đối không thể ngủ được!
An bình chỉ là nhất thời, lúc mặt trơi lần nữa nhô lên từ đường chân
trời, những tu sĩ cảnh giới Thần Cơ kia sẽ lần nữa xuất hiện, tiếp tục
vây công càng thêm hung mãnh tới hắn, đây là một loại phán đoán trong
lòng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân tuy rằng đã mệt mỏi đến nỗi ngay cả một ngón tay cũng
không muốn động, nhưng vẫn chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu
lần nữa ngưng tu linh khí, chỉ có mau chóng khiến linh khí trong thân
thể khôi phục mới có thể ứng phó được khảo nghiệm kế tiếp.
Vô số linh khí bắt đầu vọt tới hắn, xuyên qua lỗ chân lông, tiến vào
huyết dịch, sau đó đi vào gân mạch, đi về hướng đan điền, tất cả tế
bào trong thân thể đều giống như ruộng cạn đã khô cạn nhiều ngày, tham
lam hút lấy linh khí.
Sáu đạo thần thức của Phong Phi Vân chạy trong thân thể, có thần thức
bay đến trong đan điền, đan điền hải vốn mờ mịt mênh mông cuồn cuộn hôm
nay trở nên linh khí mỏng manh, Thần Cơ cũng gần như vỡ ra, so với thời
kỳ toàn thịnh không biết kém gấp bao nhiêu lần.
Thi Cung Nữ ma lơ lửng trong đan điền, nhưng sau lần đầu tiên thần thức
Phong Phi Vân tiến vào trong đó thì bốn tòa cửa tháp cũng đã đóng cửa.
Nếu không phải vậy, Phong Phi Vân chỉ cần mượn nhờ tứ biến thi tà chi
hỏa trong Thi Cung thì đã sớm xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu
rồi.
Linh khí đang điên cuồng dũng mãnh tràn vào thân thể, chảy về phía Thần
Cơ, khiến Thần Cơ vốn chỉ còn chừng hạt gạo dần dần lớn mạnh, linh khí
đang chậm chạp tăng trở lại.
Linh khí trong máu cũng bắt đầu khôi phục, kim quang sáng ngời, nổ vang
không dứt, hơn nữa trong máu còn chảy xuôi theo một tia thạch khí màu
trắng.
Vào ban ngày, Phong Phi Vân hoàn toàn không có thời gian dò xét xem nó
đến cùng là vật gì lại kích thích Yêu Ma chi huyết trong thân thể mình,
giờ phút này rốt cục phát hiện ra đầu sỏ gây nên.
- Đám thạch khí này vậy mà lại đồng nguyên với thanh thạch đao kia, chẳng lẽ là do thạch đao kia đang quấy phá sao?
Cảnh đêm tựa như lụa mỏng, từ phía trên áp xuống, bao phủ khắp thiên địa.
Phong Phi Vân xếp bằng ở trên bệ đá, thạch đao cực lớn cắm ở trước người hắn, thạch đao chất phác tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện
ra trên thạch đao kia cách mỗi nháy mắt sẽ có một đạo huyết vân nhàn
nhạt cơ hồ mắt thường không cách nào phân biệt rõ đang lưu động lấy.
Hơn nữa thạch đao cũng sẽ run lên rung lên, chỉ biên độ rung rung thật sự quá nhỏ, cho nên căn bản không bị người phát giác ra
Trạng thái của thạch đao tựa như trong thân đao cũng có một lòng tạng
vậy, hoàn toàn trùng khớp với tần suất tim đập của Phong Phi Vân.
Vết thương trên người Phong Phi Vân lên đến năm mươi bảy đảo, trong đó
có hai đạo càng thiếu chút nữa đã trí mạng, mà giờ khắc này những vết
thương này cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, bắt đầu kết sẹo, dưới sự điều trị của linh khí, nội thương ngũ tạng cũng dần khôi phục lại.
Trước khi sáng sớm ngày hôm sau tiến đến, linh khí trong thân thể Phong
Phi Vân đã no đủ, hơn nữa so với hôm qua còn tăng trưởng thêm không chỉ
một phân, tu vị lại có chỗ tinh tiến, tương đương thành quả tu luyện ba
ngày của mình, cũng tương đối khả quan.
Thương thế trên người cũng đã tốt lên nhiều, miệng vết thương cũng đã
khép lại, máu trên quần áo cũng đã khô cạn, nhẹ nhàng run lên, liền rơi
xuống trên mặt đất.
Tuy rằng lần nữa khôi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí càng mạnh hơn nữa, nhưng lông mi Phong Phi Vân lại không chút dãn ra, bởi vì khảo
nghiệm ngày hôm nay sẽ càng thêm tàn khốc.
Ngày hôm qua chỉ giữ vững được hai canh giờ đã sức cùng lực kiệt, hôm
nay chính là suốt một ngày, thời gian gấp ba lần hôm qua, phải nhịn đến
lúc trời tối, cũng có nghĩa là phải kiên trì đến sáu canh giờ.
Đây là một hồi ác chiến, nhất định phải sớm làm ra bố trí.
Thừa dịp trời còn chưa sáng, Phong Phi Vân khắp xuống trận pháp ở bốn
phương tám hướng chung quanh mình, bỏ ra nửa canh giờ khắc lục ra bảy
mươi hai toà nhị cấp trận pháp, đã có trận pháp phòng ngự, lực lượng
trong lòng Phong Phi Vân cũng tăng lên không ít.
Lúc luồng mặt trời sáng sớm ngày thứ hai vừa chiếu xuống, trong toàn bộ
cổ thành liền lại lần nữa trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là bóng người, nguyên một đám đằng đằng sát khí, có bay trên nóc nhà, có đang chạy vội trên cổ đạo đánh úp tới Phong Phi Vân.
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh