Phong Phi Vân và La Phù công chúa không oán không cừu, càng không có nửa phần liên quan, nàng thỉnh
nhiều cao thủ như thế, tốn công tốn sức sắp đặt, đây tuyệt đối không
phải là chuyện tầm thường.
Nữ nhân phần lớn ngực to mà không có não, nhưng ngực La Phù công chúa
không lớn mà? Phong Phi Vân không biết, nhưng lại biết rõ La Phù công
chúa tuyệt đối không phải một nữ nhân ngốc nghếch, ngược lại còn là một
nữ nhân cực kỳ khôn khéo, hiểu được bố cục, hiểu được tính toán, lòng có lòng dạ thâm sâu, ngực có sông núi chi hiểm.
- Phong Phi Vân, ta chờ ngươi đã lâu. Tất cả mọi người cho rằng ngươi
xông không qua ba cửa trước, nhưng chỉ có ta tin tưởng vững chắc, ngươi
nhất định có thể xông qua được.
Thích Dạ Lai cũng theo dõi hắn, trên mặt mang nụ cươi thanh thản.
- Vì sao?
Phong Phi Vân nói.
- Có thể ở Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu kiên trì tiếp gần một tháng mà
không chết, không lùi bước, phần lực ý chí này căn bản không phải người
bình thường có thể hiểu rõ.
Thích Dạ Lai đã từng nhiều lần xông Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, nhưng
đều bại lui, hắn cũng là một người lực ý chí cường đại, nhưng hắn cũng
chỉ có thể giữ vững được bảy ngày trong Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu thôi, cho nên hắn rất rõ ràng, Phong Phi Vân có thể xông đến Vô Lượng Tháp
tầng thứ bảy, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là dựa vào vận khí
- Ngươi chính là cửa thứ tư của La Phù công chúa?
Phong Phi Vân nói.
- Đúng vậy.
Thích Dạ Lai không phủ nhận, mà trên thực tế hắn cũng không cần phải phủ nhận.
- Cũng phải tiếp ngươi mười chiêu?
Phong Phi Vân nói.
Thích Dạ Lai khóe miệng nhảy lên, lắc đầu, nói:
- Ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng tiếp không được. Nếu là cửa thứ tư này, vậy thì sợ rằng loại như Mộc Đàm Thiên và Mộc Thuyết cũng tuyệt
đối không thể xông qua cửa ngày được.
Phong Phi Vân trầm mặc không nói.
Thích Dạ Lai đã đạt đến cực điểm của Thần Cơ Đại viên mãn, có được lực
lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng, hắn có thể nói ra lời
như vậy, mặc dù có chút không coi ai ra gì, nhưng cũng tuyệt đối là lời
nói thật.
- Chúng ta đều thuộc loại chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, ta muốn cùng ngươi cùng cảnh giới đánh một
trận, xem xem thiên chú chúng ta đến cùng ai cao hơn ai.
Trong lòng Thích Dạ Lai không phục, đặc biệt là khi thấy Phong Phi Vân
xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì cổ tự tin và ngạo khí trong lòng đã bị đả kích không nhẹ, chỉ có dẫm nát Phong Phi Vân dưới chân thì hắn mới tìm lại được tự tin như ngày xưa thôi.
Ở trên con đường tu luyện, nếu đạo tâm thất thủ sẽ là một chuyện rất
đáng sợ, nói không chừng sẽ từ nay về sau sẽ không thể nào tiến thêm
bước nào được nữa.
Cho nên một trận chiến này không thể tránh né, hắn cũng nhất định phải thắng.
- Rất nhiều người đều nói ngươi là đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới dưới thiên tài cấp bậc sử thi?
Phong Phi Vân nghiêm chỉnh mà đối đãi.
Thích Dạ Lai tự mình phong ấn tu vị, thu liễm 360 tòa mệnh huyệt vào
trong thân thể, áp chế ba trong mười đạo thần thức của bản thân.
Hiện giờ hắn cũng là cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, tu luyện ra bảy đạo thần thức.
Hai người này đều là đỉnh tiêm tài tuấn một đời tuổi trẻ, Long Phượng
trong loài người, vào thời đại khác đã có thể xưng bá một vương triều.
Phàm là tu sĩ tiến vào mảnh địa vực này, giờ khắc này đều đứng trên ngọn núi, rất xa nhìn qua bên này, một trận chiến này chính là cuộc chiến
đỉnh cao, có thể so với thiên tài cấp bậc sử thi giao thủ.
- Cùng cảnh giới, ta vô địch!
Trên người Thích Dạ Lai tản mát ra một cổ khí tức lợi hại, nhìn không
thấy, sờ không được, nhưng lại khiến tầng mây trên bầu trời cũng bị tách ra.
- Cùng cảnh giới, ta vô địch!
Phong Phi Vân cũng là đồng thời quát lên, Vạn Tượng Sơn đều yên tĩnh,
ngay cả những chim bay cá nhảy, thú chạy trên đất cũng yên tĩnh lại, nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Qua giây lát, hai người đã đối mặt với nhau, đều là chiêu số cấp bậc tuyệt học, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đả đảo đối phương.
Thích Dạ Lai cầm tiểu đao trong tay, phi tế mà ra, tiểu đao vốn chỉ dài
ba tấc lại biến thành có thể sánh với bạch thạch cự đao, bay chém trên
không trung, đao ảnh màu đen giống như biến cả không khí thành cối xay
thịt vậy.
Phong Phi Vân vận chuyển đao khí "Long Hoàng Nhất Đao Sát" bảy tầng chân tủy, đao khí càng thêm hung mãnh, Long Ảnh kia càng thêm ngưng thực,
thủ hộ một phiến không gian, đao mạc tựa như màn mưa, căn bản không có
khe hở.
Oanh!
Một đạo chưởng ấn như Kim Cương, đột nhiên từ trong đao ảnh bay ra
ngoài, có dài mười mét, từng vòng vân tay đều có thể thấy được rõ rnagf, lưu động lấy sáng bóng như kim loại.
Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, một cột sáng màu đen bắn ra ngoài, đánh lui đạo chưởng ấn kia.
Hô!
Một chưởng vừa lui, sau lưng lại có một dấu bàn tay đánh úp lại, vẫn dài đến mười mét, trầm trọng như thần thiết, có thể khai sơn phá thạch,
Phong Phi Vân lại điểm ra một đạo ánh sao màu đen, đánh lui nó.
Đây là Thích Dạ Lai đang ra tay, hắn vậy mà một bên tế ra đao, một bên xuất chưởng, nhất tâm nhị dụng, uy lực bất phàm, nếu là nghịch thiên
tài tuấn khác thì lúc này khẳng định cũng đã luống cuống tay chân lộ ra
sơ hở rồi.
Nhưng Phong Phi Vân có được hai linh hồn, cũng có thể nhất tâm nhị dụng, hơn nữa so vơi Thích Dạ Lai lại càng thêm thuần thục, càng thêm thuận
buồm xuôi gió.
Ầm ầm!
Bên trong đao mạc màu đen, có bảy đạo chưởng ấn đồng thời đánh tới,
không hề khoảng cách, mỗi một chưởng đều có trăm vạn cân chi lực, không hề yếu hơn so với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân điều động khởi trong thân thể còn chưa đủ thành thạo bạch
kim thuật, bàn tay biến thành màu trắng, tựa như thép ngọc, tản mát ra
bạch sắc quang mang, cùng Thích Dạ Lai giao phong.
Hai người đều là thiên tài cấp bậc đỉnh tiêm, giờ phút này chiến đấu đến khó phân cao thấp, mỗi một lần hô hấp đều sẽ giao thủ ngoài mười chiêu, quả thực nhanh đến mức giống như có hàng chục người đang đánh vậy,
trong không khí có vài chục đạo nhân hình tàn ảnh.
Hai người đều muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại đối phương, nhưng lại đều không thể làm được, cho dù đã dùng ra lực lượng mạnh nhất trên
người nhưng đều bị ngăn trở.
Vô luận là đối với Phong Phi Vân hay là đối với Thích Dạ Lai mà nói, đây đều là trước nay chưa có.
Từ khi tu luyện đến nay, cùng cảnh giới, bọn hắn có thể đơn giản miểu
sát đối thủ, mặc dù là tu sĩ cao hơn bọn hắn hai tiểu cảnh giới cũng có
thể chém giết được.
Đây là lần đầu tiên trong cùng cảnh giới gặp được đối thủ, không cách nào đánh bại đối phương được.
Phong Phi Vân ở Thần Cơ sơ kỳ có thể đánh chết Thần Cơ đỉnh phong, đạt
tới Thần Cơ đỉnh phong có thể đánh chết Thần Cơ Đại viên mãn, nhưng giờ
phút này Thích Dạ Lai cũng là Thần Cơ đỉnh phong như hắn, nhưng lại chỉ
có thể đánh ngang tay.
- Ta sáu tuổi có thể đánh chết Linh Dẫn tu sĩ, mười tuổi chiến Tiên Căn
tu sĩ, 14 tuổi liền có thể đánh chết Thần Cơ đỉnh phong, gặp được tu sĩ
cùng cảnh giới, cho tới bây giờ đều là một chiêu đánh chết. Phong Phi
Vân quả nhiên rất mạnh!
Bít vy từ hùi bộ kiếm đạo độc tôn Truyện đó lấy cả nước mắt. Sau mấy bộ sau k theo nữa Chắc do bộ kiếm tôn hay quá nên có sự so sánh